Sau khi bảo đảm chung quanh không có nguy hiểm, những người còn lại trên xe đều đi vào bên trong, Ôn Nhạc đem xe thu vào không gian. Trong phòng có chú Mạc cùng Chu Tuyền đang sửa sang lại đồ vật của trạm xăng dầu, vật hữu dụng hay vô dụng đều thu thập luôn một lần, Ân Trình Dương đứng ở một bên canh gác, thuận tiện hỗ trợ khuân vác đồ vật quá nặng.
Hàn Á tìm một cái ghế ngồi sang một bên, y bắt đầu nghiên cứu bản đồ cả nước cùng bản đồ các tỉnh từ Ôn Nhạc.
Ôn Nhạc tóm lấy Tiêu Văn, cả hai không nói một lời, ra cửa cướp đoạt dầu còn dư của trạm xăng dầu.
Làm cho Ôn Nhạc buồn bực chính là, hình như cái trạm xăng dầu này đang chuẩn bị nhập hàng, cho nên bên trong còn dư lại không quá nhiều dầu.
Ôn Nhạc từ trong không gian lấy ra rất nhiều thùng lơn, bắt đầu đổ đầy từng thùng một. Đem dầu diesel của trạm xăng dầu lấy hết một nửa, Ôn Nhạc có chút do dự, cuối cùng vẫn là để lại một nửa.
Tiêu Văn cùng không nói cái gì, trong lòng anh hiểu được Ôn Nhạc là đang để lại một ít cho người sống sót khác. Có lẽ phần bọn họ lưu lại đủ để có thể cứu một bộ phận người sống sót.
Sau khi làm xong hết toàn bộ thì trời đã tối. Ân Trình Dương trước đó còn ở trong phòng, sau khi trời vừa tối liền bò lên nóc nhà, cảnh giác bốn phía. Trời tối vừa xuống, Hàn Á tìm được nguồn điện dự phòng của trạm xăng dầu, y mở toàn bộ đèn lên, đem bốn phía trạm xăng dầu chiếu sáng trưng. Như vậy vừa có thể dễ dàng phát hiện nguy hiểm, thứ hai là cho người sống sót đi ngang qua một ít ánh sáng.
Tuy rằng bọn họ đều không phải thánh nhân vì người quên mình, nhưng ở thời điểm mà khả năng cho phép, bọn họ vẫn sẽ trợ giúp những người đang tuyệt vọng một chút.
Ôn Nhạc nhìn ánh đèn sáng ngời, nghĩ nghĩ, nhấc chân đi ra ngoài cửa, lấy xe của bọn họ ra ngoài. Nếu thực sự có người sống sót bị ánh đèn lôi kéo lại đây, bọn họ cũng không đến mức bại lộ bí mật không gian.
Tuy rằng nhóm dị năng giả đầu tiên ở mạt thế có thể sẽ không có ai thức tỉnh dị năng không gian, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, miễn cho bị người theo dõi.
Ôn Nhạc thừa nhận cậu là người một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lúc trước nếu là không phải cậu bại lộ không gian, đám người được Tiêu Văn cứu cũng sẽ không......
Ai!
Sau khi chuẩn bị tốt, trừ bỏ Ân Trình Dương đang ở trên nóc nhà, những người khác đều trở lại phòng nghỉ. Ôn Nhạc đem đồ vật mà bọn Chu Tuyền sửa sang lại thu một phần vào trong không gian, giữ lại chút đồ ăn cùng chút nước để uống cho người đến sau.
Ôn Nhạc cảm thấy chính mình đã tận tình tận nghĩa, cho nên cậu không chút áp lực tâm lý, từ không gian lấy ra đồ ăn nóng hầm hập. Trước khi tới được cao nguyên, dọc theo đường đi sợ là không có cơ hội đốt lửa nấu cơm, cũng may là cậu chuẩn bị đầy đủ.
Những người khác bình tĩnh ngồi vây quanh bên nhau, nhìn đồ ăn trước mắt còn đang bốc khói nghi ngút, không nói hai lời liền bắt đầu ăn cơm.
Bắt đầu từ giữa trưa, mọi người đều chưa có gì lót bụng, hơn nữa còn khẩn trương cao độ trong một thời gian dài, lúc này vừa thả lỏng cơ thể, bụng cũng bắt đầu kêu gào.
Ôn Nhạc bò lên trên mái nhà, lấy ra đồ ăn hai người phân lượng cho hai người đặt trước mặt Ân Trình Dương. Nhìn Ân Trình Dương hàm hậu cười, Ôn Nhạc cũng nở nụ cười.
Tuy rằng dọc theo đường đi không ít lần bị tên to con này làm tức muốn hộc máu, nhưng Ôn Nhạc vẫn thực thích tính cách thật thà của người này. Không liên qua đến chuyện mà Ân Trình Dương từng bảo hộ cậu vào kiếp trước, đơn giản chỉ là Ôn Nhạc trời sinh thích người hàm hậu.
Nhớ tới tên yêu quái Hàn Á...... Ôn Nhạc cảm thấy, may mắn đều là người một nhà......
Nhìn Ân Trình Dương ăn ngấu nghiến, Ôn Nhạc cũng không xuống dưới, lấy ra phần cơm của chính mình, ngồi ở trên nóc nhà cùng ăn với Ân Trình Dương.
Không bao lâu, không thấy Ôn Nhạc trở về, Tiêu Văn cũng bò lên trên nóc nhà ăn cùng hai người.
Thời điểm ăn đước một nửa, Ôn Nhạc thấy Ân Trình Dương đã nuốt vào phàn đồ ăn của hai người mà vẫn chưa ăn no, lại lấy thêm một ít đồ ăn ra.
Trong lòng cảm thán, may mắn cậu có không gian, cũng may mắn là trước đó cậu đã chuẩn bị đầy đủ. Nhìn lượng cơm này đi, ở mạt thế ai nuôi nổi a?!
Chờ đến khi rốt cuộc Ân Trình Dương cũng dừng lại đôi đũa, Ôn Nhạc nghĩ đến những lương thực trong không gian, may mắn cậu trữ hàng rất nhiều. Nhiều đến mức đủ để chính mình ăn được cho mấy kiếp luân hồi. Vậy lương thực chính là chuyên môn chuẩn bị cho vị đại gia này đi?!
Ân Trình Dương nhìn lão đại cùng Ôn thiếu đang trầm mặc, lại nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt, hắn ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Sau khi Ôn Nhạc đem đồ vật còn thừa hủy thi diệt tích, mới vỗ vỗ bả vai Ân Trình Dương, "Yên tâm, tôi chuẩn bị đồ vật đủ để anh ăn!" Cho dù lương thưc lưu trữ đều ăn hết thì sao, cậu còn có thể trồng trọt trong không gian không phải sao?
Lưu lại Ân Trình Dương, Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn trở lại phòng nghỉ.
Sau khi ngồi xuống Ôn Nhạc liền quyết định, rau dưa cùng những vườn trái cây đã gieo trong không gian cũng không chiếm nhiều diện tích, vậy bây giờ bắt đầu gieo trồng lương thực đi!
Nhớ tới lúc trước gieo trồng một mảng lớn rau dưa cùng cây ăn quả, hình như những loại cây đó đều đã chín hết rồi thì phải. Chẳng lẽ không gian còn có tác dụng gia tốc đối với việc gieo trồng? Nếu thật sự có thể sinh trưởng và thu hoạch nhanh hơn, vậy cậu nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Dù sao gieo giống hay thu hoạch gì đó cũng có máy móc, mệt không đến cậu. Vậy cậu liền ngồi chờ trở thành ông trùm nông sản tại mạt thế!
Tiêu Văn nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ, sáng sớm ngày mai bọn họ còn phải lên đường, cho nên cần phải nghỉ ngơi sớm một chút.
An bài giờ canh gác vào ban đêm xong, ba nhóm thay phiên nhau, nhóm một từ mười giờ đến một giờ do Ân Trình Dương gác, nhóm hai là Hàn Á cùng Tiêu Văn từ một giờ đến bốn giờ, nhóm ba là Chu Tuyền cùng Ôn Nhạc từ bốn giờ đến sáng 7 giờ. Chú Mạc do tuổi lớn nên không tính, còn Mạc Ngôn làm tài xế cũng không tính, bởi vì ban ngày lái xe quá vất vả.
Tiêu Văn cố ý ra cửa nhắc nhở Ân Trình Dương, thời điểm canh gác nếu phát hiện nguy hiểm liền thông báo cho tất cả mọi người, một hoặc hai con tang thi có thể đối phó liền đối phó, không đối phó được đừng thể hiện.
Bắt đầu mùa đông nên nhiệt độ không khí rất thấp, bởi vì cả ngày vội vàng nên không cảm thấy gì, hiện tại dừng lại thì cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo. Bởi vì thức tỉnh dị năng, cho nên tố chất thân thể cũng thay đổi, Tiêu Văn cùng Ôn Nhạc đối với cảm nhận về nhiệt độ không quá nhanh nhạy. Thẳng đến khi thấy bọn họ cùng chú Mạc lạnh đến rụt cổ, Ôn Nhạc mới hậu tri hậu giác phát hiện ra. Vội vàng lấy ra hai cái giường đôi giản dị, đắp thêm chăn, sáu người ở bên nhau, cũng lấy ra hai cái máy sưởi điện.
Trước khi ngủ Ôn Nhạc cũng không quên ném hai cái chăn lên mái nhà.
Đêm đầu tiên ở mạt thế, Ôn Nhạc nằm trong lòng ngực Tiêu Văn nặng nề ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, mơ hồ nghe thấy có âm thanh nói chuyện, Ôn Nhạc mông lung tỉnh lại, phát hiện trong phòng xuất hiện một đám người, lập tức liền thanh tỉnh.
Ôn Nhạc quét mắt nhìn những người sống sót, lại liếc mắt đồng hồ, đã 3 giờ rưỡi, thêm nửa tiếng nửa là đến ca của cậu cùng Chu Tuyền trực đêm. Ôn Nhạc có chút ảo não ngồi dậy, xem ra gần hai tháng sinh hoạt an nhàn, làm cho cậu mất đi sự cảnh giác, ngay cả bọn Ân Trình Dương cùng Tiêu Văn thay ca cũng không phát hiện.
Ôn Nhạc nhìn bốn người ngủ chết ở bên cạnh, thầm nghĩ ban ngày khẩn trương thật làm cho bọn họ hao phí không ít tinh lực.
Hàn Á ngồi ở mép giường, thấy Ôn Nhạc tỉnh lại thì lắc đầu nhắc cậu tiếp tục ngủ.
Nhóm người này là vào thời điểm y cùng lão đại trực đêm, bọn họ theo ánh đèn lục tục lại đây, lão đại ngồi ở trên nóc nhà tiếp tục quan sát chung quanh, mà y vừa nhìn thấy đèn xe liền xuống dưới đi vào trong phòng. Tuy rằng nhìn thấy người sống sót làm y thật cao hứng, nhưng y vẫn cần phải đề phòng người xa lạ, trong phòng bọn họ đã ngủ như chết, cho nên cần có người canh gác bên dưới.
Đám người sống sót kia từ rất xa thấy trạm xăng dầu đèn đuốc sáng trưng, liền đoán được là có người sống. Có thể trắng trợn táo bạo mà mở đèn dẫn đường cho bọn họ tiến đến, ít nhất chứng minh nơi này thực an toàn.
Khi chạy đến trước cửa trạm xăng dầu mới phát hiện, trên nóc nhà có một nam nhân anh tuấn đang ngồi canh gác bốn phía, nam nhân gật đầu với bọn họ, không nói thêm gì. Đi vào trong phòng, ập vào trước mặt là ấm áp, khiến cho bọn họ cả ngày đề phòng khẩn trương làm cho thần kinh gần như hỏng mất của bọn họ rốt cuộc thả lỏng lại. Mấy cô gái trẻ tuổi thậm chí nhịn không được nhẹ nhàng nức nở lên.
Sau khi tiến vào mới thấy một nam nhân vẻ mặt ôn hòa ngồi ở mép giường cười cười, nhìn nhìn trên giường có mấy người đang ngủ đến nặng nề, những người tiến vào không tự chủ được phóng nhẹ thanh âm.
Người khác trợ giúp bọn họ, chẳng sợ chỉ là thuận tay mà làm, bọn họ không thể không biết điều.
Ôn Nhạc lắc đầu với Hàn Á, chỉ chỉ đồng hồ, ý bảo thời gian sắp tới rồi, hơn nữa nhìn sang Chu Tuyền, lại mịt mờ nhìn nhìn đám người mới tới kia, ý tứ là chốc lát nữa nhắc Chu Tuyền thủ trong phòng. Thấy Hàn Á gật đầu, cậu mới xuống giường đi ra ngoài cửa.
Khi đi ngang qua đám người kia, có một nam nhân còn tỉnh nhìn về phía Ôn Nhạc, Ôn Nhạc gật đầu chào hỏi, rồi liền đi ra khỏi cửa.