[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 46: Quá khứ của Tử Khiết (2)




Tử Khiết ngu ngơ không biết gì, lúc cậu ngủ mẹ cậu đã rời đi. Chợt nửa đêm cậu tỉnh dậy, cổ họng khô khan liền nhếch từng bước xuống nhà bếp. Lúc đi ngang thư phòng có tiếng cai trị vã lớn,cậu tò mò nhìn qua khe hở nhỏ của cái cửa. An Tuệ Nhi bị Ngọc Miên tát một phát dấu tay in rõ bên má, Tử Khiết chết lặng. An Tuệ Nhi mạnh mẽ bắt đầu đứng dậy gào lên

"Tôi nói cho hai người biết, tôi chả cần một thứ gì khác của cái nhà này. Ký đơn ly hôn giao quyền nuôi con cho tôi. Tôi tự khắc biến mất khỏi tầm mắt của hai người"

"Được thôi, tôi cũng không rảnh rỗi đến nổi phải nuôi nó. Dù gì chưa chắc nó đã là con của tôi"

An Tuệ Nhi bấu chặt tay đợi bên hỗn đản kia ký xong liền dựt tờ giấy rời đi, thấy Tử Khiết đứng ngoài nên An Tuệ Nhi chit nợ nụ cười nhẹ. Trong đêm đó mụ ta ném hai mẹ con của cậu ra đường, đứa con gái kia của mụ những ngày ở đây đều xem cậu không khác gì một con chó mà sai khiến.

||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||

An Tuệ Nhi tức giận đánh cho con nhỏ không biết điều đó vài cái coi như là lời dạy bảo, nhưng Ngọc Miên ghi thù luôn dùng mọi thủ đoạn câu nhân Tử Khiêm. Nên mẹ cậu sau đó toàn bị hắn ta ra sức chà đạp, cậu nhiều lần muốn theo họ mẹ dẹp cái họ ghê tởm của tên kia đi. Nhưng mẹ cậu luôn từ chối, luôn miệng bảo với cậu



"Tử Khiết ông ta không phải ba con, ba con đã chết từ lâu rồi. Sau này có gặp lại hắn nếu ông ta biết thay đổi thì con đừng ngần ngại mà hãy tha thứ. Con nếu ông ta và gia đình đó làm gì con thì con cứ mặc kệ, nhân quả báo ứng luôn đến nhưng nó đến rất chậm"

Và cuộc sống bui vẻ của hai mẹ có cứ thế trôi qua, mặc dù ở trường Tử Khiết vẫn luôn bị con của Ngọc Miên chà đạp. Nhưng vì mẹ cậu kiên cường vượt qua, để thoát khỏi con ả độc ác kia Tử Khiết một cậu bé vừa tròn 12 tuổi phải cắn răng học tới ngất xỉu mà nhập viện. Nghe tin mẹ cậu cũng bỏ bê công việc của mình mà chăm sóc cho cậu, Tử Khiết nằm trên giường bệnh thều thào

"Mẹ....mẹ ơi, Tử Khiết nhất định sẽ cố gắng chỉ cần con thi vượt cấp mọi thứ sẽ nhẹ hơn. Mẹ không phải vất vả làm một lúc 4 công việc nữa"

"Tử Khiết..."

Một người mẹ xem mạng sống của con mình quý giá còn hơn mạng sống của bản thân, luôn có một nỗi u khuất đau đớn. Bà không biết rằng có nên kể cho đứa con bé bỏng này nghe về bi kịch của mẹ nó hay không. Bà không muốn nó vì bà mà xuống tay giết người. không muốn nó vì bà mà trở nên cô độc trong trại giam.

Thời gian trôi qua dưới sự áp bức của mẹ con Ngọc Miên, bà ta ép mẹ cậu đến đường cùng. Mọi công việc của mẹ bị bà ta đem người đến phá, còn Tử Hoa chắc là hoa khôi thuần khiết thật nực cười. Ả luôn nghĩ ra đủ mọi chiêu trò làm cậu bị bạn bè xa lánh, đánh đập. Phải nói cậu chịu đựng rất tốt, cả thân thể ngày qua ngày trằn trịch vết thương sâu. Tử Khiết không dám không đau, không dám tâm sự với mẹ cậu sợ mẹ cậu sẽ buồn. Năm Tử Khiết 15 tuổi, cơ hội vào trường đại học cậu mong muốn cũng đã đến. Nhưng cậu hoàn toàn suy sụp, ông trời thật thích trêu ngươi, Tử Hoa cùng mẹ cô ả mua chuộc hiệu trưởng đánh rớt cậu dù điểm của cậu cao nhất khối

Ả hả lòng mát dạ vô cùng, mọi tiền đồ của Tử Khiết từ đó tan rã, nhưng cậu vẫn luôn lạc quan mà cố gắng. Mọi cố gắng của một cậu bé chỉ vì muốn mẹ cậu có một cuộc sống bình an, hạnh phúc không lo nghĩ. Nhưng bi kịch xảy ra khiến Tử Khiết trở thành một con người âm trầm. Mẹ cậu thuận lợi vào làm ở công ty đánh máy, mọi người trong công ty rất yêu quý mẹ của Tử Khiết. Nhưng trong mặc tối, tên chủ kai lại ham mê nhan sắc trẻ trung dù bà đã ngoài 30 tuổi. Hắn luôn ve vãn tìm cách đưa mẹ cậu lên giường, nhưng hắn luôn thất bại



Cảm thấy thời cơ chính mùi, Ngọc Miên chính tay tìm tới hắn

"Tôi biết ông muốn gì, tôi sẽ giúp ông có được An Tuệ Nhi và tôi đảm bảo cũng cho ông một số tiền lớn. Vậy nên chúng ta hợp tác chứ"

"Chà được quý bá xinh đẹp đây trơn giúp việc hợp tác này rất tốt. Tôi nhận"

Ngọc Miên sai người bỏ thuốc vào đồ ăn và nước uông mang theo của An Tuệ Nhi, sau đó bà ấy hoa mắt mà ngất đi. Ngọc Miên sai người dẫn bà đi, còn không quên cười lạnh tự nói với bản thân

"An Tuệ Nhi à, cô nên trách bản thân mình xui xẻo vì làm tôi ngứa mắt"

Sau cái đêm thảm kịch ấy, An Tuệ Nhi cả người toàn vết cắn, bà cảm thấy bản thân thật ghê tởm. Từ đó căn bệnh tâm lý cũng dần xuất hiện, trước mặt đứa con trai bé bỏng bà luôn một mặt bình thường. Nhưng đợi con trai quay đi gương mặt bà không có nỗi một giọt cảm xúc. Tên kia cứ thế không bỏ qua cho bà mà cứ luôn tìm cách đe doạ, bắt bà lên giường với hắn. Bà trốn thành tất thảy tố cáo hắn với cấp trên nhưng đều không thành. Vô tình nghe được cuộc trò chuyện của đám người kia, bà bàn hoàng suy sụp

"Cảm ơn phu nhân đây đã giúp đỡ tôi"

"Ông cứ yên tâm mà hành hạ bà ta cho thoả mãn đi, phía cấp trên cứ để tôi lo"

"Vâng vâng"

Gã nhẹ giọng nịnh hót bà ta, An Tuệ Nhi quay lại hết thảy làm bằng chứng. Bà nộp đơn thôi việc, lúc về nhà thì thấy Tử khiết người be bét vết thương máu chảy không ngừng. Bà vội vàng bế đứa con trai chạy chân trần tới bệnh viện, bà không còn người thân tiền tích lũy lâu nay cũng không đủ. Bản thân rơi vào bế tắc bà quyết định vào bar làm việc, bà làm việc quần quật suốt một tuần cuối cùng cũng đủ tiền chữa trị cho Tử Khiết

Ca phẫu thuật âm thầm được tiến hành vì lúc đầu Tử Khiết suýt nữa đã vì Ngọc Miên mà mất mạng. Tử Khiết hôn mê 1 tháng liền khi tỉnh dậy mẹ cậu vẫn kuôn ở đó ân cần chăm sóc cho cậu, nhưng bệnh tâm lý của bà ngày càng nặng. Chính bà cũng biết điều đó, bà mỗi ngày đều lén viết nhật ký, viết lại hết tất thảy mọi tội ác của đám người kia