[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 204: Kết thúc thật rồi




Họ dùng gần hết sức lực thì cũng chỉ được một tên tang thi ngã xuống mà thôi, Nhiên Kỳ mix lại năng lượng cho mọi người. Bọn họ lại tiếp tục hứng chịu cơn thịnh nộ và điên loạn của Mệnh Nhi, trên cơ thể đều ngập tràn thương tích. Ánh Lang từ từ lết thân tàn mà đi về phía người thương, ánh mắt lo lắng đấy vẫn chỉ dõi theo một người từng ấy năm

Anh ta sai rồi đáng ra ngay từ đầu hắn nên ngăn cậu lại, nếu như vậy thì bây giờ mọi chuyện sẽ không mất kiểm soát như thế này? Ánh Sáng vẫn cắn răng chắn trước bảo vệ những người phía sau không bị đánh trúng

Ánh Lang bất ngờ bò tới dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy Mệnh Nhi, người con trai mà anh yêu nhất. Mệnh Nhi vùng vẫy làm đả thương anh đến mọi cơ quan trong người dần tan thành hư vô. Hắn truyền thống vào bọn họ một câu sau đó ngắt kết nối

"Mau giải quyết chúng tôi, hợp sức mạnh của mấy người lại bắn về phía chúng tôi. Chỉ cần chúng tôi chết tang thi sẽ biến mất hoàn toàn"

Ánh Sáng gật đầu với nhau họ tập trung sử dụng hết những năng lượng cuối cùng trong cơ thể, một chùm bóng lớn đủ màu sắc hiện ra Vu Thần và Nhiên Kỳ đi về phía trước, mọi người đứng sau truyền hết năng lượng cho hai người bọn họ. Ánh Lang giọng nhỏ nhẹ thủ thỉ những lời cuối với Mệnh Nhi, để khi hai người cũng nhau rời khỏi thế giới này sẽ không còn điều gì vương vấn nữa



"Mệnh Nhi à, anh biết em vẫn còn lý trí vẫn có thể nghe được những lời anh nói. Vậy nên xin em hãy nghe anh lần này thôi có được không? Mệnh Nhi anh yêu em, rất yêu, yêu đến mức có thể vì em mà làm tất cả. Anh thương em vì em mà giết chết những kẻ làm em đau khổ, anh chỉ muốn em là của anh nên những kẻ chạm vào em anh đều một mình lặng lẽ đem đi tra tấn cho đến chết. Nhưng dù là vậy anh vẫn bế tắc em à, anh không biết làm sao để em hiểu được trái tim anh, tình yêu của anh cả. Nên mới xuất hiện trước mắt em hình ảnh một người bạn thân, chả sao cả tình yêu mà là ai cũng được miễn sao anh được ở cạnh em là đủ rồi. Em có thấy ngưỡng mộ họ không, dù cuộc đời họ có bi thương nhưng họ vẫn may mắn tìm được nhau. Trao cho nhau hạnh phúc, cho nhau một mái ấm gia đình. Vậy liệu anh bước vào cuộc đời em có khiến em vui vẻ hơn không? Còn đối với anh em chính là ánh sáng nhỏ chiếu rọi bóng tối kia, nắm lấy tay em anh như nắm lấy cả thế giới. Chỉ đơn giản kiếp sau anh muốn mãi mãi được bên em với tư cách là ai cũng được. Miễn rằng được ở bên chăm sóc cho em là được"

Mệnh Nhi những giọt nước mắt lăn dìa trên má, tay cũng dần buông lỏng, giọng nói uất nghẹn. Vòng tay ôm lấy người kia mà thủ thỉ

"Đồ ngốc, em cũng thương anh. Em không hề trách anh, anh cũng là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời em. Do bản thân nhu nhược, đã để cơn gận thù che lấp bấy lâu nên hiện tại moik thứ đều đi quá xa như vậy? Em xin lỗi cũng vì em mà amh phải chịu cơn đau đớn tột cùng, vượt qua cửa tử mà biến thành tang thi vương. Em cũng muốn nếu có kiếp sau, anh sẽ đến và ở bên chăm sóc em với tư cách không phải của một người bạn thân nữa Mà hãy cưới em có được không?"

"Được, được. Anh rất nguyện ý"

Hai người họ trao nhau một nụ hôn, Ánh Sáng nhẹ nhàng đưa họ rời khỏi thế gian. Nhưng đốm sáng nhỏ dần thắp lên một mặt trời to, tang thi tang biến dần. Mọi người định chạy tới ăn mừng với họ nhưng mà bọn họ chỉ nở một nụ cười tươi, mặt trời lên cao họ dần biến mất trước mặt những người yêu thương họ

Mọi người oà khóc, ngay cả Bông Bi cũng mỉm cười dắt theo Bánh Bao chạy theo phía sau bọn họ. Doanh binh đoàn Ánh Sáng biến mất như chưa hề tồn tại, tiếng khóc oà của mọi người tiếc thương cho số phận của những người anh hùng của đất nước.

"Họ đi thật rồi"-Mộc Nhĩ



"Nhiên Kỳ, em ấy...."-Tư Minh mắt tối sầm, người anh thương biến mất trước mắt anh, giờ thì hết rồi. Anh còn chưa kịp bày tỏ lòng mình với cậu mà, cậu đi rồi giờ anh phải làm sao đây

"Cháu tôi"-Ông Tây khụy xuống ôm mặt bất lực mà rơi lệ, Ông Thương không nói gì chỉ lặng lẽ ôm lấy người kia mà vỗ lưng an ủi

"Chúng ta thật vô dụng"-Tư Cảnh

"Bọn họ đã dùng cả mạng sống để cứu toàn nhân loại"-Tu Nhai

"Bọn họ chính là anh hùng của chúng ta"-Nhã Ân

"Liệu chúng ta còn cơ hội gặp lại họ không?"-Triết Thái

"Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại họ"-Mộng Tinh Tinh

"Chúng ta phải khiến đất nước này ngày càng phát triển một cách xinh đẹp chúng ta không có quyền để nó lụi tàn, vì nơi đây chính là nơi bọn họ đã bảo vệ"-Tế Hình

Nói là vậy nhưng người ở lại phải mất rất lâu mới quên đi được như những mất mát bi thương ấy, sau khoảng một năm thành phố bắt đầu được dựng xây và khôi phục lại như bình thường. Bọn họ mất thêm nửa năm nữa để đất nước kịp ngang hàng với những đất nước khác trên thế giới. Và vài năm sau họ mới nhận ra tất cả các dị năng giả đều dính một lời nguyền đó chính là sự trừng phạt mà ông trời ban cho họ. Bọn họ không thể chết, thế là từng người trong số dị năng giả phải nhìn người thân của họ ngày một già và chết đi.

Bọn họ vẫn vậy, vẫn mãi trẻ trung, xinh đẹp. Đến đời bọn họ trở thành cố bọn họ quyết định quy về ở ẩn tại căn cứ trung tâm. Nơi này ngoài những dị năng giả ra không một người thường nào có thể ra vào, căn nhà của doanh binh đoàn Ánh Sáng vẫn được những người bạn tốt ngày ngày lui tới dọn dẹp. Trông nó vẫn đẹp đẽ như ngày nào, tại vì bọn họ tin rằng một ngày nào đó Ánh Sáng sẽ trở về

{Hoàn chính văn, tui sẽ xem xét viết thêm phiên ngoại nữa nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ này của tui. Mong rằng các bạn sẽ ủng hộ tui ở những bộ sau. Trân thành cảm ơn các bạn rất nhiều}