[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 1: Hồi ức




NIÊN KỶ CÔNG NGHỆ 2026

Một bệnh dịch kỳ lạ bùng phát bất ngờ, làm chính phủ không kịch trở tay, từng người dân trên toàn thế giới bị virut xâm nhập vào cơ thể. Khiến họ biến thành một hình thể xấu xí, những người này được chính phủ chính thức ghi chép vào sổ đen với cái tên Tang thi hay Zombies. Chúng rất mạnh và được chia ra làm nhiều loại bao gồm: tang thi biến dị. động thực vật biến dị....., loại quái vật này không có nhân tính chỉ cần thấy con người tụi nó sẽ lao vào cắn xé đến khi người sống kia đồng hoá trở thành đồng loại hay chết đi thì nó mới phủi tay chuyển mục tiêu khác mà cắn nuốt. Bây giờ con người nhận định thế giới của họ đang sống không còn như trước,nên đã đặt cho thế giới này một cái tên mới là Mạt Thế (Tận Thế). Nhưng ông trời không nỡ bỏ mặt những đứa con của mình nên sau khi bệnh dịch phát tán khắp nơi, đồng thời lúc đó có người đã xuất hiện một loại năng lượng cuộn trào mạnh mẽ trong cơ thể, đó là thứ có thể đánh bại tang thi họ gọi những người đó là Dị Năng Giả.

Lúc bấy giờ người mạnh nhất ở Mạt Thế là doanh binh đoàn Ánh Sáng, họ tựa như ánh sáng của Mặt Trời sáng chói, họ diệt hết tất thảy tang thi, nhưng không hiểu lý do vì sao, dù dị năng giả khác có mạnh tới đâu cũng không một ai có thể trở thành đồng đội của họ. Mạt Thế diễn ra 2 năm, mọi cơ hồ con người sống rất khó khăn đôi lúc họ dường như tuyệt vọng, không môt ai cười nổi với cái tình cảnh hiện giờ. Nhưng trong binh đoàn nọ có một thiếu niên suốt mấy năm Mạt Thế bùng nổ vẫn luôn kiên định nở nụ cười đẹp tựa như thiên sứ, cơ hồ nó ấm áp như ánh sáng của hi vọng nên điều này khiến không ít người trong binh đoàn 'Sống' của cậu ghen ghét. Nhưng nụ cười đó không còn hiện hữu được bao lâu khi người bạn thân duy nhất của cậu chết đi vì bảo vệ cậu thoát khỏi vòng tay hiểm ác của đồng đội. Có người vì cậu mà mất mạng,biến thành tang thi vương nhưng vẫn một mực đem cậu bảo hộ an toàn. Cậu là dị năng giả trị liệu nhờ chiếc vòng cô bạn nọ tặng cho, nhưng sau khi bị ả tình nhân của tran nam kia cướp lấy nhỏ máu nhận chủ thì cậu bị hắn không thương tiếc ném vào biển tang thi.

Cậu được tang thi vương cứu và được bảo vệ dưới sự bảo hộ của đoàn đội Ánh Sáng nhưng lại vì một lần nữa nghe lời dụ dỗ, đem lòng tin tưởng tên tra nam kia mà khiến anh mất mạng. Đoàn đội của tang thi vương đều là những dị năng giả mạnh nhất lúc bấy giờ, từng người trong họ đều sở hữu song hệ dị năng biến dị hiếm có, nhưng vì hắn đã hấp thụ tinh hạch của tang thi vương mà dị năng tăng lên nhanh chóng đột phá lên tầng thứ 100. Sau đó, trận chiến giữ hai đoàn đội diễn ra, bên phe Ánh Sáng thất thủ toàn bộ đều bị thương nặng nhưng họ vẫn đứng vững che chắn phía trước cậu. Cậu chỉ biết ngồi sau ôm lấy thân thể tang thi vương kia mà gào khóc, từ lúc đó cậu ngộ ra chính sự ngốc nghếch của bản thân đã hại chết bao nhiêu người. Từng người trong Ánh Sáng ngã xuống, tên máu lạnh cùng ả ta ra lệnh cho những người kia cứ như vậy những quả cầu lửa phóng về phía cậu và binh đoàn, nó thiêu cháy tất cả. Con người biến thành tro bụi trở về với nơi vốn có của nó.

Cậu mơ hồ tỉnh dây, trước mặt là một không gian trắng xoá nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác ấm áp đến kỳ lạ. Từ phía xa hiện ra thân ảnh hai ông cụ đang thong thả đánh cờ, cậu đứng dậy bước từng bước chập chững như bé mới biết đi về phía họ. Khi thấy được mặt họ cậu bất ngờ đến kinh hãi, đôi đồng tử mở to hết cỡ. Hai người trước mắt cậu ấy vậy mà là hai vị ông ngoại và ông nội của cậu. Họ ngẩng lên nhìn cậu, giọng nói của một trong hai người họ nhàn nhạt cất tiếng:'' Đến rồi đấy là đứa cháu ngốc nghếch của ta, mau ngồi xuống đi''

Cậu theo lời ông ngồi xuống, hàng loạt cậu hỏi thúc dục hiện lên trong đầu cậu, thấy vậy ông nội cũng lên tiếng đánh tan cái sự thẫn thờ của đứa cháu yêu quý:'' Đứa cháu ngốc ta dặn cháu là không được để lộ thân phận, cũng như những gì hai bọn ta dạy cháu ra bên ngoài, nhưng cháu cũng đâu cần ngốc tới mức bị họ giết thảm đến vậy chứ. Điều làm ta tức giận là cháu lại đem lòng tin đặt sai người''. Cậu từ từ bình tĩnh, vơ lấy cốc nước trà tự nhiên uống sạch rồi mới trả lời:'' Cháu....cháu''. Ông ngoại ngồi kế bên nhẹ nhàng cất giọng ôn nhu đáng gãy cái sự lưỡng lự của cậu:'' Cái cảm xúc của cháu nhất thời chỉ là biết ơn và ngưỡng mộ chứ không phải cái gọi là tình cảm với lại nếu ta biết cháu khờ khạo như vậy ta sớm đã bàn với ông kia đem cháu gả cho người đi cho rồi.''

Ông nội cũng không muốn vòng vo tốn thời gian thêm liền nói nhỏ với cậu một cậu, rồi không thương tiếc đứa cháu yêu mà đạp xuống cái hố tối om kia ( ông ít có ác ghê, ông làm cháu sợ):''Nhóc con cháu nên theo con tim mình nhưng không được đánh mất lý trí, muốn làm gì thì cứ tùy hứng mà làm nhưng đừng đánh mất bản thân, phải dè dặt nếu cảm thấy thật sự tin tưởng giao mạng sống cho một người mà cháu thật sự yêu, không phải theo kiểu ngưỡng mộ kia thì hãy nói hết bí mật cho cậu ta biết. Giờ thì cút''

Cậu bị đá xuống cái hố đen sâu thẳm kia, trên nét mặt tựa hồ không một chút sợ hãi, ông ngoại đứng bên hóng kịch cảm thấy hài lòng không tiếc bồi thêm vài câu:'' Đúng là đứa cháu do chúng ta nuôi dưỡng, không tầm thường, tư chất rất tốt. Kinh hỉ đang chờ cháu hãy sống thật tốt và hạnh phúc nhé cháu yêu". Làn sương mù từ đâu xuất hiện dày đặt hai thân ảnh của ông cụ cũng biến mất.

Từ đó một khởi đầu mới được mở ra để sửa chữa và hoàn thành sứ mệnh biến nguyện vọng thành sự thật chính thức bắt đầu.

Mình đã quay lại với bộ này rồi đây, mình mong các bạn aẽ nhiệt tình góp ý chau dồi cho mình thêm nhiều kiến thức để đạt được một bộ truyện như mong đợi.

Trân thành cảm ơn và mong các bạn đón đọc