Tiêu Văn đem Ôn Nhạc kéo vào trong lòng ngực, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Ôn Nhạc. Nhạc Nhạc của anh vẫn thật lương thiện ấm áp như vậy.
Ôn Nhạc bị cọ lặng lẽ đỏ tai, nghiêm trang đẩy Tiêu Văn ra, ho khan một tiếng. Tiêu Văn nhìn tai người trước mắt hồng hồng, lại nhìn bộ dáng người nào đó giấu đầu lòi đuôi, nuốt xuống ý cười, phối hợp ngồi thẳng lại.
"Chuyện đón người anh sẽ an bài, trước mắt là cần phải chuẩn bị vật tư. Xe quân đội giao cho anh, một chiếc dự phòng, một chiếc để chúng ta đi."
"Nếu có thể nên chuẩn bị nhiều thêm một chút, đừng sợ đến lúc đó có dùng được hay không, xe đến trước núi ắt có đường, lo trước khỏi hoạ." Nói xong Ôn Nhạc nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Nếu là có xe thiết giáp thì càng tốt.
Tiêu Văn nhướng mày, xe thiết giáp? Cậu cũng thật dám nghĩ. Bất quá...... Nếu có thể làm ra một chiếc cũng không tồi.
"Ngày mai ký xong hợp đồng em định đi một vòng cả nước để thu thập vật tư, chìa khóa trong nhà giao cho anh, đồ vật thu thập xong cất ở đây, như vậy mới an toàn, tránh cho bị người khác phát hiện, nơi này đều là kẻ có tiền, phòng vệ an toàn so với địa bàn kia của anh tốt hơn một chút."
"Anh không đi theo với em sao? Có thêm một người vậy trên đường đi mới càng thêm an toàn."
Ôn Nhạc lắc đầu, nếu đi theo thì sao cậu có thể đem đồ vật đưa vào không gian?!
"Không cần, một mình em là được, trong nước em cũng từng đi khá nhiều rồi, rất quen đường, anh yên tâm."
Tiêu Văn gật gật đầu, Ôn Nhạc dù sao cũng là nam nhân, "Vậy được, cái này em cất vào đi, để phòng ngừa vạn nhất."
Ôn Nhạc tiếp nhận cây súng Tiêu Văn móc ra, tuy rằng khi gặp nguy hiểm cậu có thể trốn vào không gian, nhưng coi như đây là làm cho Tiêu Văn yên tâm đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lão Triệu gấp gáp mang theo luật sư cùng tiền mặt đi vào công ty của Ôn Nhạc, dường như ông sợ Ôn Nhạc sẽ đổi ý.
Thấy Tiêu Văn cũng ở đây, lão Triệu cũng không dám nói cái gì, chỉ cười gật gật đầu. Ai không biết Ôn thiếu là được Tiêu Văn che chở, ngày thường Ôn thiếu đi ra ngoài giao dịch, bên người đều mang theo thân tín của Tiêu Văn, lần này chính là giao dịch toàn bộ công ty, Tiêu Văn ở đây cũng không phải chuyện khó tưởng gì.
Giao dịch rất nhanh liền hoàn thành, lần này bởi vì không nói chi tiết gì, Ôn thiếu trực tiếp đưa thông tin nguồn cung cấp, xưởng hay linh tinh gì đó đều trực tiếp bàn giao, cho nên quá trình cực kỳ thuận lợi và nhanh chóng.
Nhìn giao dịch đã hoàn thành, Ôn Nhạc trực tiếp đem hai ngàn vạn tiền mặt đưa cho Tiêu Văn, tinh quangn trong mắt lão Triệu chợt lóe, nguyên bản còn do dự nguyên nhân Ôn thiếu bán đi sản nghiệp, hiện tại xem ra là vì yêu cầu của Tiêu Văn. Bên ngoài vẫn luôn tung tin vịt rằng Tiêu Văn coi trọng Ôn Nhạc, mới chịu thương chịu khó như vậy, nguyên lai là hai người đều có tâm hướng về nhau.
Chờ đám người lão Triệu đi rồi, Ôn Nhạc cũng không muốn chậm trễ đại sự, được Tiêu Văn trực tiếp đưa lên phi cơ, bay đến Đông Bắc, bắt đầu bước đầu tiên của việc thu thập vật tư...... Lương thực.
Mỗi khi đến một thành phố khác, Ôn Nhạc đều hoá trang đơn giản, đem diện mạo thay đổi một chút, lại mang thêm kính râm, quần áo cũng xuề xoà hơn, làm cho người khác không nhận rõ bộ dáng. Sau đó ở địa phương tìm người phụ trách thu mua lương thực. Mà chính cậu lại chạy tới siêu thị, lò mổ, cửa hàng hạt giống, tiệm thuốc, xưởng quần áo thu thập thêm. Mỗi một thành phố cậu chỉ ở hai ngày. Cho đến khi chạy hết năm thành phố lớn nhỏ ở Đông Bắc, Ôn Nhạc mới chạy về phía vùng duyên hải. Ngồi ở trên phi cơ, Ôn Nhạc cảm khái vạn phần.
Trong mạt thế, có người vì một cân gạo liền chấp nhận giết chết một sinh mạng, mà cậu mua hơn một ngàn tấn gạo mới mấy trăm vạn.
Đương nhiên, đây là do cậu đang nắm giữ gần trăm triệu trong tay, cho nên mấy trăm vạn căn bản chỉ là hạt cát trên sa mạc.
Chạy hết năm thành phố ở Đông Bắc, các loại lương thực cơ bản đều lấy đơn vị là ngàn tấn. Đừng hỏi cậu vì sao lại mua nhiều như vậy, tuy rằng số lượng lương thực này phỏng chừng đủ cho cậu ăn đến vài kiếp, chỉ là cậu đã từng bị hoàn cảnh tại mạt thế trong một năm tra tấn đến sợ hãi, cho nên các loại rau dưa trái cây thịt, dược phẩm, đồ dùng sinh hoạt, thức ăn nhanh, chỉ cần cậu nhớ đến, cậu đều tận lực mà trữ hàng.
Đương nhiên cũng bao gồm cả lương thực, tiền đề là cậu ngẫu nhiên phát hiện không gian thế nhưng có thể giữ nguyên chất lượng sản phẩm, vì vậy cậu mới mua sắm không kiêng dè.
Thời điểm cậu vừa đến Đông Bắc mới phát hiện ra điều này, buổi tối ở ven đường ăn vặt một chút, phát hiện đồ ăn ở đây khá ngon, liền tính toán mua thêm một phần mang về, thời điểm thèm ăn lại lấy ra nhấm nháp một lần, sau đó ném vào không gian, cậu cũng quên mất đi, chờ tới khi nhớ được đã qua hai ngày, không nghĩ tới thời điểm tìm được, thế mà đồ ăn vẫn còn nóng hổi như khi vào đưa vào không gian vậy.
Phát hiện ra công năng này của không gian khiến Ôn Nhạc bắt đầu đi lên con đường trữ hàng không phần mang về, những chủ quán đều vui vẻ cười tít mắt, thậm chí còn thức đêm chuẩn bị thêm cho cậu, ngày hôm sau chờ Ôn Nhạc tới nhận hàng.
Đáng nhắc tới chính là, thời điểm Ôn Nhạc vừa tới thành phố đầu tiên, cậu liền thuê một cái nhà xưởng, bên trên lắp bốn tấm thép rắn chắc, an bài người lắp ráp máy móc gia công trang phục, giao hẹn một tháng sau nhận hàng.
Sau đó đi đến thành phố ở vùng duyên hải, Ôn Nhạc vừa xuống máy bay liền trực tiếp chạy tới bờ biển, địa điểm mà cậu tới chính là khu vực chăn nuôi thuỷ hải sản.
Nhìn nước biển có chút vẩn đục, Ôn Nhạc cũng mất hết hứng thú ăn hải sản. Nước biển ở đây so với nước biển trong vắt bên trong không gian... quả thực là.....
Vốn dĩ Ôn Nhạc cũng không quá để ý đến, nhưng nhìn tình huống xung quanh cũng khiến cậu tụt hết hứng thú.
Nhìn lưới đánh cá trôi nổi trong biển, Ôn Nhạc đoán là những hộ dân ở đây đều là nuôi thuỷ hải sản. Ôn Nhạc cứ tưởng thuỷ hải sản chỉ ném hết ra biển rồi chậm rãi nuôi dưỡng, chẳng lẽ về sau còn muốn cậu cầm lưới đánh cá đi bắt?! Không phải đùa đi?
Ôn Nhạc rối rắm cả nửa ngày, cuối cùng quyết định thuê người làm thùng đựng hàng, cùng lắm là mất thêm chút tiền. Một nửa ném vào biển trong không gian để cho chúng nó tự sinh sôi nảy nở, một nửa để trong thùng đựng hàng, thời điểm muốn ăn thì trực tiếp vớt lên! Cũng không tệ lắm.
Không gian của cậu lớn như vậy, hẳn là sẽ không có mùi tanh gì đâu nhỉ?!. Đam Mỹ Cổ Đại
Ôn Nhạc yên lặng cầu nguyện.
Muốn mua thuỷ hải sản số lượng lớn thì dễ dàng hơn so với mua lương thực, bởi vì lương thực mua quá nhiều thì sẽ bị chính phủ theo dõi, cho nên đối với lương thực thì Ôn Nhạc phân ra mua, cứ bảo là chuẩn bị xưởng gia công. Còn thuỷ hải sản thì không có nhiều phiền phức như vậy, cậu cứ tuỳ tiện mua, thu mua toàn hàng loại một, loại tốt nhất.
Bất quá Ôn Nhạc vẫn chạy một vòng quanh các thành phố vùng duyên hải, đưa ra một loạt đơn đặt hàng. Bởi vì khu vực khác nhau nên giống loài cũng bất đồng, ngay cả các loại thuỷ hải sản của các quốc gia khác cũng không buông tha.
Cậu gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Văn, nói anh đặt hàng, muốn một tháng sau giao hàng. Đương nhiên Ôn Nhạc cũng xem nhẹ một việc, sau khi Tiêu Văn nghe thấy đơn đặt hàng số lượng khổng lồ của cậu, anh đã trầm mặc hơn mười phút.
Sau khi thu thập xong thuỷ hải sản ở bờ biển, Ôn Nhạc lại vọt vào đất liền bắt đầu một chặng đường thu thập mới. Khu vực bất đồng nên giống loài cũng bất đồng a ~!!
Thu thập vật tư trên đất liền - Nhận hàng ở bờ biển - đất liền - bờ biển - đất liền - bờ biển............
Cứ như vậy, Ôn Nhạc chạy hết một vòng toàn bộ Z quốc.
Mới vừa cùng Tiêu Văn lưỡng tình tương duyệt, người nào đó mỗi khi đặt chân đến một thành phố đều gọi điện thoại báo cáo, thuận thuận tiện tiện trò chuyện tâm tình một chút...
Ngay từ đầu Tiêu Văn thật không nghĩ tới Ôn Nhạc có thể đi được nhiều nơi như vậy, cậu thu thập vật tư ở khắp mọi nơi như vậy, vậy thì có thể mang về được bao nhiêu? Bay tới bay lui như vậy cũng chỉ có thể đem phi cơ nhồi đầy, cũng đâu được bao nhiêu? Nếu vậy không phải ở nhà mua là được rồi sao?
Nhưng mà nhìn thấy Ôn Nhạc hứng thú dâng cao, anh cũng liền tuỳ ý cậu đi, ngay cả việc Ôn Nhạc đột nhiên gọi điện thoại muốn anh đặt hàng hải sản từ nước ngoài, anh cũng nhận, còn nghiêm túc ghi nhớ chủng loại, nhưng khi nghe được số lượng muốn đặt, anh đã im lặng suốt mười phút
Ngay cả thủ hạ ngày thường đối với chuyện gì cũng không có hứng thú còn thò đầu qua dò hỏi anh, nhưng anh chỉ lên tiếng với người trong điện thoại, sau đó bình tĩnh ngắt kết nối trò chuyện, rồi lại đem số lượng chủng loại ghi nhớ hết, giao cho Hàn Á xử lý.
Vài người thò đầu nhìn xem sau đó cũng lặng im, cả ngày mọi ngừoi đều cực kỳ an tĩnh. Đến tối, vẫn là Ân Trình Dương nhịn không được đánh vỡ yên tĩnh quỷ dị.
"Lão đại, cua hoàng đế..... nửa tấn.... là nói giỡn hả?!" Nói xong, Ân Trình Dương ha hả cười hai tiếng, nhưng nhìn sang biểu tình bình tĩnh của Tiêu Văn, bộ mặt hắn dần dần vặn vẹo.
Nửa tấn cua hoàng đế.... Chỉ là lão đại mới nói đây là một loại trong danh sách a!!! Ôn thiếu đây là muốn ăn trong bao lâu a??
Sau đó Tiêu Văn yên lặng đứng trong thư phòng nhìn bản đồ Z quốc, mỗi khi Ôn Nhạc đến một nơi, anh sẽ đánh dấu nơi đó trên bản đồ, trước mắt trừ bỏ khu vực cao nguyên, những nơi còn lại Ôn Nhạc đã đi gần hết toàn bộ.
Thân là bác sĩ, Chu Tuyền cảm khái mà tán thưởng một câu: Nhìn không ra a, bộ dáng Ôn Nhạc mảnh mai như vậy, thế nhưng có thể bay đi bay lại một tháng rưỡi, điều này đã vượt qua sức khoẻ bình thường có thể thừa nhận, ngay cả những người cường tráng còn chưa thể làm được như vậy!
Mà ở phía bên kia, Ôn Nhạc cũng đang ôm lấy bồn vệ sinh ở sân bay nôn đến u ám trời đất. Bốn ngày sau, người nào đó ở sân bay cuối cùng vẫn không chịu nỗi phải gọi cho nhân viên cứu viện đến sân bay.
Thu thâp vật tư chính thức khép màn.