Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 83




Tiêu diệt thây ma và người cuồng hóa, lại đuổi người ngoài hành tinh đi. Toàn bộ tinh cầu màu xanh chờ đợi phục hồi, mọi người khá háo hức với việc xây dựng nhà mới.

Sau khi bệnh độc được loại trừ, Thương Triệt là người có tiếng nói cao nhất trong nhân loại, Mộc gia đương nhiên trở thành người lãnh đạo nước Z. Sau khi tất cả các căn cứ thống nhất, Mộc Bác và Dạ Húc trở nên cực kỳ bận rộn. Đủ loại kế hoạch xây dựng chất đầy bàn làm việc hai người, mà ngay cả Mộc Phong cũng bị phiền đến không có thời gian nhàn rỗi.

Đối lập với bọn họ bận rộn, Thương thiếu được mọi người sùng bái lại có vẻ nhàm chán. Cậu lăn lộn trên giường vài cái, rốt cuộc không chịu nổi nhàm chán đành phải rời giường.

Cửa bị một cậu bé mập mạp đẩy ra: “Chủ nhân chủ nhân.. A!” Thanh âm trong trẻo của trẻ con trong sáng sớm yên tĩnh đặc biệt vang dội.  monganhlau.wordpress.com

Tay đang mặc quần áo của Thương Triệt dừng lại, thấy tiểu mập mạp ngay cả gõ cửa cũng không có đã mở cửa xông vào thì trên thái dương xuất hiện mấy đường hắc tuyến.

Có một siêu não lỗ mãng thiệt là tổn thương không chịu nổi!

Không Không mập mạp dùng tay che mắt, bất qua lại chừa một cái khe lớn, lúng túng nói: “Sao chủ nhân không mặc quần áo?” Vóc dáng chủ nhân thiệt là đẹp ~, ừm, dâu tây trên người cũng thiệt là nhiều nha ~. Chủ nhân lớn đúng là mặt người dạ thú, bên ngoài tỏ vẻ đứng đắn lắm, đêm qua không biết giày vò chủ nhân tới khi nào.

Nhớ tới đủ loại sách tìm được trong máy tính Dạ Húc…ừm, nếu không phải sợ chủ nhân phát hiện, buổi tối nhìn trộm chủ nhân lớn và chủ nhân yêu yêu…nhất định rất cảm xúc nha ~

Không Không nghĩ nghĩ, trong đầu lập tức hiện lên một mảnh hương diễm.

Có hai chủ nhân đẹp mắt ân ái, thật là hạnh phúc nha ~

Thấy Không Không lại bắt đầu cười ngây ngô, Thương Triệt cảm thấy thật vô lực.



“Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?” Tiểu mập mạp ngồi trên ghế, tiếp tục nhìn chủ nhân nhà mình thay quần áo. Ừm, loại phúc lợi này, từ khi chủ nhân lớn chính thức thay đổi thân phận đã bị mạnh mẽ tước đoạt.

Hừ! Chẳng lẽ anh ta không biết, nó và chủ nhân mới là gần gũi nhất à?

Nó là người nhìn thấy chủ nhân không mặc quần áo nhiều nhất!

Không Không tuyệt không thừa nhận, sở dĩ nó thấy là vì nó vốn là thứ trong đầu Thương Triệt, Mộc Bác không có biện pháp lấy nó ra.

“Anh trai đang bận rộn cái gì?”

“Hình như là đi xem ruộng thí nghiệm, Thư Linh Linh và nhà thực vật học hợp tác, nuôi cấy ra một loại lúa nước mới. Sản lượng trên lý thuyết rất cao, chủ nhân lớn và mấy người Dạ Húc đang xem gieo hạt.”

Thật ra đó cũng là một loại khích lệ cho nhân viên nghiên cứu khoa học.

Thương Triệt đương nhiên hiểu được. “Vậy chúng ta cũng đi.”

“Ruộng thí nghiệm có gì hay mà xem…” Không Không lẩm bẩm.

Thương Triệt liếc nó một cái: “Nếu ruộng thí nghiệm chơi không vui thì ngươi có thể lựa chọn ở nhà.”

Từ sau khi biến hóa thành công, Không Không lấy hình tượng một tiểu mập mạp ngốc manh liền bắt được tim không ít người. Người không biết chuyện còn tưởng rằng nó là cậu bé Thương Triệt nhặt bên ngoài, thậm chí còn có người lén lút bàn tán, nói Không Không là con riêng. Về phần của Mộc Bác hay Thương Triệt? Tất cả mọi người tỏ vẻ không rõ lắm.

Sau khi Thương Triệt tiêu trừ hết bệnh độc trong cơ thể, trở thành người bình thường, dưới sự đồng ý của Mộc Phong, cậu tiếp tục dùng xưng hô Thương Triệt này.

Ai bảo khi biết con trai nhỏ nhà mình còn sống, Mộc Phong lại ngoài ý muốn biết được con trai biến thành con dâu. Không biết phải giải thích thân phận Thương Triệt thế nào nên ông dứt khoát sai thì sai luôn đi. Về phần dung mạo, theo tinh thần lực ngày càng nâng cao, dung mạo Thương Triệt cũng dần dần giống như khi còn ở Tinh Tế. Hơn nữa tính cách Thương Triệt và Mộc Bác hoàn toàn khác biệt, cho nên còn chưa có ai liếc mắt một cái đã nhận ra hai người là anh em song sinh.

“Không phải, ruộng thí nghiệm chơi rất vui, chơi rất vui.” Không Không lập tức nịnh nọt. Chủ nhân thật quá đáng, chẳng những không chơi cùng Không Không mà còn áp chế Không Không. Nếu không nghe lời thì bắt nó ở lại trông nhà. Sao số nó lại khổ như vậy chứ? Chẳng lẽ chủ nhân không biết, trẻ con cần được yêu thương che chở sao? Như vậy mới có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Siêu não nào đó tâm không cam tình không nguyện đuổi theo Thương Triệt.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm tình Thương Triệt cũng đẹp lên khi nhìn thấy Mộc Bác đứng giữa đám người.

“Anh.” Mộc Phong tuyên bố với bên ngoài Thương Triệt là con nuôi Mộc gia. Cho nên cậu gọi Mộc Bác một tiếng anh cũng không sai.

“Tiểu Triệt.” Mộc Bác vội đi qua. “Ngủ ngon không?” Mộc Bác thấy em trai nhà mình không có biểu hiện khó chịu mới yên tâm. Tối hôm qua cậu bị hắn lăn qua lăn lại đến mê man, vốn tưởng rằng hôm nay em trai sẽ khó chịu, sáng nay lúc rời giường Mộc Bác đau lòng không thôi.

Có tinh thần lực cao, khả năng khôi phục của thân thể cũng sẽ cao hơn bình thường.

Nhân viên đi theo bên cạnh đều im lặng cúi đầu. Bọn họ không nhìn thấy gương mặt ôn nhu của Mộc thượng tướng, bọn họ không nghe thấy ngữ khí cưng chiều của Mộc thượng tướng. Bọn họ cũng không tỏ vẻ oán giận Mộc thượng tướng đến tận giờ này mà hỏi Thương thiếu có nghỉ ngơi tốt hay không.

Mẹ nó! Đây là số mệnh.

Bọn họ phải dậy từ sớm, Thương thiếu người ta ngủ say sưa đến tận bây giờ mới rời giường, đã vậy còn có người quan tâm hỏi ngủ có ngon không?

Bọn họ cũng muốn có một anh trai thương yêu mình như vậy a ~

Bất quá bọn họ cũng biết, bản thân và Thương thiếu hơn kém nhau bao nhiêu.

Trong lòng dân chúng, Thương thiếu là cường đại, là tồn tại thần bí.

Thế nhưng người quanh năm đi theo bên cạnh Mộc Bác đã sớm thấy một Thương thiếu ngoan ngoãn, nghe lời, đáng yêu. Khi đó bọn họ mới giật mình nhận ra, Thương thiếu cũng là người, cũng có cảm xúc vui buồn, cũng có người cậu quan tâm.

“Ừm, ngủ ngon lắm.” Giọng nói Thương Triệt rất trong trẻo. Lúc trước, khi biết cậu có thể nói chuyện, Mộc Bác cảm động đến thiếu chút nữa rơi nước mắt. Mỗi lần nghe được giọng nói trong trẻo êm tai này, Mộc Bác cảm thấy giống như ông trời ban tặng cho mình.

“Đến xem ruộng thí nghiệm?”

“Nghe Không Không nói ở đây rất hay, hơn nữa anh cũng ở đây.” Thương Triệt không hề giấu diếm chuyện mình thích ở cùng Mộc Bác. Mộc Bác nghe được vừa lòng nhếch môi một cái.

Rốt cuộc được chủ nhân nhắc tới tên mình, Không Không rơi lệ tỏ vẻ, chủ nhân, cuối cùng ngài cũng chú ý tới Không Không đáng thương.

Cảm thấy ngực bị lôi kéo, Không Không uể oải ngẩng đầu, sau đó khóe miệng co rút. Hóa ra là ‘lão già’ thích giả làm trẻ con.

Mông Á đã thấy Không Không ủ rũ không vui từ xa, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Ngươi đây là dụ dỗ chủ nhân không thành hả?” Mông Á rất có hứng thú với sinh vật siêu não này. Ở văn minh cấp 2 cũng không có sinh vật siêu não nha. monganhlau.wordpress.com

Hơn nữa, loại kỹ thuật có trí tuệ như người thật này… Thật không biết Thương Triệt thuộc văn minh cấp mấy, khoa học kỹ thuật cao như vậy, quả thật khiến người ta theo không kịp.

“Hừ! Ta không chơi với trẻ con nhiều tuổi.” Sau khi tiêu trừ bệnh độc thành công, thân thể Mông Á bắt đầu cao lên. Không Không không có việc gì liền cười nhạo Mông Á. Ai bảo Mông Á mới vừa nói được liền hỏi Thương Triệt phương pháp nghiên cứu nó. Điều này làm cho Không Không tiêm nhiễm tính cách mang thù từ chủ nhân nhà mình nhìn Mông Á không vừa mắt.

Mông Á biết tiểu mập mạp còn mang thù, bất quá Mông Á cũng không so đo. Tiểu mập mạp thông minh thì có thông minh, nhưng cẩn thận xem lại… Tâm tính nó chỉ như trẻ con mà thôi.

“Không Không, ta nghe chị Linh Linh nói, gần đây ngươi và chị ấy đang nghiên cứu một người máy sinh vật. Nghiên cứu thế nào rồi?” Mông Á luôn hứng thú với đồ vật công nghệ cao.

Không Không lập tức ngạo kiều: “Chị Linh Linh nói đó là bí mật, cho nên ta không thể tùy tiện tiết lộ bí mật đó cho ngươi biết.”

Mông Á tiếp tục cười híp mắt: “Mấy hôm nay ta kiểm tra không gian, ngoài ý muốn phát hiện bên trong thế nhưng còn có một món đồ chơi…ừm…của văn minh cấp 2 chúng ta. Trong suốt, nhìn rất đẹp. Nhưng ngặt nỗi ta không thích mấy loại vật nhỏ này, ta nghĩ có nên tặng nó cho cô nhi viện không?”

“Thật?” Không Không cảm thấy hứng thú, đôi mắt lập lòe lóe sáng. “Cho ta xem.”

“Cái này…”

“Người máy sinh vật rất đơn giản, đợi lát nữa ta nói nguyên lý cho ngươi biết.” Không Không cấp tốc nói: “Mông Á, ta muốn xem món đồ chơi kia.”

Khóe miệng Mông Á gợi lên: “Được, đi theo ta.”

Nhìn sinh vật siêu não bị bắt cóc, Thương Triệt cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đồ ngu ngốc không có đầu óc, đâu phải Mông Á mới lừa nó một hai lần, vậy mà còn tin.”

Thấy em trai nhà mình tức giận, Mộc Bác cảm thấy buồn cười đồng thời trấn an nói: “Không Không chỉ là tính tình đơn thuần mà thôi, như vậy được rồi.”

“Là đơn.ngốc!” Thương Triệt nghiến răng.

Dạ Húc bên kia công việc bề bộn, trông lại đây thì thấy hai người dính cùng một chỗ, rất là bất mãn nói: “A Bác, bận như vậy mà cậu còn có thời gian nói chuyện phiếm với tiểu Triệt.” Vốn hắn định nói là ‘nói chuyện yêu đương’, nhưng chợt nhớ đây là nơi công cộng nên đành thay đổi cách nói. Nghĩ đến bản thân còn chưa lừa được Mông Á tới tay, thế là Dạ Húc một bộ oán phu nhìn hai người ân ái.

“Hừ!” Thương Triệt hừ lạnh một tiếng. “Quản tốt vợ bé nhỏ nhà anh, đừng tùy tiện dụ dỗ siêu não của người khác.”

Dạ Húc  Tôi nằm cũng trúng đạn hả?

Bất quá đại khái hắn biết tại sao Thương Triệt mất hứng. Xem ra Mông Á lại lừa tiểu mập mạp.

Haizz, sao tiểu mập mạp lại mau quên thế chứ?

Biết em trai nhà mình giận chó đánh mèo, Mộc Bác cười nói: “Chỗ này đã không còn chuyện gì, tiểu Triệt, em có muốn làm gì không? Anh đi cùng em?”

Thương Triệt nghĩ nghĩ: “Ừm… Chúng ta ra ngoài dạo đi, cứ ở trong nhà mãi em cảm thấy buồn đến hoảng.”

Em trai kiêm người yêu yêu cầu, Mộc Bác đương nhiên là vô điều kiện nghe theo, vì vậy cưng chìu nói: “Được.”

Nói xong liền lên tiếng với vệ binh bên cạnh, sau đó quang minh chính đại dẫn Thương Triệt đi.

Vẫn luôn bị xem là hình nền, Dạ Húc trong lòng lệ rơi thành dòng như mì sợi. Tôi cũng chán nha, tôi cũng muốn đi dạo với Mông Á nha. A Bác cậu có cần phải trốn việc công khai như vậy không a ~ .

Sinh hoạt của hai người đã ngọt ngào rồi, có phải nên chừa đường sống lại cho tôi không? Người có nhu cầu cấp bách giải quyết chung thân đại sự là tôi nha ~ hỗn đản.

Thư Linh Linh vừa phát tin xong liền thấy Dạ Húc đón gió rơi lệ, không phúc hậu bật cười: “Lại bị Mộc thiếu và Thương thiếu đả kích hả?”

Dạ Húc lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc. “Xem người khác như trò cười là không phúc hậu.”

Thư Linh Linh phụt cười. “Tôi không xem anh như trò cười, cài này đã thành thói quen rồi.” Nhìn Dạ Húc khổ bức là chuyện lý thú nhất đời cô.

Dạ Húc xa xôi nhìn Thư Linh Linh một cái. “Tiêu Vũ làm cô hư! Bởi vậy, phụ nữ và trẻ em là không thể cưng chìu.”

Thư Linh Linh không cãi lại, chỉ nhìn phía sau Dạ Húc nói: “A, Mông Á, đến đây lúc nào vậy?”

Dạ Húc nhanh chóng quay đầu lại, Mông Á đâu không thấy chỉ nghe Thư Linh Linh lần thứ hai cười to.

Dạ Húc 

Chết tiệt! Tại sao bên cạnh hắn lại không có lấy một người bình thường? Thân là người bình thường hắn cảm thấy áp lực thật lớn nha.



Đi trên con đường đã được sửa tốt, nhìn mọi người vẻ mặt tràn đầy vui sướng Thương Triệt cũng nhịn không được nở nụ cười. “Thế giới như vậy thật đẹp.” Đời sống so ra kém Tinh Tế đế quốc, nhưng đổi lại người nơi này rất nhiệt huyết, cuộc sống cũng đầy sức sống hơn.

Khối tinh cầu vốn sẽ biến mất trong lịch sử. Nhưng bởi vì có các anh cố gắng, bởi vì mọi người tự cứu lấy mình, rốt cuộc thoát khỏi số mệnh, ngoan cường sống sót.  

“Ừ.” Mộc Bác cũng cảm thán, vươn tay nắm lấy tay Thương Triệt. “Mọi người rất hạnh phúc và anh cũng rất hạnh phúc.” Tìm được em là hạnh phúc lớn nhất đời anh.

Thương Triệt vui vẻ cùng Mộc Bác mười ngón chặt chẽ. “Tìm được anh cũng là hạnh phúc lớn nhất đời em.”

Dưới ánh mặt trời, bóng hai người chồng lên nhau, trong anh có em, trong em có anh, phân không rõ và cũng không thể tách rời.

Hạnh phúc chính là, khi những người yêu nhau nắm chặt tay nhau…mãi không buông.