Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 18: Cứu người




Lại đến thời gian thay ca, Ôn Nhạc dụi dụi mắt, thật sự có chút luyến tiếc ổ chăn ấm áp, thấy Chu Tuyền đã phủ thêm áo ngoài rời khỏi giường đất, cậu chỉ có thể không tình nguyện bò dậy.

"Tỉnh?" Tiêu Văn thấy Chu Tuyền tới thay ca, lại thấy Ôn Nhạc đi ở đằng sau vẻ mặt không vui, không nhịn được cười.

"Tương lai chúng ta tìm được nơi ở tốt, em muốn sử dụng loại giường đất này!" Ôn Nhạc méo miệng, cọ đến bên người Tiêu Văn yêu cầu.

Hàn Á cùng Chu Tuyền không tiếng động cười toét miệng.

Này nha là ngủ nghiện rồi!

"Được! Tương lai chúng ta mỗi ngày ngủ trên giường ấm!" Tiêu Văn trấn an vỗ vỗ đầu Ôn Nhạc, nhẹ giọng dỗ dành, thẳng đến khi Ôn Nhạc thanh tỉnh mới nói đến chính sự.

Ôn Nhạc thế mới biết anh trai Hoàng Đào của thổ hệ dị năng giả đã tới, nghiêm túc nghe xong kế hoạch Tiêu Văn, gật gật đầu. Cậu chỉ lo việc cứu người, còn việc thu bọn họ nhập đội hay không, Tiêu Văn cùng Hàn Á quyết định.

Nói xong kế hoạch, Tiêu Văn liền cõng theo Ôn Nhạc, lại lần nữa chạy đến nơi dị năng giả bị nhốt. Ôn Nhạc học động tác trước đó của Hoàng Đào, nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Từ lúc bọn họ rời đi, nữ nhân trong phòng vẫn luôn ngồi bệt ở dưới đất đằng sau cánh cửa, Ôn Nhạc gõ cửa một tiếng thì cô cũng bừng tỉnh.

"...... Ca ca?"

"Không phải, chúng tôi là người anh trai cô gửi gắm mang cô cùng rời đi." Ôn Nhạc nhẹ giọng nói.

Hoàng Dao vừa nghe, có chút không dám tin tưởng. Anh trai cô đi cầu những người đó?

"Các anh thật sự muốn mang tôi rời đi sao? Tôi... Tôi......"

"Trước đừng nói chuyện, rời khỏi nơi này lại nói sau." Ôn Nhạc đánh gãy câu nói của nữ nhân. Lấy ra một cọng dây thép, nhẹ nhàng cắm vào ổ khóa.

Dùng tinh thần lực thực nhẹ nhàng là có thể nhìn ra cấu tạo bên trong ổ khóa, xoay chuyển dây thép, ổ khóa liền bị mở ra.

Trong lòng Ôn Nhạc cảm thấy may mắn khi người dân thôn này vẫn dùng ổ khóa cổ xưa nhất, nếu sử dụng ổ khóa chống trộm giống trong thành phố, phỏng chừng cậu có nhìn ra được cấu tạo cũng không biết mở như thế nào á!

Vừa nghĩ, Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn thật cẩn thận đem cửa mở ra, Ôn Nhạc đỡ nữ nhân bên trong lên lưng Tiêu Văn, lại lo lắng tốc độ của Tiêu Văn quá nhanh, nữ nhân giữ không chặt, lại lấy ra một cọng dây thừng đem hai người cột lại với nhau.

Sau khi cột chắc, Tiêu Văn không nói hai lời, liền cõng người chạy về chỗ ở.

Lưu lại Ôn Nhạc cẩn thận đem cửa đóng lại, lại dùng ổ khóa khóa lại. Mới vừa khóa kỹ, liền thấy Tiêu Văn trở lại đón cậu.

Nhảy lên lưng Tiêu Văn, hai người dựa theo vị trí Hoàng Đào nói, chạy về hướng từ đường.

Mới vừa tiếp cận từ đường, Ôn Nhạc liền phát hiện bên trong có người, vẫn là hai người.

Hai người càng thêm thật cẩn thận, sợ kinh động người bên trong.

Ôn Nhạc khom lưng, lôi kéo Tiêu Văn chạy vòng quanh từ đường. Không có biện pháp nào, từ đường này quá lớn, tinh thần lực của Ôn Nhạc bao trùm không hết được.

Vòng hơn phân nửa cái từ đường, thời điểm hai người đi đến phía Đông Bắc, Ôn Nhạc mới cảm ứng được sự tồn tại của đứa nhỏ. Trách không được thời điểm ban ngày Hoàng Đào tới xem không tìm thấy, nguyên lai là bị đặt ở hầm ngầm từ đường.

Ôn Nhạc chậm rãi đem phát hiện của cậu viết lên tay Tiêu Văn, cũng hỏi làm sao bây giờ.

Nếu muốn đem đứa nhỏ mang ra ngoài thì phải đi vào bên trong hầm ngầm, mà vào hầm khẳng định phải đi vào từ đường, như vậy tất nhiên sẽ kinh động hai người kia.

Tiêu Văn nghĩ nghĩ, thật sự nghĩ không ra biện pháp, hai người bất đắc dĩ phải quay về.

Hoàng Dao được Tiêu Văn giao cho Hàn Á cùng Chu Tuyền, cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã không thấy bóng dáng Tiêu Văn. Chu Tuyền làm cái kiểm tra đơn giản cho cô, trừ bỏ đùi phải có chút nứt xương, những nơi khác đều là bị đồ vật ném trúng dẫn đến bị thương ngoài da, không có trở ngại.

Hai người hợp lực đem Hoàng Dao đỡ lên trên giường đất, Mạc Cương còn đang ngủ cùng Mạc Ngôn bị bừng tỉnh, trước đó một ngày nghỉ ngơi sớm, lúc này tỉnh lại, bọn họ cũng không có buồn ngủ. Chỉ có Ân Trình Dương cho tới bây giờ còn khò khè rung trời.

Mạc Cương xuống đất lại thắp mấy ngọn nến, trong phòng lập tức sáng hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn đã trở lại.

Thấy hai người tay không trở về, Hàn Á nhướng mày nhìn về phía Tiêu Văn.

"Từ đường có người canh gác, đứa nhỏ kia bị nhốt ở hầm từ đường, nếu muốn cứu người thì sẽ kinh động những thôn dân kia."

Hoàng Dao mới vừa nằm xuống thì nghe thấy điều này, cô trực tiếp ngồi dậy.

"Anh là đang nói Nham Nham sao?"

Tiêu Văn cũng không giấu giếm, gật đầu. Hoàng Dao dù sao cũng là người trong thôn, có lẽ cô sẽ biết được một con đường khác để tiến vào hầm.

Thật đúng để Tiêu Văn đoán đúng rồi.

"Nghe thế hệ trước nói, năm đó thời điểm cách mạng, vì chạy trốn, người trong thôn ở dưới ngầm từ đường đào một cái địa đạo, thông với sau trong núi. Nhưng nhiều năm như vậy qua đi, không còn bao nhiêu người nhớ rõ địa đạo được xây ở đâu." Hoàng Dao nôn nóng nói, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Đừng nói là nhóm người bọn họ, ngay cả cô cũng không biết cửa địa đạo, trời giá rét như vậy, người trong thôn sao có thể nhẫn tâm như vậy! Nham Nham còn chưa đến năm tuổi, đem đứa nhỏ nhỏ như vậy nhốt ở hầm ngầm lạnh như băng, sao có thể chịu được?!

Nghe thấy Hoàng Dao nói, Ôn Nhạc ánh mắt sáng lên. Người khác tìm không thấy không có nghĩa là cậu tìm không thấy a. Vừa rồi chỉ nghĩ tìm đứa nhỏ, cũng không chú ý những thứ khác. Nếu đi xung quanh đồi núi tìm cửa địa đạo khẳng định không thể thực hiện, nhưng nếu là theo hầm ngầm từ đường bắt đầu tìm kiếm, khẳng định có thể tìm thấy.

Cậu cũng không tin năm đó đào địa đạo có thể đào hơn 20 mét dưới mặt đất.

Nghĩ là làm, không cần giải thích, Ôn Nhạc kéo Tiêu Văn đi ra ngoài.

Một lần nữa trở lại bên ngoài từ đường, Ôn Nhạc ngồi xổm ở phía Đông Bắc bắt đầu tìm tòi địa đạo của từ đường. Có mục tiêu, Ôn Nhạc không cần cố sức đã tìm thấy địa đạo trong miệng Hoàng Dao.

Ôn Nhạc nói cho Tiêu Văn con đường cậu thấy, hai người theo ngầm địa đạo chạy lên trên núi. Cửa địa đạo đã bị tảng đá lớn ngăn chặn, hai người thử đẩy nhưng không được. Ôn Nhạc lẩm bẩm, nếu là Ân Trình Dương có lẽ là có thể di chuyển. Dù có lẩm bẩm cỡ nào cũng không thể lại đi về đem Ân Trình Dương kéo đến đây đi?!

Không có biện pháp, Ôn Nhạc chỉ có thể từ không gian lấy ra hai cái xẻng công nghiệp quân sự, cửa bị ngăn chặn, thì bọn họ đào cái cửa khác còn không được sao?!

Dù sao thời điểm người trong thôn phát hiện, bọn họ đã sớm chạy mất.

Lăn lộn gần một giờ, hai người mới đào ra được một cái cửa đủ cho một người bò vào. Lưu lại Tiêu Văn ở trên núi canh gác, Ôn Nhạc cúi người chui đi.

Men theo địa đạo, Ôn Nhạc chỉ đi một lát liền tới được ngầm từ đường, lúc trước thời điểm dùng tinh thần lực quan sát, cậu đã liền phát hiện chỗ nối giữa hầm ngầm cùng địa đạo chứa rất nhiều bao tải lương thực bị giấu đi. Ôn Nhạc duỗi tay ra, liền đem toàn bộ bao tải thu vào trong không gian.

Giải quyết chướng ngại xong, Ôn Nhạc tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đứa nhỏ, trong nháy mắt duỗi tay đem đứa nhỏ bế lên, cậu thiếu chút nữa tức giận đến lên tiếng mắng to.

Đứa nhỏ trong lòng ngực bị sốt đến thực cao, bệnh thành như vậy còn bị những người này dùng dây thừng trói chặt gắt gao.

Cởi bỏ mớ dây thừng cho đứa nhỏ, Ôn Nhạc cởi áo khoác lông mà cậu đang mang, đem đứa nhỏ trùm đến kín mít, chỉ lộ ra cái mũi đang thở dốc.

Một lần nữa trở lại địa đạo, đem đống bao tải lương thực trước đó đã thu vào lấy ra lại, đặt về chỗ cũ, sau đó cậu nhanh chóng chạy về cửa địa đạo.

Chờ đến khi bọn họ mang theo hài tử trở lại nơi ở, trời đã ẩn ẩn sáng lên.

Hoàng Đào đã qua đây, hắn đang an ủi em gái, thấy bọn Ôn Nhạc ôm đứa nhỏ trở lại, cả hai kích động tiến lên, lại bị Tiêu Văn ôm lấy.

Ôn Nhạc bỏ qua hai người, đem đứa nhỏ đặt lên trên giường đất, sau đó nhờ Chu Tuyền kiểm tra.

Cũng may phát hiện kịp thời, Chu Tuyền nói uống thuốc xong thì sẽ không có gì đáng ngại, mấy người còn lại nghe xong cũng yên lòng.

Hoàng Dao càng ôm đứa nhỏ đến gắt gao, nếu không phải bị Mạc Cương đè lại, cô thậm chí còn kéo lê thân tàn muốn quỳ xuống cảm tạ bọn Ôn Nhạc đã cứu lấy con của cô.

Hoàng Đào cắn răng, hắn thật không nghĩ tới người trong thôn sẽ nhẫn tâm như vậy, Nham Nham cũng là bọn họ nhìn lớn lên, tuy rằng bởi vì thân thế không tốt, vẫn luôn bị người trong thôn đối đãi không được tử tế, nhưng nói như thế nào nó cũng chỉ là một đứa nhỏ a!

Ôn Nhạc ngồi trên giường đất, nhìn đứa nhỏ bởi vì được uống thuốc nên đã ngủ an ổn hơn, nguyên bản trong lòng ẩn ẩn có chút áy náy cùng không đành lòng với thôn dân cũng đã biến mất. Dị năng giả duy nhất trong thôn được bọn họ mang đi, tương lai thôn này cũng không biết được, những thôn dân ngu muội đối xử nhẫn tâm với đứa nhỏ như vậy, cho dù bọn họ không mang bọn Hoàng Dao đi, những thôn dân này cũng có đường sống nào.

Ngoài phòng trời đã sáng, mơ hồ có thể nghe thấy những thôn dân dậy sớm để nấu cơm. Mạc Cương đem hai nồi canh ra uống, dư lại đều để cho Ôn Nhạc thu vào.

Mới vừa ăn xong cơm sáng, trong thôn liền có người tới hỏi bọn họ khi nào xuất phát, Hàn Á đem người ngăn ở trong sân, cười nói một lát liền đi, rồi mới đem người tiễn đi.

Nói giỡn à, trong phòng không chỉ có ba người không thể gặp, còn có hương vị thịt dê đầy phòng còn chưa có tan đi đâu!

Trước khi đi Ôn Nhạc nhìn Ân Trình Dương đem chăn lấy ra, thay vào đó là ba người Hoàng Đào.

Ân Trình Dương khiêng một ba lô chứa Hoàng Dao cùng đứa nhỏ, Mạc Ngôn khiêng ba lô chứa Hoàng Đào. Những đồ vật khác bị Ôn Nhạc thu vào không gian. Đoàn người vào thôn như thế nào thì nghênh ngang ra thôn như vậy.

Tuy rằng đối với thôn dân ngu muội có đầy mình oán hận, nhưng nhìn sự nhiệt tình của trưởng thôn cùng những người khác đưa bọn họ đến cửa thôn, Ôn Nhạc phải nhịn giữ lắm mới không cười lên.

Thẳng đến khi đã không nhìn thấy được cửa thôn, Ôn Nhạc mới định đem người trong bao thả ra, nhưng đột nhiên nghe thấy phương hướng thôn dân truyền đến một trận âm thanh quát to, cụ thể nghe không rõ ràng lắm, nhưng thanh âm truyền đến cũng đủ nói cho bọn họ biết được người trong thôn đã phát hiện nữ nhân bị giam giữ không thấy. Mạc Ngôn một chân đạp ga liền bay đi, tuy rằng là đường đất, nhưng tốc độ kia cũng có thể đuổi kịp xe đua.

Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn bị xóc nghiêng ngả lảo đảo, thật vất vả mới mở ra hai cái ba lô, người bên trong cũng bị xóc gần như ngất xỉu.