Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 65: Xe




Mấy người Quách Binh thương lượng một chút, dùng biện pháp cũ cạy cửa kho – ngoại trừ xe xếp trên đất trống ở ngoài, thương khố này còn có một cái kho diện tích không nhỏ. Bọn Quách Binh hoài nghi nơi này còn có thể có một ít xe tốt.



Cửa kho mở ra, mấy người nhìn thấy đầu tiên liền huýt sáo: “Thứ tốt đấy!”



“Hummer!”



“Lục địa tuần dương hạm…”



Ngoại trừ đủ loại xe việt dã trong tận thế có thể phát huy đầy đủ tính năng đặc sắc mà mọi người chú ý, sâu trong kho còn có mấy chiếc xe phiên bản giới hạn.



“Lúc trước tôi nghe nói nhà xe này mới nhập về một nhóm xe, chuẩn bị cho buổi triển lãm xe ở A thị vào tháng năm, có không ít thứ tốt, không nghĩ quả là thứ tốt…” Quách Binh tiến vào nhà kho trước miệng còn ngậm điếu thuốc chưa đốt, sau khi nhìn những chiếc xe này liền sơ ý làm rớt thuốc xuống đất.



“Đáng tiếc, sau này cũng không dùng được.” Nhìn mấy chiếc xe thể thao nhập khẩu bản giới hạn kia mọi người không khỏi tiếc rẻ than thở.



“Tìm chìa khóa! Đổi xe!” Không nói tới mấy chiếc trong này chỉ cần xe xếp ở bãi đất trống bên ngoài cũng bỏ xa mấy chiếc xe bọn họ đang chạy.



Lần này điều động toàn thể tiểu đội Luân Hồi, thêm vào hai người Hạ Tử Trọng tổng cộng là hai mươi sáu người, mười một chiếc xe.



Quách Binh đi phía trước, đối với một chiếc xe Jeep đã qua cải tạo nã một phát súng, ‘bùm’ một tiếng, đạn không thể lưu lại một dấu vết gì lên thân xe.



“Chống đạn.” Nói rồi vẻ mặt hài lòng vỗ vỗ lên chiếc xe kia, quay đầu nhìn hai người Hạ Tử Trọng cười nói: “Lấy một chiếc đi.”



Xe tốt quá nhiều, người xem hoa cả mắt, Hạ Tử Trọng cũng không khách khí, xoay một vòng quanh mấy chiếc việt dã có khả năng chống đạn, chọn một chiếc kỵ sĩ mười lăm: “Ông chủ nhà kho này xem ra có quan hệ thật rộng, ngay cả chiếc này mà cũng có thể lấy được.”



“Đúng vậy, đáng tiếc chúng ta quá ít người, lại sợ trên đường có gì ngoài ý muốn, nếu không cần nhân thủ thì một người lái một chiếc cũng có thể lấy biết bao nhiêu xe.” Quách Binh tiếc nuối mà cảm thán.



“Lão đại! Tìm được chìa khóa rồi!” Một người từ phòng quản lý chạy ra, cả bọn ai cũng đều chọn được xe mình muốn. May là lần này bọn họ làm nhiệm vụ chuẩn bị xăng rất nhiều, một phòng nhỏ trong kho này còn có mười mấy thùng xăng đủ cho bọn họ lái mấy chiếc xe này về tới căn cứ.



Hai mươi sáu người, tổng cộng chọn mười ba chiếc xe, bình quân hai người một chiếc, cầm chìa khóa lái xe mình chọn chạy ra khỏi kho hàng. Vì vậy, đám người chuyến này từ đoàn xe không nhìn ra bảng hiệu biến thành đoàn xe việt dã, nếu như trước tận thế đội xe này mà đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ lôi kéo người ta vây xem. Tuy bọn hắn bây giờ đi ra ngoài cũng dẫn tới ‘dòng người’ lại đây vây xem, nhưng chỉ tiếc ‘dòng người’ này là do tang thi tạo thành, mà mục đích bọn họ lái mấy chiếc xe này là muốn đánh bay quần chúng vây xem.



Có vũ khí, có đạn dược, có xe tốt, còn có vật phẩm mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ. Mọi người đem vật tư đặt lên mỗi chiếc xe, lại lái chiếc xe tải chở dược phẩm đến rút hết xăng mấy chiếc còn lại, quay đầu chạy thẳng về căn cứ.



“Chúng ta trên đường trở về phải tranh thủ tăng tốc, mau chóng chạy trở về giao nhiệm vụ, tất cả mọi người nhớ theo sát.” Thanh âm của Trần Ninh từ trong ống nghe ầm ĩ truyền ra.



Vì phòng ngừa trên đường trở về có gì biến hóa, mấy người Quách Binh thương lượng liền quyết định tăng nhanh tốc độ về căn cứ, tận lực rút ngắn thời gian lưu lại bên ngoài.



Kho xe này cả bọn tiểu đội Luân Hồi nuốt không hết, nên bọn họ lần này đều chọn xe việt dã có thể chống đạn, tăng lực va đập làm chủ. Loại xe này có sức chịu đựng lớn, rắn chắc, dung lượng chứa đồ lớn, lại có thể ứng phó được rất nhiêu tình huống trong mạt thế. Loại xe này trên mỗi một chiếc đều có thể ngồi ít nhất sáu đến bảy người, lúc về tới bọn họ còn có thể lấy giá cao bán cho các tiểu đội khác, thậm chí là căn cứ.



Tiểu đội Luân Hồi khi đến tuy rằng lượng xe không ít, nhưng đa phần đều là lúc trước tùy ý nhặt được trên đường, lần này đi ra bất quá là vì có nhiều đồ cần lấy nên mới phô trương mang theo nhiều xe như vậy, có xe vốn là dùng thủ đoạn đặc biệt cưỡng ép khởi động nên ngay cả chìa khóa cũng không có, dùng mấy cái xe cà tàng mà đổi được xe việt dã như xe tăng nhỏ này, quả thực lợi đến không thể lợi hơn.



“Xe này quá hao dầu.” Phương Hách liếc nhìn bảng dầu nhấp nháy trước mắt: “Chúng ta sao có đủ dầu đây?”



“Chừng nào về căn cứ thì nghĩ cách đổi một ít, sau này đi ra ngoài chú ý tìm chỗ nào lấy được xăng.” Trong không gian tuy rằng không có ít xăng, cùng với mấy xe đựng dầu lúc trước ‘kiếm’ được, nhưng dựa theo tốc độ ‘ăn’ dầu của chiếc xe này, không bao lâu nữa bọn họ phải đau đầu nghĩ cách giải quyết vấn đề này đây.



“Bất quá xe rất rắn chắc, không biết đụng tang thi thì như thế nào nhỉ?” Trước kia bọn họ dùng chiếc Hummer kia tuy rằng không tồi, nhưng bản thân xe không có tính năng chống đạn, cho nên dần dần ít nhiều gì cũng xuất hiện vết lồi lõm, huống chi chiếc xe kia cũng không phải hàng mới chưa từng bị dùng qua.



“Đừng nói là tang thi, em dùng nó tông chướng ngại vật cũng không có vấn đề gì.” Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Em xem Quách Binh chọn chiếc kia không khác gì xe tăng.”




Nhìn bánh xe việt dã giống hàng ô tô bình thường mà như muốn cán lên, khóe miệng Phương Hách có chút co giật: “Xe kia cũng quá dọa người rồi… Phải dùng bao nhiêu dầu mới đủ chứ?”



“Anh nghĩ bọn họ cũng không định lấy chiếc kia để dùng, chỉ sợ là muốn đổi với căn cứ, nói thế nào đó cũng là xe quân dụng, thật không biết ông chủ kho kia làm sao lấy được mấy chiếc như thế này?”



“Bọn Quách Binh không phải nói công ty kia muốn chuẩn bị triển lãm xe sao? Đến tối anh lái cẩn thận một chút, trời quá tối, vạn nhất trong kho hàng có vật gì chúng ta chưa phát hiện ra?” Phương Hách nói, từ trong không gian lấy một khối socola đút Hạ Tử Trọng. Bọn hắn ngày hôm nay thu hoạch xong những thứ này trời cũng đã tối, nếu như không vì gấp rút lên đường thì phải chuẩn bị tìm chỗ ngủ ngoài trời. Mọi người đến tận lúc này còn chưa kịp ăn tối, sợ rằng phải chờ tới khi cả bọn chọn được chỗ an toàn mới được ăn.



“Được rồi, yên tâm đi.” Hắn ban ngày đã nhìn trúng mấy chiếc xe chống đạn, cũng nhớ rõ vị trí của nó, chờ tí nữa nghỉ ngời thì lấy vào không gian.



Khoảng chừng mười một giờ đêm, mọi người mới dừng lại ở ngoài một trạm xăng dầu. Đội viên tiểu đội Luân Hồi đi kiểm tra trở về báo cáo: “Là quẹt thẻ, lúc này đã bị cúp điện, tiểu Minh đang nghĩ biện pháp để lấy dầu.”



“Không vội, đêm nay mọi người ở đây nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai có thể lấy dầu ra là được.” Quách Binh chậm rãi xoay người, sau tận thế xăng cũng là một vấn đề lớn, may nơi này là trạm xăng dầu quẹt thẻ, nếu như là trạm xăng bình thường thì đã bị người qua đường rút khô.



“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ tiểu Minh có cách ngày mai lấy dầu rồi đi.”



Nghe nói có thể nghỉ ngơi, cả bọn dồn dập từ trên xe leo xuống thông khí. Trạm xăng dầu có chừng mười con tang thi lắc lư, bị mấy chiếc xe đi đầu một phát giải quyết, lúc này đang nằm trong góc.




“Đêm nay mọi người nghỉ ngơi trên xe. Diện tích trên xe rất lớn, an bài xong nhân thủ trực đêm là xong.” Trần Ninh cùng Quách Binh thương lượng xong thì gọi người tới từng xe báo một tiếng, rồi đi tới bên đường cách xa trạm xăng dầu cùng Quách Binh hút thuốc thương lượng những chuyện khác.



“Đi liền bây giờ sao?” Phương Hách thấy Hạ Tử Trọng nói muốn vào không gian đi qua nhà kho thì vội vã thấp giọng hỏi.



“Anh đi sớm thì về sớm, tiểu tổ tông kia mà không được đi ra ngoài chắc chắn sẽ nghỉ việc đình công đó.” Hạ Tử Trọng cười cười, xoa xoa cái cằm nhỏ của Phương Hách: “Anh sẽ mau chóng trở lại, nếu có gì bất ngờ em cứ lái xe đi theo bọn họ, bên cạnh anh có bạch cầu, không cần biết bọn em đi tới chỗ nào anh đều có thể đuổi theo.”



“Được.” Có bạch cầu, hai người không cần lo lắng vấn đề lái xe đi có đem người ném ở chỗ cũ hay không, đến lúc đó trực tiếp để bạch cầu mang hắn về bên cạnh Phương Hách là được rồi.



Ngụy trang ở ghế sau, Hạ Tử Trọng tiến vào không gian.



Trong không gian bạch cầu cảm giác được có người vào, cũng không quản người tới là Hạ Tử Trọng hay Phương Hách, một phát nhào vào lòng cầu sờ sờ ôm ôm một cái rồi mới nói chuyện.



Vỗ vỗ cái đầu to mềm, Hạ Tử Trọng vuốt người nó: “Giỏi, trước tiên mang tao ra nhà kho đi, rồi một hồi tao dẫn mày tới chỗ mẹ nha.” Phương Hách tuy rằng biết rõ bạch cầu xem mình là ‘mẹ’, nhưng thỉnh thoảng nói chuyện với bạch cầu sẽ tự xưng là ‘ba’, Hạ Tử Trọng lúc đó không nói gì, nhưng nếu khi chỉ có hắn và bạch cầu, vẫn kiên định thảo luận vấn đề ‘ba, mẹ’.



Bạch cầu mang theo Hạ Tử Trọng xuất hiện ở trong kho hàng, trong kho hàng tối om om không có lấy một tia sáng, mở đèn pin, xác nhận phụ cận không có ai hoặc tang thi, Hạ Tử Trọng cầm chìa khóa đi tới một gian phòng.



Chìa khóa xe phân loại được đặt trong mấy cái rương, mấy cái rương này ban ngày đã bị bọn Quách Binh mở ra, vì không cắt đứt hi vọng của người đến sau, bọn họ chỉ lấy chìa khóa xe họ muốn lấy.



Vào lúc này Hạ Tử Trọng lấy chìa khóa mấy chiếc mình chọn, lần thứ hai vào trong kho hàng.



Dùng chìa khóa đối chiếu một lần, liền mang xe vào không gian, từng chiếc từng chiếc việt dã mới tinh uy vũ lơ lửng trên không trung trong không gian, nhìn qua rất có khí thế.



Đang thu xe, bỗng nhiên từ bên ngoài kho truyền đến một tiếng vang nhỏ, Hạ Tử Trọng lập tức tắt đèn pin, đem chìa khóa tra vào lỗ xoay nhẹ một cái – mở, chìa khóa cùng xe là một bộ.



Cửa kho lúc bọn Hạ Tử Trọng rời đi cũng chỉ nhẹ nhàng đóng lại, không có khóa kín, lúc này lại bị người ta nhẹ nhàng mở ra từ bên ngoài!



Trong nháy mắt lấy đi xe bên cạnh, Hạ Tử Trọng khom lưng ôm bạch cầu đứng bên chân mình, cúi thấp người trốn qua chiếc SUV cao to bên cạnh.



Ban ngày bọn họ tới nơi này ngoại trừ cái người biến thái ăn thịt người cũng không gặp phải ai khác, nhưng không có nghĩa mấy kho hàng còn lại không có người sống. Hiện tại mấy người này mới đi tới nơi này? Hay là người sống vốn dĩ trốn ở gần đây?