Sau khi tất cả mọi người biết được quá khứ của Hoàng Vân liền rất muốn kiếm ba và mẹ kế của cô để thanh toán bọn họ.
“Nè, tính đi thiệt à?” - Dật Phong nhìn thấy Doãn Lãng nhà ta hầm hầm sát khí liền giữ anh lại.
“Cứ để cho cậu ta đi đi. Dù gì cậu ta cũng đâu ba và mẹ kế của Tiểu Vân là ai”
Thanh Nguyệt nói quá đúng nên cái tên Doãn Lãng đang tăng xông máu kia bỗng xìu xuống, nhưng chưa được 5 giây sau anh ta liền có lại dũng khí chuẩn bị đi tiếp.
“Lại đi đâu?”
“Lên kiếm Tiểu Vân Nhi”
Rồi cả nhà chưa kịp hiểu gì hết Doãn Lãng nhà ta đã biến mất tiêu, không ngờ gấp đến độ muốn gặp Hoàng Vân mà dùng luôn cả dị năng nữa chứ.
“Tiểu Vân Nhi mở cửa, em không mở anh đạp cửa vào đó”
“Tôi muốn được yên tĩnh, anh đừng có mà làm phiền tôi”
“Em không mở anh đạp thiệt đó”
Với cái bản chất có máu điên trong người tất nhiên Doãn Lãng nhà ta sẽ làm thiệt rồi. Hoàng Vân không còn cách nào khác đành giơ tay đầu hàng đi ra mở cửa.
“Em...”
Cửa vừa hé mở Doãn Lãng đã chui vào bên trong khoá hẳn cửa lại. Không để cho Hoàng Vân kịp thời phản ứng đã hôn lấy cánh môi hồng thuận của cô.
Hoàng Vân nhà ta bây giờ thật sự là bị hoá đá rồi. Đây chính là nụ hôn đầu của cô a. Vì quá bất ngờ Hoàng Vân nhà ta quê cả khóc.
“Hết buồn chưa?” - Doãn Lãng có chút luyến tiếc rời khỏi môi cô, ngón tay hư hỏng còn vô tình chạm phải cánh môi đã ửng hồng.
“Anh...anh...lưu manh” - Hoàng Vân lúc này mới hồi thần liền đưa tay lên muốn đánh anh lại bị cầm lấy.
“Anh không cần biết trước đây em đã trải qua những gì nhưng anh muốn em biết anh sẽ luôn bên cạnh em. Những lúc em yếu đuối có thể dựa vào anh, những lúc em buồn anh sẽ làm em cười, nếu em muốn ăn anh sẽ cùng ăn với em, nếu em muốn giết người anh sẽ thay em làm. Dù trước đây ai nói em như thế nào thì em phải biết đối với anh em là người quan trọng nhất và không ai có thể thay thế được em hay khiến anh ngừng thích em”
Doãn Lãng nói một hơi hết những gì trong lòng làm Hoàng Vân nhất thời hoảng hốt. Bao lâu rồi nhỉ? Ngoài Thanh Nguyệt ra không ai quá để ý tâm trạng của cô, không ai có thời gian để tâm một cô gái như cô. Chỉ có anh, những lúc cô cảm thấy bức lực anh an ủi, những lúc cô chán anh sẽ chọc cười.
Hơn nửa năm thời gian bên cạnh sớm ngày chung đụng nói không có tình cảm là giả, nhưng liệu thật sự có thể bền lâu sao? Ba và mẹ cô sớm đã chán chê nhau nếu không phải vì thời điểm đó xã hội phong kiến mà nhà mẹ cô lại có chức quá quyền làm sao ba cô sẽ cưới bà để những năm tháng thanh xuân của cô chỉ toàn là lời chửi rủa?
“Không sao rồi, anh ở đây rồi. Muốn khóc anh sẽ che cho em”
Lời nói như có ma chú đối với Hoàng Vân, hai hàng nước mắt cứ vô thức tuông rơi rồi dần dần cô cũng khóc thành tiếng, toàn bộ những bất mãn những năm qua đều nói ra hết.
“Tại sao họ lại ghét tôi? Tại sao nói tôi làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của họ? Đó đâu phải do tôi làm, tôi cũng đâu muốn xuất hiện trước mắt họ đâu. Tại sao lại tạo ra tôi rồi chối bỏ tôi? Tại sao lại nói tôi là đứa mang lại bất hạnh? Tại sao những người tôi yêu thương đều trải qua kết cục không tốt đẹp. Tình đầu chết, ba mẹ của Tiểu Nguyệt bị tai nạn chết, những người đó đều do thân thiết với tôi. Anh không sợ sao?”
“Anh không sợ. Không gì đáng sợ hơn việc mất em”
Hoàng Vân lại một lần nữa bị câu nói của anh làm cho ngây ngốc.
Kết quả hai bạn nhà ta nói gì trong phòng không biết mà khi cánh cửa ấy một lần nữa mở ra, một Hoàng Vân sáng sủa tươi sáng như ánh mặt trời lại xuất hiện.
“Sao? Xong rồi?” - Thanh Nguyệt mỉm cười đầy thâm ý nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người kia.
Vậy là ngôi nhà này lại có thêm một cặp đôi nữa rồi. Tính ra đến hiện tại chỉ còn Thanh Triệt và Dật Phong thôi, xem ra còn lâu mới có kết quả a.
Hai người kia sau khi gia nhập nhóm Thanh Nguyệt chính thức thảo luận với nhau về việc phát triển căn cứ. Thời gian 3 tháng mùa đông đã làm căn cứ bị chững lại. Sắp tới mùa hè chính là thời điểm thịt trên người tang thi thối rửa đặt biệt nhanh, những loại sinh vật biến dị cộng sinh sẽ liên tục xuất hiện bắt buộc mọi người phải đẩy nhanh tiến độ dọn dẹp thành phố này.
Từ sau ngày hôm đó ngoài đám nhóc, bà Triệu và Khiết Lệ đang có em bé ra mọi người đều bận đến tối mắt tối mũi.
Sáng sớm đã phải dậy sớm và tối khuya trở về. Nhưng không phụ sự kì vọng của mọi người. Tiêu tốn hơn năm tháng thời gian tang thi dường như đã bị thanh trừ toàn bộ ở thành phố Z và một hàng rào lớn biệt lập được dựng lên và có lẽ đâu là nơi đầu tiên tang thi được xoá bỏ hoàn toàn trên đất nước này.
Tuy thành phố đã được thanh tẩy nhưng những xác chết, rác thải vẫn còn lại rất nhiều mà số lượng người của cả thành phố còn chưa được 2000 người nên bây giờ không chỉ nhóm Thanh Nguyệt mà là người người nhà nhà đều bận rộn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mạt thế đến nay cũng đã một năm. Những con người sớm đã chìm trong đau thương và tang tóc bây giờ lại một lần nữa có thêm hy vọng.
Vì dân cư thứ thớt và thành viên thời gian dài đều đã ở quen trong căn cứ nên đất đai thành phố tuy rộng nhưng mọi người đều tập trung quanh căn cứ.
Tuy rất cảm ơn sự ưu ái của mọi người đối với bọn họ nhưng thành phố có đến bốn cổng ra vào, không có người trực vậy thì không được.
Bọn cô lại một lần nữa tốn công tốn sức huấn luyện mọi người. Tuyết di có lẽ là người mệt mỏi nhất vì bà còn phải dùng dị năng sáng chế ra những thứ giống điện thoại để liên lạc từ xa.
Ai ai cũng bận rộn đến nỗi ngày Khiết Lệ sinh chỉ có mỗi thư ký Thiên bên cạnh, đứa bé đáng yêu khoẻ mạnh chào đời, một bé trai nặng 3,9 kí.
Tuy có chút nuối tiếc rằng không phải là một bé gái xinh đẹp giống Khiết Lệ nhưng đó là con của hai người nên thư ký Thiên vô cùng hạnh phúc bắt đầu công việc ông bố bỉm sữa của mình.
Mất đi một thư ký Thiên mọi người vội đến chân không chạm đất.
Thanh Nguyệt và Tiểu Linh thì phải đi khảo sát những công xưởng sản xuất và đưa vật tư để bắt đầu hoạt động.
Tử Hoàng, Hoàng Vân và Doãn Lãng phải đến những công ty như điện lực, cấp nước tìm kiếm lại cách giúp nó một lần nữa hoạt động trở lại, những xe hơi phế thải trên đường đều bị bọn họ dùng dị năng tan tành không còn gì. Nhưng bọn họ có lẽ khá may mắn khi bọn biến dị thú muốn được sống cùng con người nên đã đứng lên hỗ trợ, bọn chúng sẽ trở thành thú cưỡi với điều kiện cung cấp tinh hạch mỗi ngày. Một số con như cừu, dê, bò sữa đồng ý cung cấp lông và sữa cho con người với điều kiện không được giết chúng bừa bãi mà phải để chúng chết tự nhiên.
Những người đàn ông còn lại thì giúp huấn luyện để cho người trong căn cứ đến các cổng thành canh gác. Tiểu Tuyết không biết làm gì thì giúp những người phụ nữ trồn trọt cây trồng và mở rộng quy mô.
Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua cũng không quá tệ.