[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 117: Không biết xấu hổ




"Mọi người có truyện này hay lắm nè, mau ra đây nghe nè" Mọi người đã về nhà hết sau khi đi mua đồ chỉ có Giai Kỳ là lẩn đi đâu mất nên họ đành về nhà ngồi chờ, Tử Khiết nghe thấy giọng oang oang quá to của Giai Kỳ sặc cả trà. Tử Khiết cau mày khó chịu mà nói

"Có chuyện gì thì nói luôn đi, thiệt là mệt mỏi mà"

"Đây, cấp trên đã ban lệnh mới xuống. Các dị năng giả nào có dư tinh hạch có thể đăng ký gửi hoặc cho người khác mượn, dựa theo đó có thể lấy lãi. Nếu người đó không trả đủ có thể sai khiến người đó hoặc thậm trí bắt người đó chết"

"Thật độc ác, nhưng anh mày thích"

"Mừng anh về với đội của em"



Tử Khiết và Giai Kỳ là người thích thú nhất ở đây, con người hiền lành, ấp áp, thùy mị của Giai Kỳ đã đi đâu mất rồi. Sao bây giờ nhìn cô nham hiểm thế, Nhiên Kỳ tạm thời rời đi. Đi lên lầu về phía phòng Vu Thần và Bạch Vọng

"Vu Thần, Bạch Vọng mau xuống ăn xế này"

"Vâng ạ, baba đợi con tý"

Nhận được câu trả lời của Bạch Vọng, Nhiên Kỳ gật nhẹ đầu sau đó đi xuống phía dưới. Á Hiên, Như Yến, Văn Phong đang ngồi thưởng trà và ăn bánh, còn Giai Kỳ và Tử Khiết đã dắt tay nhau đi đâu mất tiêu

"Giai Kỳ và Tử Khiết đi đâu rồi ạ"

"Hai người đó thấy cái vụ tin mới vui nên đi xem thử rồi". Á Hiên nhàn nhạt trả lời

"Kệ họ đi chơi chán rồi họ sẽ lết xác về mà". Như Yến đang cố giữ bình tĩnh không nên nghĩ Giai Kỳ sẽ vắc một cô gái về nhà

"Hai người đó sẽ không sao hay bị thương đâu"Văn Phong có vẻ yên tâm hơn Như Yến. Cũng đúng nhỉ với cái tính cách khẩu nghiệp của Tử Khiết chắc không có ai hứng thú đâu nhỉ?"



"Coi trừng mất vợ".Một câu nói nhẹ nhàng lướt qua đem lý trí của Văn Phong và Như Yến mạnh mẽ lung lay. Mồ hôi chảy nhẹ trên trán, hai con người kia rơi vào trầm tư

Bạch Vọng và Vu Thần đi xuống lầu, thấy không khí có chút ngột ngạt. Văn Phong và Như Yến đột nhiên đứng phắc dậy chạy đi, Á Hiên ngồi đó cười nhếch mép. Nhiên Kỳ thấy lo lắng bèn tháo tạp dề mày đỏ nhạt chạy theo sau, Á Hiên bất lực cũng đứng dậy. Vu Thần và Bạch Vọng trên đầu toàn dấu chấm hỏi, Bạch Vọng thấy Vu Thần đang đứng ngẩng ra đó bèn nắm lấy tay anh trai của mình chạy theo sau

Đến nơi đang thấy Giai Kỳ và Tử Khiết đang cãi lộn một trận kịch liệt với 3 người nào đó

"Con mịa bà bớt đi, đi đâu cũng gặp hãm. Hết việc làm thì đi làm nhiệm vụ đi"

"Tôi chưa thấy ngày nào u ám như hôm nay, đi phá thôi cũng gặp chó nữa"

"Chúng mày toàn một lũ có ba mẹ sinh nhưng đéo có ba mẹ dạy"

Nhiên Kỳ mặt đen lại khi nghe thấy câu đó, cậu cảm thấy như gia đình của mình đang bị một kẻ không ra gì xúc phạm. Bèn điều hoà nhịp thở chạy tới giáng cho mụ ta một cú tát

"Bà biết đéo gì về bọn tôi, chắc bà hơn bọn tôi đấy. Tôi nói cho bà biết bà đụng vào ai tôi đéo quan tâm, nhưng bà dám xúc phạm gia đình của tôi. Bà đừng hòng yên ổn mà sống ở đây"

Trước con mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người Nhiên Kỳ từ một người mỏng manh, yêu đuối bây giờ lại rất là ngầu. Ánh Sáng cũng đã quen với tính cách này Nhiên Kỳ, nên họ cảm thấy rất thích thú. Như Yến chợt dừng lại động tác cười sảng mất luôn cả hình tượng ngự tỷ của mình, ánh mắt liền va vào 3 con người đang đen mặt tức giận đứng ở kia. Ồ là người quen luôn, vui rồi đây

Một cô nhân viên đi ra ngăn cản tránh sự tình ảnh hưởng, cô nhân viên này không quan tâm đến đám người kia đâu. Nhưng nếu họ không ngăn Ánh Sáng lại thì họ đấm gãy nơi này mất, ở đây họ là khách đặc biệt nói thật chứ không phải điêu đâu. Cấp trên ở toàn căn cứ này còn chả dám đụng vào họ, còn nể họ tận 10 phần lận. Nên phận làm nhân viên như cô chưa muốn chết dở với mất việc đâu

"Mọi người bình tĩnh, có chuyện gì vào trong rồi hẵn nói. Mọi người mau giải tán hết đi"

Theo lời cô nhân viên họ đi vào trong phòng kín, 3 người kia vừa tức giận vừa xấu hổ vì bản thân trả được để ý đến. Như Yến cười khẩy nói nhỏ một câu đủ để mọi người đi gần nghe thấy

"Không biết xấu hổ"