[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 162: Ở đây có quá nhiều cơm chó




Một tiếng ầm to phát ra, Á Hiên mở lời làm đám loi choi kia im bặt

"Đá chúng xuống tàu đi, xấu quá đi mất"-Á Hiên

"Nó có đẹp dell đâu mà xấu hả boss"-Tử Khiết

"Thôi thôi nói một hồi boss đạp hết chúng ta xuống nước đấy"-Như Yến

"Em không muốn đi bơi trong cái tình huống máu chó như vậy đâu"-Giai Kỳ

"Làm hay đứng tám nhảm"-Á Hiên

Vậy là mọi người thủ sẵn thế, từng đón đấm đá cứ thế giáng xuống những bé cá sâu tội nghiệp. Nhưng được cái là tinh hạch của chúng có một màu xanh lá rất đẹp nha.

"Tinh hạch đẹp thật"-Gia Tử

"Ngắm nghía ít thôi chết bây giờ"-Hứa Khải

"Sao chúng đông quá vậy?"-Chu Minh



"Than ít thôi động tay đi nào"-Nhiên Kỳ

"Nếu về đến nơi lão tử giã mấy tên kia ra bã"-Tử Khiết

"Hờ hờ"-Như Yến

"Cậu nhiều lời quá rồi đấy"-Á Hiên

"Papa đừng đấm chú ấy nhé"-Vu Thần

"Em thấy bác Phong mới là người hứng đòn nên không sao đâu"-Bạch Vọng

"Bạch Vọng cháu ít có ác ghê nhưng mà dì thích hehhe"-Giai Kỳ

Bạch Vọng nhìn Giai Kỳ hai cô cháu cùng nở nụ cười gian, lần này Văn Phong xác định. Nằm không cũng dính đạn chật chật nghiệp quá rồi, Nhiên Kỳ dịu dạng đạp một phát vào đầu con cá sấu làm viên tinh hạch rơi ra lăn nhẹ qua một bên. Mọi người nhìn đến kinh dị

Dau một màn vật lộn giữa một đám quái vật với một đám cá xấu số thì cuối cùng chúng không giám bò lên nữa. Văn Phong lúc này mới rời tấm bản đồ đi ra, đang ngơ ngác nhìn xung quanh chưa kịp làm gì thì có một đám người tay chân, quần áo dính đầy máu đen lao tới đấm cho mấy phát

Hiện trường tạm thời khá hỗn loạn và tòn khốc nên xin phép mọi người tôi tua đây. Sau khi hả dạ thì bọn họ quyết định phủi mông đứng dậy đi tắm rửa thay đồ, Văn Phong ngồi một góc vẽ vòng tròn tự kỷ trên người đầy rẫy vết thương. Hai mắt sưng húp và tím, Nhiên Kỳ tắm xong cũng đã đi chuẩn bị cơm. Tử Khiết phải đi tới ngồi xuống dỗ dành cái con người to sát kia, còn phải bôi thuốc cho Văn Phong nữa thật khổ tâm hết sức

"Đau không?"

"Em nhẹ tay chút đi Tử Khiết à"

"Chật ai biểu cái tội"

"Anh đã làm cái gì sai đâu"

"Anh đi ra đúng lúc đó là một cái sai lầm rồi"



"Huhu ứ chịu đâu"

"Vậy muốn gì đây hả ông tướng"

"Muốn 'thịt' em"

"Cút"

Tử Khiết hất luôn cái con người vô sỉ kia xuống khỏi ghế, Văn Phong nhíu mày rên lên một tiếng

"Đau"

"Em xin lỗi, không sao chứ"

Tử Khiết kéo tay Văn Phong đứng dậy, Văn Phong nhân cơ hội Tử Khiết đang thổi lên vết thương của mình nhướng môi khẽ hôn nhẹ lên đó một cái. Tử Khiết bất ngờ sau đó lại đỏ hết cả mặt

"Anh....anh"

"Hì hết đau rồi, môi của lão pà thật ngọt nha"

"Hừ....đồ biến thái"

"Anh chỉ làm vậy với em thôi"

Vậy là một đám thảnh thơi đang ngồi không đột nhiên bị nhồi cơm chó đến nghẹn oán trách kêu than

"Eo ơi cơm chó"-Giai Kỳ

"Lại đây để chị hôn nè"-Như Yến

Sau câu đó Giai Kỳ cũng vứt hết liêm sỉ hôn lấy Như Yến, một đám cẩu độc thân ở đó khóc thét

"Xin lỗi nhưng cháu vẫn chưa thành niên đâu"-Bạch Vọng

"Cháu không có nhu cầu ăn cơm chó"-Vu Thần

"Dù tôi có vợ rồi nhưng tôi cũng phải thừa nhận thà phát cơm cho họ ăn còn sướng hơn là phải ăn cơm của họ"-Hứa Khải

"Hì"

Trước nụ cười ngọt ngào của Chu Minh, Hứa Khải như hổ đói đè hẳn người ta xuống hôn. Á Hiên cay mắt ném cho bọn họ mỗi người một cây dao nhỏ, bọm họ dừng lại mọi hành động hường phấn ngồi ngay thẳng lại

"Lợi hại"-Gia Tử

"Đúng là chỉ có cậu mới trị được họ nhỉ?"-Tư Minh

"Chắc vậy, nhưng ném trượt rồi"Á Hiên

Mọi người nghe xong liền rùng mình, đúng lúc này vị cứu tinh của bọn họ Nhiên Kỳ xuất hiện bưng theo đó là vài hộp cơm nóng. Tiếp tục một màn cẩu lương cho những con người FA cay đến ngứa tay diễn ra