Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 58: Nhiệm Vụ Số 28




Phương Hách nghe Lưu Giang Phong nói xong liền cau mày mím mím môi: “Tôi nhớ gã lấy nhiều đồ như vậy? Còn muốn trộm đồ của người ta?”



“Trộm thành thói quen, lúc trước còn trong đội chạy tới A thị cũng thiếu mấy cái nhỏ nhỏ, có một lần gã bị người ta nửa đêm bắt được… Có thể xem như trộm chuyên nghiệp đi.” Rõ ràng trên xe có nhiều đồ hộp như vậy còn chưa biết thế nào là đủ, thừa dịp trời tối lén lút mò tới xe người khác trộm mì. Mì ăn liền đựng trong túi nhựa, gã vừa đụng vào liền đánh thức người ta dậy, bị bắt tại trận.



Có lẽ gã muốn đổi khẩu vị? Nhưng gã muốn đổi khẩu vị sao lại không lấy đồ trên xe đi đổi, lại lợi dụng trời tối đi trộm? Thật sự cho rằng người khác đều là kẻ ngu sao?



Trên xe gã đồ hộp trang bị đầy đủ, những người trong Luân Hồi mới bắt đầu cũng không muốn bắt nạt một người đơn độc như gã, mới không thừa dịp cháy nhà hôi của, nếu gã không biết điều ai còn đi nhường nhịn gã. Bọn hắn đang đứng trò chuyện, thì một người trong Luân Hồi đi tới, quan sát Hạ Tử Trọng một lúc, đột nhiên hỏi: “Hai người… Có phải đi chiếc xe SUV? Lần trước trên đường xx có người chặn đường cướp của…”



Hạ Tử Trọng cũng nhận ra người kia, biết hắn chính là lão đại Luân Hồi, gật đầu nói: “Đúng, anh hẳn là người có mặt lần đó.”



Người kia cười vươn tay ra: “Quách Binh, tiểu đội Luân Hồi.”



“Hạ Tử Trọng, Phương Hách. Hai người chúng tôi là một đội.” Hạ Tử Trọng không nói tên tiểu đội mình, ngược lại trên cánh tay in tên đội đầy đủ. Tiểu đội một người, hai người đối với tiểu đội hơi lớn thì giống như tán nhân, bình thường không có ai quá chú ý.



“Mọi người quen nhau sao?” Quách Binh nhìn về phía Thẩm Hải Bình.



“Đúng, lần trước tôi có nói qua, nếu như không nhờ bọn họ cứu thì lúc gặp gấu biến dị bọn tôi đã mất mạng rồi.” Thẩm Hải Bình không trực tiếp nói ra, Quách Binh đã nhìn thấy thực lực của hai người này, cũng nghe bọn Thẩm Hải Bình nói qua việc gặp nạn: “Chẳng trách, có hứng thú hợp tác không? Chúng tôi chuẩn bị đi hải cảng mới xây ở F thị, nhiệm vụ số 28, bên kia còn có một vài món đồ lần này chúng tôi phải lấy được, nếu như hai người có hứng thú, chúng ta có thể đến chỗ khác nói chuyện.”



“Số 28?” Hạ Tử Trọng hơi cau mày, hải cảng mới xây ở F thị cách nội thành F thị một đoạn, trước tận thế chạy đường cao tốc cũng mất bốn chục phút. Mà nơi đó là một bến tàu, các loại hàng hóa cũng vận chuyển về bên đó. Nếu như đi, thu hoạch lần này tuyệt đối không ít, mà độ nguy hiểm cũng rất lớn: “Chúng tôi xem nhiệm vụ một chút.”



“Tự nhiên, hai người cứ tìm hiểu trước đi.”



Hứa Lỵ Lỵ trơ mắt mà nhìn một người mới tới, dăm ba câu liền dẫn bọn Hạ Tử Trọng tới máy tính kiểm tra, không khỏi gấp gáp đi theo.



“Vị này chính là?” Quách Binh nhíu mày nhìn Hứa Lỵ Lỵ.



“Tôi, tôi là em họ của ảnh.” Hứa Lỵ Lỵ vội vã chỉ vào Hạ Tử Trọng giải thích.





Hạ Tử Trọng quay đầu nói: “Cô đi về trước đi, tôi và vị Quách đội trưởng này là người quen, nhiệm vụ đội các người cũng nhanh quyết định đi.”



Hứa Lỵ Lỵ tức giận trừng mắt, cô ta vừa nãy mặc dù cách hơi xa không nghe được bọn họ nói gì, nhưng cái tên họ Quách này rõ ràng là người đến sau! Thế nào liền thành người quen? Có thể bình thường cô cùng Hạ Tử Trọng quan hệ không tốt, nếu không phải lần này Ellen tỏ vẻ vừa ý thực lực bọn hắn, cô ta cũng không cần ở đây quấn lấy bọn này, các người nghĩ các người là ai?



Nghĩ vậy, cô ta cười lạnh một tiếng: “Hừ, cẩn thận nhiệm vụ làm không xong, lấy mạng mà trả đó!” Nói xong quay người đi về nơi đám người Ellen.



“Bá Chủ?” Quách Binh vuốt cằm nhìn hướng Hứa Lỵ Lỵ rời đi.




“Đúng, các anh từng qua lại sao?” Hạ Tử Trọng thuận miệng hỏi.



Quách Binh lắc đầu một cái: “Không, nghe nói cái mông lão đại bọn họ lúc trước chào giá rất cao, hồi đó tôi không có hứng thú với khuôn mặt chỉnh sửa của hắn, nên không có qua lại.”



Phương Hách không nhịn được ‘xì’ một tiếng bật cười.



Hạ Tử Trọng cũng nhếch môi, kéo Phương Hách đi tới máy tính kiểm tra – có thể nói ra câu này người đó tuyệt đối không thẳng, ít nhất cũng là nam nữ đều ăn, hắn có thể xem trọng vợ yêu của mình.



Mục tiêu nhiệm vụ số 28 là một kho hàng ướp lạnh nào đó ở bến tàu, bên trong chứa thuốc nhập khẩu. Những thứ này đều là một số các loại thuốc đặc thù mà trong nước không thể sản xuất, bây giờ đã có thể xác định không sản xuất nữa, bởi vậy mới được xếp trong năm mươi hạng đầu trên bảng nhiệm vụ.



Xác nhận nhiệm Vụ, Hạ Tử Trọng đã có tính toán, quay người đề nghị với Quách Binh: “Nhiệm vụ này cũng được, chúng ta nói chuyện một chút?” Mục tiêu của hắn không phải là container chứa dược phẩm, mà là bến tàu có thể xuất hiện cái khác tốt hơn – tỷ như xe.



Quách Binh cười gật đầu, dùng tay làm dấu mời, mấy thành viên Luân Hồi cũng theo tới, đoàn người rời sảnh nhiệm vụ đi đến một toà nhà cao tầng không xa.



Như Hạ Tử Trọng dự tính, sau khi đến trụ sở Luân Hồi, Quách Binh không nói lời khách sáo thăm dò, trái lại nói rõ mục tiêu nhiệm vụ lần này của bọn họ – “Súng, vũ khí.”



Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, Phương Hách bên cạnh cũng không tự chủ được trợn mắt, nghe nói có buôn lậu những thứ này nhưng chưa thấy ai nói ra mấy lời như vậy vừa tự nhiên vừa trực tiếp đến thế. Đương nhiên, điều này cũng khá liên quan đến tận thế.




“Cái kho kia chúng tôi trước tận thế có mối làm ăn nên từng lui tới, bên trong tích trữ một vài thứ, còn chưa lấy được thì tận thế ập xuống. Dọc đường vô cùng nguy hiểm, trên đường chỉ lo thoát thân, còn phải đưa người đến căn cứ, cũng không tiện đi lấy những thứ này, hiện tại đã ổn định đương nhiên không thể để mặc những thứ đó không quản.” Quách Binh nói, đốt một điếu thuốc: “Chỗ kia không chỉ có nhóm tôi biết, còn có vài người cũng biết, hiện tại không biết có bị người khác lấy chưa, lần này đi cũng chỉ là thử vận may. Thế nhưng, một khi được việc, chúng ta thành công lấy được vũ khí, một phần xem như là thù lao của hai người.”



Thành công liền nhận được một phần?



Hạ Tử Trọng hơi cau mày: “Chúng tôi chỉ có hai người, một phần này anh sao không bàn lại với mấy anh em khác?”



Quách Binh nở nụ cười: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hai vị cũng đều là dị năng giả đi? Lần trước chúng ta gặp một lần trên đường, sau đó hai người cứu bọn Thẩm Hải Bình, tuy rằng tình huống cụ thể chúng tôi không rõ, nhưng thực lực của hai người phải rất khá. Lần này bản thân chúng tôi cũng không có niềm tin chắc chắn gì, những thứ đó còn ở đó hay không cũng không thể đảm bảo, bất quá nếu như có thể thuận lợi lấy được, vũ khí bên trong một phần sẽ là thù lao của hai người. Ngoài ra, trên đường mọi người cùng nhau thu thập được vật tư thì sẽ phân phối theo lao động, mỗi người phát hiện, thu thập được đều tính là của riêng mình, thế nào?”



Hạ Tử Trọng ngước cằm lên, gật đầu nói: “Có thể.” Dù như thế nào, lần này là đi bến tàu, cho dù không tìm được súng ống mọi người cũng sẽ không tay không mà về. Huống chi Hạ Tử Trọng còn nghĩ tới bên kia có thể sẽ có vật mình muốn nữa?



Hai người bàn điều kiện xong xuôi liền đơn giản làm một tờ giấy thỏa thuận, đem nội dung hai người bàn bạc ghi vào. Chờ ký tên thỏa thuận xong, bầu không khí hơi căng thẳng trong phòng mới được thả lỏng.



Phương Hách thừa dịp đem văn kiện để vào balo cho vào không gian, Hạ Tử Trọng và Quách Binh tán gẫu sôi nổi ngày sắp đi.



“Đội chúng tôi đa phần đều là lính xuất ngũ, không có nhiều dị năng giả, những thứ bên ngoài đó thực sự quá ám ảnh, bằng không chúng tôi cũng không cần vào thời điểm loạn như vậy còn phải đi xa lấy đồ.” Người trong đội bọn họ đều am hiểu cách thức vật lộn với người, nhưng cùng tang thi đánh nhau tay đôi? Kia cũng thật là ác tâm! Người có thần kinh cứng cỏi thời gian lâu dài cũng không chịu được đâu.




“Chỉ cần đồ không bị người lấy đi thì tốt rồi, vấn đề là xe của các anh có đủ dùng hay không? Lấy nhiều thứ như vậy làm sao kéo về?”



“Yên tâm, phụ cận bọn họ có bãi đỗ xe công ty xx, đến lúc đó chúng ta qua bên ấy lấy vài chiếc, khẳng định những thứ đó đều có thể chở đi.”



Hạ Tử Trọng hiểu rõ mà gật đầu, thật tốt, hắn vốn đang theo dõi xe nơi đó, chỉ là không biết lái đi được không chìa khóa cũng không biết để chỗ nào, có xe mà không có xăng cũng vô dụng.



Chẳng được bao lâu, đội phó Luân Hồi mang theo hai người trở về: “Đã nhận nhiệm vụ.” Nói rồi, nhìn lướt qua vị trí hai người Hạ Tử Trọng. Hắn nghe nói lão đại tự mình dẫn theo hai dị năng giả trở về, xem ra là hai người bọn họ. “Có đội ngũ khác nhận nhiệm vụ này không?”



“Không có, vị trí nhiệm Vụ này quá xa, xăng chưa chắc đủ để về.” Nói rồi đem vật cầm trong tay giao cho Quách Binh.




Bây giờ mỗi tiểu đội nhận nhiệm vụ có hai loại phương thức, một loại là tự mình nhận, rồi mang đội ngũ mình đi làm, còn một loại là chia sẻ nhiệm vụ. Tiểu đội nhận nhiệm vụ có thể chia sẻ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tiểu đội tham gia đều nhận được tích phân. Bây giờ bọn họ hợp tác với người ta, đem văn kiện photo giao cho Hạ Tử Trọng, Quách Binh thuận miệng hỏi: “Bên kia còn có đội ngũ nào nhận nhiệm vụ cao cấp không?”



“Lúc chúng ta đi Bá Chủ nhận nhiệm vụ số 17, chuẩn bị hành động với bọn họ còn có mấy người trong tiểu đội khác.”



“Nhiệm vụ số 17?” Quách Binh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Nghe nói đội bọn họ thu được một dị năng giả hệ mộc? E rằng nhiệm vụ của bọn họ lần này là cửa hàng hạt giống ở vùng phụ cận.”



“Cửa hàng hạt giống?” Hạ Tử Trọng hơi cau mày, vật này tương đối hữu dụng, chỉ tiếc bây giờ đại đa số thực vật đều không thể trồng, các loại hạt giống để ở bên ngoài cũng dần hỏng, tốc độ thối rửa, mục nát so với trước tận thế nhanh hơn nhiều. Cho dù là dị năng giả hệ mộc cũng không thể gieo trồng, chỉ có thể trồng vài loại cây thích ứng được với môi trường thời tận thế. Trừ phi có không giản dị năng giả bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp cất hạt giống thu hoạch tốt lập tức thả vào không gian, không cho chúng nó thời gian hư thối.



“Có hứng thú?” Quách Binh cười cười nhìn hắn.



Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Cho dù có được cũng không thể trồng, còn không bằng kiếm chút tích phân trực tiếp đi căn cứ đổi lương thực.”



Dứt lời liền cáo biệt bọn họ: “Tám giờ sáng ngày mai tập hợp đúng không? Vậy chúng tôi trởi về chuẩn bị trước một chút.”



“Được, sáng sớm ngày mai chúng ta gặp dưới lầu này.”



Chờ sau khi hai người Hạ Tử Trọng rời đi, đội phó Trần Ninh mới hỏi ra miệng: “Hai người bọn họ có được không?”



“Còn nhớ lần trước chúng ta đến A thị bị cây cột điện cản lại không? Chính là bọn họ làm gãy.”



“Là bọn họ thật sao?” Trần Ninh sửng sốt một chút, hắn lúc đó ở phía sau xe cũng không nhìn thấy bộ dáng hai người kia, chỉ biết là một chiếc SUV màu đen.



“Đúng, Thẩm Hải Bình và Lưu Giang Phong cũng là bọn họ cứu.”