[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 90: Biển máu




Tối đó

Ổ khoá đã được mở chốt đeo khẩu trang lên mặt, họ chia ra hai 4 cánh. Á Hiên và Nhiên Kỳ đang tiếp cận phòng thí nghiệm, bên trong lồng đang nhốt một con tang thi thực vật. Nhìn hình dáng này chắc rằng con tang thi đã được họ nuôi nhưng tại sao, ánh đèn mờ mờ chiếu về phía bàn. Trên bàn có một tâp nghiêm cứu

"Thí nghiệm nuôi tang thi thực vật 24"

"Họ nuôi chúng với mục đích gì vậy, chúng là loài sinh vật gây hại đến con người cơ mà"

"Bên này còn, tang thi này giúp căn cứ thực hiện mục đích chiếm giữ các căn cứ khác, nó gần sẽ nghe lệnh con người tàn sát tất thảy"

"Lòng tham thật vô đáy, ngu ngốc thật tang thi sẽ không bao giờ phục tùng và nghe theo con người"

Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên phía sau bọn họ, là cấp trên của đám dị năng giả óc bã đậu kia. Á Hiên đem Nhiên Kỳ bảo vệ phía sau lưng

"Hah ta biết kiểu gì chúng mày cũng thoát ra mà"

"Vâỵ sao, vậy ngươi có đoán được rằng ngươi sắp chết không?"

Vừa dứt lời Nhiên Kỳ từ bao giờ đã mon men ra phía sau lưng hắn một nhát ngọt lịm xuyên qua tim, moi tinh hạch ra bên ngoài. Hắn nhìn đến phẫn bộ tay cố bấm cái gì đó, rồi chết đi. Con tang thi thực vật trong lồng điên cuồng khi ngửi thấy mùi máu, nó nhanh chóng thuận theo mà phá vỡ lồng sắt. Dây leo quấn chặt lấy hai người, Nhiên Kỳ dùng Ám hệ cố ngăn nó lại. Á Hiên dùng Hoả hệ thiêu đốt thân nó, nó gào lên đau đớn.

Dây leo quất quất lên không trung, Nhiên Kỳ bị nó mạnh bạo ném vào tường, Á Hiên chạy lại

"Nhiên Kỳ"

"Khụ khụ"

"Em không sao chứ?"

"khụ em ổn chỉ là hình như....em bị gãy xương sườn rồi"

"Em ngồi yên ở đây anh đi giải quyết nó"

Á Hiên buông Nhiên Kỳ ra đi về phía con tang thi vẫn đang gào lên vì đau đớn kia. Kết hợp Hoả hệ và Lôi hệ tao thành một quả cầu to phóng về phía nó, đôi mặt không có một chút cảm xúc nào. Nó dùng dị năng áp chế lại dị năng của anh nhưng bất thành nên đau đờn mà chết. Á Hiên lạnh nhạt lấy đi tinh hạch của nó, bế Nhiên Kỳ lên rồi đốt phòng thí nghiệm hai người an toàn rời khỏi

"Buông em ra đi, thế này lỡ ai thấy sẽ hiểu lầm mất"

"Anh lại muốn cho họ hiểu lầm đấy"

Nhiên Kỳ đỏ mặt ấp úng, nét mặt dễ thương của con cừu nhỏ này làm sư tử càng thêm lưu manh. Á Hiên hôn nhẹ lên đôi môi mềm màu hoa đào của cậu, Nhiên Kỳ đỏ mặt trốn luôn vào lồng ngực vạm vỡ của Á Hiên. Anh vui vẻ bế cậu đi, đi ngang đến đâu lửa liền theo ngay phía sau. Bên này mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, đã đặt toàn bộ thuốc nổ cực mạnh ở những nơi quan trọng nhất của toà nhà chỉ cần lửa lan ra tới được đó sẽ phát nổ. Toàn bộ căn cứ sẽ trở về với các bụi

Sỹ Thành và An Tùng đã tỉnh dậy sau tác dụng của thuốc ngủ mà Văn Phong điều chế, bọn chúng tức giận tìm kiếm bọn họ. Bền này Văn Phong và Tử Khiết đã đặt xong ngoài nổ định thoát ra phía ngoài tụ tập với mọi người, An Tùng và Sỹ Thành vô tình gặp Tử Khiết và Văn Phong đang nhanh chóng chạy về phía trước. Một hoả cầu phòng về phía họ Văn bay xa vào bức tường ở ngã ba của căn cứ, Tử Khiết lo lắng chạy nhanh tới

"Văn Phong, Văn Phong anh không sao chứ"

"Khụ khụ anh ổn nào đừng khóc, em khóc lên thật xấu"

"Giờ phút nào rồi còn chọc em"

"Không chọc nữa, em thật dễ thương"

"Hừ, em đỡ anh đứng dậy"

Tử Khiết đỡ Văn Phong dậy từ sau thêm mấy quả dị năng nữa phóng tới, Văn Phong dùng dị năng của bản thân áp chế dị năng của hai người làm bên trong vang lên một tiếng nổ lớn khói bay nghi ngút. Tử Khiết cũng không chịu thua mà đáp trả lại họ, hai người Văn Phong và Tử Khiết ăn ý phối hợp. Đến giây phút quan trọng quyết định mạng sống từ bạn trở mặt thành thù

"Con mịa mày, ngu vừa thôi. Nhắm cho trúng thật phí phạm dị năng"

"Chắc mày hơn gì tao, dị năng mạnh mẽ như vậy chỉ dùng để đánh lén mới thắng nổi, đúng là thằng hèn"

"Chắc mày không hèn, mày tưởng mày thanh cao lắm à thực chất chỉ là một con bù nhìn cho họ mặt sức lăn nhục mà thôi!"

"Vậy mày cũng đừng quên tao với mày cũng chỉ là cùng một loại người, chúng ta từng lên giường với mấy tên giàu có kia vì lương thực đấy"

"mày....mày"

Trước màn kịch đặc sắc như vầy khiến cho Văn Phong và Tử Khiết vô ucngf thích thú, Tử Khiết thích thú vỗ tay. Văn cười khinh bỉ, bọn nó thấy vậy bèn tức giận mà chửi bới

"Mày cũng chả tốt đẹp gì đâu, đừng có dùng mấy cái nụ cười với ánh mắt đó khinh miệt bọn tao"-An Tùng

"Hai kẻ bản thân vì đồ ăn, à mà còn là đàn ông. Các người nói xem nó có thú vị và ghê tởm không?"-Văn Phong

"Các người luôn miệng nói anh ấy là đồng tính ghê tởm nhưng lại đâu nhìn lại bản thân hai người còn ghê tởm hơn anh ấy gấp ngàn lần, dù chúng tôi có đói khát cũng không hạ mình mà cầu thao như hai người"-Tử Khiết

"M* kiếp thằng chó"-An Tùng

"Tôi đã cảnh cáo anh không được đụng vào em ấy và gia đình của tôi. Nhưng anh đâu con nghe nên giờ chắc tôi phải tiễn hai người đi rồi"

"Mày dám tao là anh mày đấy, đồ thứ bất hiếu"

"Anh trai haha nực cười, anh quên nhanh vậy chúng ta không còn là gia đình của nhau từ rất lâu rồi, từ cái lúc mấy người mắng chửi, sỉ nhục tối ấy. Cái gia đình đó đã chết rồi, hiện giờ gia đình duy nhất của tôi chínhl à Ánh Sáng"

Tử Khiết dùng dị năng tạo thành mấy thanh kiếm nhỏ lao về phía Sỹ Thành, toàn bộ tay chân, mắt mũi đều bị tàn phá. Tử Khiết còn muốn chơi đùa với hắn nha nên cứ từ từ đâm vào từng chỗ một của hắn. Ngay cả chỗ đó cũng bị cắt khiến nó bị biến dạng đến đáng thương

Mắt đã mù chân tay không còn, gương mặt biến dị. máu chảy lênh láng. Tử Khiết ngáp dài một cái, nhàm chán moi tinh hạch của hắn ra, lôi chiếc khăn giấy lau sạch sẽ. Rồi nhẹ đứng dậy vứt khăn giấy vào người hắn còn không quên bố thi cho một nụ cười khinh bỉ. Quay lại phía sau Văn Phong lưng dựa vào tường chờ xem kịch, An Tùng sợ hãi tè cả ra quần. Văn Phong cười nhạt, thật mất mặt a~.

Văn Phong rất nhẹ nhàng tạo ra một làn khói độc vây quanh lấy An Tùng, từng làn khói tản vào khống khí. An Tùng cố nín thở nhưng nó đã thấm vào toàn bộ cơ thể, một tiếng hét chói tang vang lên

"Đau quá!A A A A A Đau chết mất"

Sau tiếng la thảm thiết đó toàn bộ cơ thể hắn trào hết ra ngoài, cả mặt mũi cũng không còn nguyên vẹn, hắn vẫn ôm lấy cơ thể đau đớn mà nằm im trên sàn đất. Tử Khiết và Văn Phong nắm tay nhau rời đi, bên ngoài ngoài người đã đầy đủ có mặt, họ quay người lại đi về phía xe việt dã. Một tiếng nổ lớn vang lên phía sau họ, cảnh tượng lúc này trông họ rất chi là ngầu. Căn cứ J cứ thế biến mất, trên trời một cơn mưa máu đang giáng xuống, là máu của những con người độc ác trong căn cứ đó