Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 34




Cố Cửu cũng không có dừng lại thành phố A quá lâu, ngày hôm sau liền mang theo thiếu niên quay trở về.

Hơn nữa cô thật sự tìm được chỗ ở cho thiếu niên.

Cô quyết định giao thiếu niên cho người khác, mà người đó chính là Hoắc Tường.

Đêm hôm qua Hoắc Tường nửa đêm gọi điện thoại cho cô, nói là thành phố đã loạn rồi, đặc biệt là bệnh viện.

Trong khoảng thời gian này bọn họ nhận được rất nhiều cuộc gọi thông báo về các vụ án, hầu hết đều là những vụ án gây thương tích cho người dân.

Những người này đều đã thương người khác mà không có lí do, thái độ cũng rất cực đoan, hơn nữa còn có vấn đề về tâm thần.

Lúc đầu mọi người cũng không nghĩ nhiều, nhưng thời gian càng ngày càng lâu, những người đó đến bệnh viện đều thay đổi.

Họ vẫn đang tiếp tục đã thương người khác, nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.

Sau hơn một tuần, trên da những người này sẽ từ từ lỡ loét, sắc mặt tái nhợt, không còn nhịp tim, giống như xác sống vậy.

Họ thậm chí còn đi ăn xác người giống như những phi vụ trước, hình ảnh đó thật khủng khiếp.

Hoắc Tường cảm thấy sợ hãi, nhớ lại lời nói của Cố Cửu nên bắt đầu liên lạc với cô.

Bây giờ thành phố đang hỗn loạn, bệnh viện thì đầy quái vật ăn thịt người.

Hắn lo lắng cho sự an toàn của Cố Cửu, đồng thời cũng muốn cùng cô tìm hiểu một chút mạt thế đến tột cùng là chuyện như thế nào.

Nguyên nhân của những thay đổi của những người kia là gì?

Khi Cố Cửu nhận được cuộc gọi của Hoắc Tường, cô quyết định quay trở lại.

Cô đến địa điểm đã hẹn trước với Hoắc Tường, đó là nhà của hắn.

"Bùm.."

Cố Cửu dắt thiếu niên tới trước cửa nhà của Hoắc Tường, giơ tay gõ cửa.

"Bùm bùm bùm bùm bùm.."

Chờ một hồi cũng không có người đáp lại, Cố Cửu không nhịn được tăng thêm lực.

Lần này cô nghe thấy tiếng động nhẹ phát ra từ cửa phòng.

"Đến đây.."

Sau đó cô nghe giọng nói quen thuộc của Hoắc Tường từ bên kia cửa truyền đến, âm thanh còn mang theo chút mệt mỏi.

Ngay sau đó cửa đã được mở ra, Hoắc Tường đang mặc quần áo ở nhà, đầu tóc bù xù, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt có chút tiều tụy.

Nhìn thấy vậy Cố Cửu không khỏi thốt lên: "Làm thế nào mà cậu lại thành ra thế này?"

Người đàn ông trước mắt cùng với vẻ đẹp trai ngời ngời mà cô nhìn thấy ngày hôm đó, thật là quá mức điên đảo hình tượng.

Người đàn ông lúc này hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt, bộ dạng rất chi là chật vật.

Hoắc Tường không nhìn thấy thiếu niên sau lưng Cố Cửu, liền mở cửa sang một bên, "Vào đi, đừng nói nữa, chuyện này một lời khó nói hết a."

Cố Cửu gật đầu đi vào, thiếu niên sau lưng cũng đi theo sau cô.

Lúc này Hoắc Tường mới thấy không chỉ có một mình Cố Cửu, nhìn thiếu niên theo sát Cố Cửu, hắn cũng không hỏi nhiều liền đóng cửa phòng lại.

Đưa Cố Cửu cùng thiếu niên vào phòng khách, Hoắc Tường bưng lên hai cốc nước sôi để nguội, "Hai người dùng tạm đi, ở nhà không có trà."

Cố Cửu cầm lấy chiếc cốc trong tay của Hoắc Tường, cũng không có để ý.

Hoắc Tường ngồi đối diện với hai người bọn họ, dùng sức mà dụi mắt, trong mắt mang theo vài phần thỏa hiệp.

"Những gì cậu nói đã được ứng nghiệm. Bây giờ bệnh viện đã được cảnh báo. Mọi người chỉ có thể vào mà không thể ra được. Bên trong đều là những con quái vật ăn thịt người, giống như những tang thi mà cậu đã nói."

Cố Cửu cau mày: "Đó là tang thi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tới nhanh như vậy."

Thiếu niên vẫn luôn ngồi bên cạnh mím nhẹ môi khi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

Hoắc Tường cũng không thể phản bác lại lời nói của Cố Cửu, dù sao thì sự thật đã nằm trong tầm mắt.

"Những thứ đó đều đến từ thủ đô, đều là sản phẩm thất bại của viện nghiên cứu Bác Ái."

Đúng lúc Hoắc Tường định nói gì đó, lúc này thiếu niên đã lên tiếng.

Lời nói của cậu ta khiến cho Cố Cửu và Hoắc Tường đồng thời nhìn về phía cậu ta.