Từ đó trao đổi tin tức cần thiết cùng người đàn ông trung niên Tôn Bác, đoàn người không nhanh không chậm đi đến đại sảnh để nhân viên căn cứ ghi danh. Dĩ nhiên, Tôn Bác còn muốn lấy thù lao của hắn, mà vật tư của đoàn người Từ Dương còn đang được căn cứ xác định, chỉ đành tiện dẫn đường cho bọn họ, cùng đi tới đại sảnh để đăng kí.
Đi đến trước cửa sổ phòng nhân viên ghi danh, một người nhân viên công tác dáng vẻ bình thường không dấu vết mà quan sát mấy người Từ Dương một phen, xe có cả nữ và trẻ nhỏ, áo quần chỉnh tề, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hồi thần, trên mặt đã treo lên một nụ cười nghề nghiệp, đưa cho Từ Dương một bản thông tin, cười nói: “Làm phiền cậu điền vào đây.”
Từ Dương bình tĩnh nhận lấy và điền kí tên, dẫn thành viên tiểu đội đi đến chiếc bàn dài cạnh tường trong đại sảnh đại sảnh để điền vào bản thông tin. Trên bản cũng không cần điền nhiều tư liệu, nhưng đều là tư liệu khai thân phận thường thấy nhất trong tận thế. Danh tính, tuổi tác, chức nghiệp, dị năng (cấp bậc, thuộc đoàn đội, không quá một phút đã điền xong.
Tục ngữ nói: Người sợ nổi danh heo sợ lớn. Một tiểu đội toàn bộ thành viên đều là dị năng giả, nếu để người khác biết, không chừng lại kéo đến chuyện phiền toái. Đứng trên địa bàn của người khác, cần cẩn thận một chút mới tốt.
Giờ đây, ngoại trừ ở trước mặt người khác sử dụng dị năng của người lớn, anh em Quý gia đều che giấu dị năng của bọn họ. Lại nói, dị năng của hai anh em này đều không phải dễ dàng nhìn ra được, giấu diếm ít thực lực một chút, đây cũng là khiến cho người khác không thể quá hiểu ra tình huống của tiểu đội.
Rất hiển nhiên, một tiểu đội có bảy dị năng giả, cũng thật không thể tin được. Khi bọn họ đem bản thông tin đưa cho nhân viên công tác, trên mắt nhân viên công tác đều là một vẻ khó tin đã đủ để bọn cậu hiểu, số lượng dị năng giả của tiểu đội bọn cậu khiến cho cô ta kinh ngạc rồi, đầu ngón tay run rẩy không chút nào che giấu đã thể hiện nội tâm kích động của cô.
Từ Dương làm bộ không thấy nhiệt tình trong mắt cô ấy, trên mặt vẫn một dáng vẻ lạnh nhạt trước sau như một, ngước mắt nhìn nhân viên công tác, khẽ nhíu mi lộ ra vẻ không mấy kiên nhẫn, im lặng ý bảo cô ta nên hoàn thành việc của mình.
Nhận thấy được ánh mắt lạnh đến chết người, nhân viên công tác đè xuống nội tâm kích động, trên mặt hiện là vẻ cẩn thận từng tí một, cô len lén liếc mắt nhìn Đàm Quỳnh Linh và cô bé Quý Tiểu Ngân, lập tức nhìn Từ Dương, hỏi lễ phép: “Xin hỏi các anh ở bên ngoài hay bên trong thành phố? Bên trong thành có nhiều loại chỗ ở, cũng có các tòa nhà biệt thự loại nhỏ. Bên ngoài thành có khu dân cư bình thường và khu lều bạt, đương nhiên cũng có một ít nhà trọ tầm trung, chỉ là bên ngoài không được căn cứ bảo hộ.”
“Trong thành phố.” Trong lòng Từ Dương đã sớm có đáp án, mặc kệ dạng căn cứ, bên ngoài thành rất hỗn loạn khó có thể tả, bọn họ vất vả lắm mới đến được một trụ sở, không thể dùng để hưởng thụ ầm ĩ hỗn tạp.
Ánh mắt nhân viên công tác càng thêm sáng ngời, lúc này lấy ra mấy thẻ bài màu lam đưa cho Từ Dương, giải thích: “Đây là thẻ thông hành, trừ các khu vực riêng, màu thẻ bài làm đại biểu có thể tự do đi lại bên ngoài. Về chỗ ở trong thành phố, ở đây không xử lí, các anh cần đến đại sảnh trong thành phố để làm việc. Xin hỏi còn có vấn đề khác hay không, tôi sẽ tận lực trả lời.”
Từ Dương không quan trọng lắc đầu, tiếp nhận thẻ bài, nhìn nhàn nhạt, đúng lúc chín thẻ. Đem thẻ bài đưa cho Từ Lâm đứng bên cạnh, sau đó khẽ gật đầu với nhân viên công tác, vẻ mặt hờ hững nói tiếng cảm ơn, lập tức xoay người rời đi.
Đoàn người rời khỏi chỗ cửa sổ công tác, Từ Lâm đem thẻ bài đưa cho từng thành viên. Mấy người tiếp nhận đem thẻ bài nhìn qua hai lần, một mặt khắc hai chữ “Hồng Nhật” đơn giản, ở giữa ghi vài chữ ‘Chứng minh ra vào thành phố’ lớn, giản đơn vô cùng.
Từ Lâm trước sau trở mặt thẻ bài nhìn một chút, sau đó không biết vì gì mà lắc đầu, mặt mang vẻ trào phúng nói: “Không nghĩ tới cứ vậy lấy ra thẻ bài quyết định có được tự do đi lại ngoài thành hay không, loạn thế quả thật là loạn thế.”
Từ Dương nhìn người đi đường lui tới bên ngoài đại sảnh, thần sắc trong con người sâu không thấy đáy, tựa như đang suy nghĩ gì đó, vừa như cái gì cũng chưa từng nghĩ, lúc sau mới nói nhạt: “Thẻ bài màu lam không thể vào nội thành, chỉ có chỗ ở chính mình bên trong thành phố, chúng ta mới có thể đem thẻ bài màu lam đổi thành thẻ bài có thể tự do đi lại trong thành phố.”
Bọn họ cũng không phải đợi lâu, chiếc xe nhìn khá quen mắt đã chạy đến phía trước. Tại lúc trên đường thiếu xe cộ, một chiếc xe việt dã không thể nào chê được, lại thêm xe không có chỗ nào hỏng nhiều, thoạt nhìn chói mắt như mới vừa mua về, dọc đường đi đưa đến ít nhiều ánh mắt mơ ước.
Nhìn một đôi mắt không che giấu được vẻ tham lam, đoàn người nhịn không được đều thở dài một hơi. May mà bọn họ đã đem chiếc Hummer thu vào không gian, đổi thành một chiếc xe việt dã hơi khiêm tốn một chút, nếu không, xe bọn họ cũng thành cái đích để người khá chỉ trích.
Đem thẻ bài màu lam đưa cho nhân viên công tác, người nọ tiếp nhận thẻ bài, mắt liếc chiếc xe việt dã đậu ở cửa, gương mặt đắp lên một vẻ tươi cười nhiệt tình, mười phần ‘Ý tốt’ giới thiệu các khu trú ngụ sa hoa trong nội thành. Phải biết rằng, bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ của khu trú ngụ đổi được càng nhiều vật tư, bọn họ cũng sẽ được tăng thêm thù lao, không có gắng một chút thì sao có thể.
Từ Dương không có nghe ý kiến của nhân viên công tác, chỉ chọn một một nhà bốn phòng khá vừa ý, sau đó dùng mấy trăm cân* lương thực thay thế tiền thế chấp và tiền thuê nhà mười ngày. Mười ngày qua đi, nếu như tiếp tục thuê nhà, phải bổ sung tiếp một ít vật tư cho tiền thuê nhà.
Nguồn nước đã bị ô nhiễm, bây giờ cần nước phải đến địa điểm chỉ định để mua. Qua tin tức của Tôn Bác, những…nước này đều có một phần là do sản xuất trước tận thế, một phần khác là do dị năng giả hệ thủy cung cấp.
Nhân viên công tác thấy đoàn người Từ Dương không có ý định ở lại lâu dài, để có nhiều thù lao thêm, không thể làm gì hơn là tận lực triển khai ba tấc lưỡi, càng không ngừng khuyên ở lâu dài sẽ có ưu đãi, đáng tiếc cho dù hắn nói êm tai cỡ nào, cuối cùng vẫn không đả động đến mấy người Từ Dương.
Nghe một phen lời vô ích này, trong lòng Từ Dương liên tục trơn trắng mắt, ai biết căn cứ này có thể bảo đảm an toàn bao lâu, chẳng lẽ bọn họ cho rằng có tường rào cao lớn che chở nên không có chuyện gì. Cứ như vậy mà nhìn tường rào này, chỉ cần có đủ số lượng tang thi, sớm muộn gì căn cứ này cũng rơi vào tay giặc, hơn nữa đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Nhận xong chìa khóa và số nhà cùng giấy thông hành vào nội thành, máy móc cảm ơn nhân viên công tác, đoàn người lần lượt bước lên xe, cũng không quan tâm người qua đường nghĩ như nào, chầm chậm chạy tới chỗ bọn họ ở.
Trong xe, mọi người có thể xuyên qua cửa xe nhìn cảnh tượng bên ngoài. Không quá nửa tháng ngắn ngủi, toàn bộ thành thị đều lâm vào một loại khủng hoảng. Trước tận thế chen chúc đông đúc đầy đường, hiện tại chỉ có vài ba chiếc xe qua lại. Thỉnh thoảng bên đường có người mặc quân trang, binh lính vác súng trường đi ngang qua, khuôn mặt nghiêm túc, phảng phất như đang đề phòng điều gì.
Bỗng nhiên, bất tri bất giác Từ Dương nhớ lại một chuyện quan trọng, cậu nhịn không được khẽ nhíu mày. Gần đây vẫn muốn thăng cấp dị năng và thu thập vật tư, trong lúc đem việc này quên mất, cậu thật sự quá sơ suất.
Nghĩ đến đây, cậu ngưng thần, nhắm mắt dưỡng thần đi vào không gian, đến trong phòng lấy giấy bút, cầm bút máy viết viết một chút, trên tờ giấy trắng hiện lên mấy chữ viết phóng khoáng.
Làm xong việc này, cậu dường như nhớ lại chuyện quan trọng gì đó, bỗng nhiên mở mắt, lập tức mở miệng nói: “Xe ngừng, tôi có chút việc phải đến đại sảnh ghi danh một lúc, các cậu đi trước, không cần chờ tôi.”
Không ngờ Từ Dương lại đột ngột nói ra lời này, Ngô Thiên Hạo có chút nghĩ không ra, chỉ là vẫn nghe lời dừng xe lại. Chờ Từ Dương xuống xe, đối phương đang lúc khua tay, buồn bực không ngớt khởi động xe.
Cũng buồn bực không ngừng như Ngô Thiên Hạo là Hạ Duyên Phong, Từ Lâm đều là vẻ mặt không giải thích được. Nhìn xe phía sau, Tạ Thiên còn dừng xe lại hỏi vài câu, đợi nghe được câu trả lời của Từ Dương, đồng dạng cũng hiểu được Từ Dương đã quên điều gì.
May thay tất cả mọi người đều không hỏi gì, nếu Từ Dương không muốn nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ tiếp tục chạy xe về phía trước.
Đi tới chỗ đại sảnh ghi danh trong nội thành, nhân viên công tác lúc trước đã phục vụ thấy cậu, cho là cậu đã thay đổi quyết định, lập tức hiện lên vẻ mặt tươi cười. Nhưng cuối cùng không thấy Từ Dương để ý, gương mặt lập tức thu lại nét cười, khỏi nói đến buồn bực.
Từ Dương đi tới một chỗ tương đối khuất, bất động thanh sắc lưu ý nhân viên ra vào đại sảnh. Muốn đem thư tín đưa đến trong tay nhân vật có sức ảnh hưởng, không thể tùy tiện tìm người như vậy được, tốt nhất là tìm được một người có vị trí lớn lui tới được.
Đang nghĩ ngợi, một người đàn ông trung niên cầm văn kiện trong tay đi ra từ trong đại sảnh, hắn tùy ý nhìn xung quanh một chút, liền giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó vội vã tiến đến gần chiếc xe màu đen.
Từ Dương quyết định thật nhanh, lập tức đuổi theo người đó, chỉ thoáng một cái trong nháy mắt, phong thư rơi xuống tay người đàn ông. Ngay sau đó, một cỗ tinh thần lực vô hình chậm rãi tập kích vào đầu hắn, người đàn ông như là bị đầu độc, không dấu vết nhận lấy phong thư.
Người đàn ông tiện tay phủi bụi trên người, sau đó mở cửa ngồi vào trong xe, khởi động xe đi tới phía trong nội thành.
Lúc này Từ Dương đã trốn đến nơi kín đáo, cậu im lặng không lên tiếng đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen đang xa dần. Cho đến khi chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của cậu, cậu mới như không có chuyện gì xảy ra mà cất bước rời đi.
Hoàn
Tình hình là Mai đã xong nửa bộ MTTSL này rồi, cảm thấy rất hào hứng hahaha vì đã gần chạm đến mục đích là hoàn bộ này vào tháng 8. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Mai suốt thời gian qua.
Thông báo thêm Mai đang ấp ủ một dự án mới, đáng lí hôm nay là tung ra rồi nhưng lại còn nhiều khâu phải chuẩn bị nữa nên tạm thời vào một thời điểm khác thích hợp hơn (tất nhiên là sẽ sớm thôi. Mong dự án mới sẽ vẫn được mọi người ủng hộ.
Cuối cùng vẫn là muốn cảm ơn mọi người nhiều lắm. Thật ra mình chỉ muốn edit chơi thôi không quan tâm gì hết nhưng lại thấy nhiều người ủng hộ nên mình phải cố hoàn thiện bản dịch sao cho tốt hơn, mặc dù có chậm hơn một tí (vì mình và Thu bận việc lắm mà chỉ có 2 tụi mình ôm show thôi nhưng vẫn luôn cố gắng ra chương mới đều đều cho các bạn.
Dài dòng thảo mai kể lể đủ rồi, nói chung là mọi người nhớ ủng hộ hai tụi mình đó nha ^^
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ,
Mai.