Chiều hôm đó vẫn như thường ngày nhưng khác biệt lớn nhất ở đây là Á Hiên và Hứa Khải lại được Nhiên Kỳ ném vào không gian. Lộn rồi là dịch chuyển vào không gian, Bánh Bao vui vẻ chạy tới vẫy đuôi với Á Hiên. Á Hiên thuận tay xoa đầu nó, Bánh Bao thoả mãn liền chạy đi chỗ khác chơi. Hứa Khải đang ngạc nhiên mắt mở to mà quan sát xung quanh, Á Hiên đánh gãy sự ngạc nhiên của người kia
"Đi"
"Ừ"
Á Hiên lấy mấy cái giỏ đưa cho Hứa Khải hai người hì hục thu hoạch quả chín, gieo thơm hạt vào mấy khuôn đất trống khác. Hì hục suốt mấy tiếng liền mới quay lại chuyện chính sự, họ vào nhà gỗ ngồi vào bàn cùng nhau xem kỹ bản đồ của căn cứ.
"Chúng ta nên chạy theo cửa sau nhỉ?"
"Chúng ta nên quan minh chính đại mà đi cửa chính"
"haha Á Hiên anh cũng chất quá rồi đấy"
"Ừ"
"Sau vụ này dễ bị truy nã quá"
"Không đến mức vậy"
"Con cái tên Lâm Sơn kia anh tính thế nào"
"Khiến hắn sống không bằng chết"
"Tôi thích cách trả thù thâm độc đó của anh đấy"
"Tôi sẽ xem đó là một lời khen"
Họ theo kế hoạch phổ biến lại cho mọi người, nhưng không may cho họ toàn bộ kế hoạch lại bị Chu Minh nghe thấy bèn chạy nhanh về nói lại cho Lâm Sơn. Hắn nghe xong tức giận bèn bầy mưu khiến bọn họ không có đường thoát thân. Bên này Vu Thần đã phát hiện ra Chu Minh, bèn bảo mọi người chuyển đổi kế hoạch theo lời mình. Mọi người không hiểu gì nhưng cũng gật đầu đồng ý, kế hoạch được dựng lại. Vào tôi nay một vở kịch hay sẽ bắt đầu đây, tối hôm đó ăn cơm no nê. Văn Phong và Tử Khiết đi trả nhà sớm hơn dự định làm nhân viên ở đây nhìn họ tiếc nuối, bọn họ chỉ đến trả chìa khoá rồi rời đi. Bên này mọi thứ đã chuẩn bị xong, họ theo kế hoạch mới của Vu Thần theo cửa chính mà vụt qua. Đi đến phía cổng căn cứ thì họ bị đám đoàn đội Ánh Sáng ngăn lại
Vu Thần khẽ cười khinh Chu Minh, Chu Minh từ xa đứng quan sát bọn họ. Hai tay nắm lại căm phẫn, cậu thầm trách tại sao Nhiên Kỳ yếu đuối như vậy luôn được bọn họ bảo vệ như báu vật. Còn mình cũng như cậu ta tại sao lại không được như vậy, Lâm Sơn nở nụ cười hiền hoà mà chỉ trỏ
"Không biết mọi người có chuyện gì lại rời đi sớm đến vậy"
"Chúng tôi ở đây chán rồi nên định rời đi thôi!"-Vu Thần
"Bé con không nên hỗn láo anh nói trống không như vậy"
"Cần ông quản"-Vu Thần
"Vậy đám người của đội trưởng Lâm đây là như thế nào vậy"-Văn Phong
"Tôi nhận được tin là có người đã đánh cắp một số lượng hàng lớn của chúng tôi nên là chúng tôi chỉ tới đây điều tra chút thôi!"
"Ý của anh là bọn tôi đánh cắp chúng à"-Giai Kỳ
"Vu khống như vậy không tốt đâu"-Như Yến
"Con mịa nó kiểm tra nhanh rồi cút đi"-Tử Khiết
"Vậy làm phiền rồi"
Hắn kiểm tra từng người, dùng máy cảm nhận xem xét không gian để trực tiếp xem xét không gian của Nhiên Kỳ. Ngó vào bên trong chỉ thấy một đống lương thực và mấy đồ vật linh tinh, Lâm Sơn khẽ cau mày. Một tên trong đó gọi điện cho ai đó. Chà chắc chắn là gọi cho Chu Minh để chất vấn rồi, Chu Minh nghe được bèn thấp thỏm đi xuống. Bọn họ cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, Chu Minh giả vờ hỏi chuyện
"Mọi người sao lại ở đây, đội trưởng Lâm xin chào anh"
Chu Minh cười rõ tươi nhìn Hứa Khải để chứng minh rằng bản thân không làm những chuyện này, nhưng Hứa Khải trong mắt xuất hiện một tia ghét bỏ. Vu Thần thấy vậy liền nhỏ giọng chọc ghẹo Hứa Khải
"Sao vậy, chú tiếc à. Hay là đem cậu ta theo đi, chúng tôi dù gì cũng đã hứa không giết cậu ta"
"Không cần, tôi và cậu ta chẳng còn chút quan hệ gì nữa. Loại người vì lợi ích riêng mà bán thông tin của bạn bè cho người khác thì không đáng để tiếc, huống hồ gì Nhiên Kỳ là ân nhân cứu mạng cậu ta"
"Chật vui rồi đây"
Bọn họ lục soát không có bèn tức giận, Chu Minh bèn sử dụng chiêu cuối dùng dị năng xâm nhập vào tinh hạch của Nhiên Kỳ dù ảnh hưởng không lớn nhưng có thể phá giải được thuật che mắt nhỏ kia. Chu Minh thành công bèn cười, không gian hiện ra làm đám người kia ngỡ ngàng. Hứa Khải nổi giận hất Chu Minh ra xa, Chu Minh ngã đau bèn rơm rớm nước mắt
"Hứa Khải anh tuyệt tình với em như vậy sao"
"Cậu là ai mà tôi không thể làm thế"
"Em...."
Chu Minh nghẹn họng, đúng vậy cậu ta là ai lấy tư cách gì để nói vậy cơ chứ. Không gian bị lộ bọn họ đánh liều đem toàn bộ người ở đây giết sạch, do đang vào đêm khuya nên dường như mọi người đều đã ngủ day từ lâu. Tiếng dị năng hai bên va vào nhau tạo thành một tiếng nổ lớn, đoàn đội Mặt Trời tuy đông nhưng đối với Ánh Sáng giết bọn họ rất dễ dàng. Hàng loạt quả tim của đám ngu xuẩn kia bị moi sạch, tinh hạch được lấy đi. Giai Kỳ cũng vứt luôn trái tim còn đang đập nhẹ trên tay ném đi một cách không thương tiếc, Lâm Sơn. sợ hãi
"Các ngươi không phải là con người, các ngươi là Quái vật"
Haha họ cười lớn cảnh tượng này đúng là rất đáng sợ thân thể bọn họ bị tàn phá, chân tay đầu tim rải rác khắp nơi. Khuôn viên trống trở thành mồ chôn bao nhiêu mạng người, máu chảy lên láng hoà quyện vào nước. Trông viễn cảnh hiện giờ rất ư là đẹp, Á Hiên lạnh lùng đi về phía hắn. Văn Phong và Tử Khiết đè hắn xuống để Lâm Sơn hết đường chạy, lôi ra trong bọc một viên thuốc nhỏ do Nhiên Kỳ mới sáng chế. Thì thầm bên tai Lâm Sơn làm hắn nhwu phát điên mà hào lên chửi rủa bọn họ
"Thằng chó mày cho tao uống cái gì vậy?"
"chỉ là một loại thuốc mới sáng chế thôi, thuốc này sẽ khiến cơ thể mày dần dần bị ăn mòn. Đau đớn mà chết đi"
"Lũ quái vật mau đưa thuốc giải cho tao. A a đau quá....."
Hắn gào lên đau đớn, la hét thảm thiết