[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 5: Thông báo mơ hồ




Ăn kem xong hai người tạm biệt nhau cứ thế mỗi người mỗi ngã, Vu Nhiên Kỳ định về thẳng căn hộ nhưng nhớ ra mình vẫn chưa mua đủ đồ. Nhiên Kỳ vỗ trán tự nhủ

"Ấy thế mà cậu ham vui quên mất chưa mua hạt giống, còn thiếu nước suối, gia súc.....Thật đau đầu có nên mua toàn bộ thực phẩm trên thành phốn ày và những thành phố khác không nhỉ? Nhưng như vậy những người sống sót sẽ không có thứ gì để ăn cả, thôi chừa lại cho họ một nửa thành phố có lương thực vậy. Mạt Thế đến mình lại đi săn vật tư tiếp"

Suy nghĩ vừa dứt chiếc xe đã dừng lại ở nông trại lớn nhất cả nước, nông trại "Xanh", Nhiên Kỳ càn quét hết tất thảy những gì trong nông trại ngay cả gia súc, hạt giống,gia cầm không bỏ sót một thứ nào. Chủ nông trại cũng kinh hãi nhưng cũng không nói gì nhiều, Nhiên Kỳ chuyển khoản một số tiền lớn gần 100 triệu cho chủ nông trại. Hài lòng Vu Nhiên Kỳ lại bắt xe đến xưởng thử phẩm lớn nhất cả nước ở thành phố P, cứ như vậy những khu cung cấp lớn trong cả nước bị cậu quét sạch sẽ. Sau hơn 3 tháng càn quét hết tất thảy,hàng cũng về đầy đủ Nhiên Kỳ mới thở phảo một hơi. Trong mấy tháng này cậu cũng cố gắng luyện tập thân thể, còn về phái quả trứng cậu đã thử nhỏ máu lên nó, nó tiếp thu máu của cậu nhưng vẫn không có chuyển biến gì.



Và cũng trong tháng này cậu phát hiện bản thân cũng có dị năng mà còn là song hệ dị năng, điều này làm Nhiên Kỳ như bùng nổ vui hết mấy tuần liền, vì sự hưng phấn của bản thân Nhiên Kỳ cứ ở yên trong không gian tập luyện mệt thì lại uống nước suối, uống xong tinh thần được nâng cao thì luyện tiếp. Cùng với sự cố gắng của cậu cả song hệ dị nặng và không gian đã đột phá lên tầng thứ 3. Không gian được mở rộng, mấy khóm đất cũng nhiều thêm làm Nhiên Kỳ ngứa ngáy cứ đào, cuốc lại giao hạt, tưới cây. Thấm thoát cậu như tên tự kỷ ở nhà đã hết 3 tháng mấy tuần liền, cảm thấy sự kiện đã đến cậu quyết định rời khỏi không gian thúc giục Giai Kỳ quay về thành phố S với anh trai.

Tắm rửa, ăn uống xong xuôi, Nhiên Kỳ sắp sếp lại không gian một chút các món đồ cậu đã mua bằng tâm trí. Đúng như lời đồn không gian có thể bảo quản tốt đồ ăn, Nhiên Kỳ thở phào ngã nhào xuống chiếc giường ấm áp kia. Không quên mục đích chính liền với lấy chiếc điện toại đã bị Vu Nhiên Kỳ lãng quên mấy tháng liền lên, bấm vào khung chat cậu tím mặt, cả một loạt tin nhắn của Giai Kỳ. Nhiên Kỳ thầm nuốt nước miếng xuống bắt đầu nhập tin nhắn gửi đi trong sự lo sợ

Đối với mọi người Giai Kỳ thật sự là một cô gái yếu đuối, hiền lành nhưng thật ra lại không phải như những gì có nghĩ. Chỉ có Nhiên Kỳ mới hiểu rõ tính cách thật sự của Giai Kỳ, sau khi tin nhắn của cậu được gửi đi, Giai Kỳ xem xong liền gọi điện mắng cậu té tát. Cậu mặt mày chuyển biến như tấm đèn hiệu xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại tím, tím lại chuyển sang trắng.

"Giai Kỳ a~ bình tĩnh nào, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Nghiêm túc đấy"



"Được rồi tiểu tổ tông của tôi tha cho cậu đấy. Có chuyện gì thì cứ nói đi"

Nhiên Kỳ biện ra một lý do là bản thân đã mơ thấy một giấc mơ lạ nói hết cho Giai Kỳ cô nghe xong cũng bán tin bán nghi. Sau đó ngập ngừng một hồi rồi cũng hồi thần hỏi lại Nhiên Kỳ

"Có bằng chứng cụ thể không, chứ tớ thấy nó mê tính sao ý"

"Ngày mai sẽ có một cơn mưa máu, tối nay ở một vài thành phố sẽ xảy ra động đất nên nội trong ngày ni cậu phải trở về nhà với anh trai cậu. Anh ấy sẽ bảo vệ cậu, nghe tớ lần này được chứ"

Không phải cậu không có khả năng bảo vệ Giai Kỳ mà là do cậu sợ, nỗi ám ảnh lúc đó vẫn còn, Nhiên Kỳ cậu không thể liên lụy những người tốt như vậy. Nếu quá khứ lặp lại Nhiên Kỳ sẽ vô cùng đau khổ, thúc giục Giai Kỳ trở về nhà xong cậu không nói không rằng cúp máy nhưng thật chất là do điện thoại hết pin. Giai Kỳ bên kia đang nói gì đó thì cuộc gọi liền kết thúc, bèn ăn trọn hết câu nói vào trong lòng

"Nhưng anh trai tớ và những người khác đều ở đây rồi...."