Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 63: Đi đến kho hàng




Đầu tháng 11, sự kiện thiên thạch đã qua hai tháng, thời gian đám người Lục Trường Uyên dọn vào biệt thự là một tháng rưỡi. Đoạn thời gian này không dài, xuất hiện thú biến dị, xuất hiện dị chủng, xuất hiện căn cứ, xuất hiện dị năng lực. Mà hiện tại, bọn họ rời khỏi khu biệt thự, đi đến kho hàng tư nhân của Hàn Dực.

Lúc đi ngang qua ngã tư đường bên ngoài thành phố, nơi đó đã không có một bóng người, chỉ sót lại một ít hành lý chồng chất trên mặt đất. Thành thị có vẻ phá lệ tiêu điều.

Vô tình dừng lại, xe của đám người Hàn Dực rất nhanh liền đi vào đường cao tốc.

Trên đường cao tốc không có gì nhiều, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe méo mó dừng ở hai bên, hiển nhiên là bị quân đội mạnh mẽ phá.

Xe bọn họ chạy trên đường rất lâu, ngẫu nhiên cũng gặp được mấy chiếc có người lái, nhưng mọi người cũng không dừng lại, chỉ là trầm mặc ngắm nhìn cảnh bên ngoài, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, phảng phất như đang phòng bị cái gì đó.

Hàn Kiều Kiều phỏng đoán, mấy chiếc xe đó hẳn là đang đến căn cứ nào đó ở phía trước. Tóm lại là không phải đi cùng hướng với bọn họ.

Bọn họ giữa đường chỉ dừng lại hai lần, uống nước, ăn cơm, đi vệ sinh, thay đổi người lái xe, thời gian nghỉ ngơi tận lực không vượt quá mười phút.

Lái xe là bốn người Lục Trường Uyên, Ngôn Tiếu, Tiêu Giản, Bạch Khải Thụy thay phiên, Hàn Dực phụ trách dùng dị năng xác định đoạn đường có an toàn hay không, Hàn Kiều Kiều xem như là nhẹ nhàng nhất trong bọn họ.

Một đường không gặp nguy hiểm, mắt thấy mặt trời sắp lặn, xe bọn họ đi vào một khu phục vụ ở gần nhất, dừng để nghỉ ngơi.

Mọi người lục đục xuống xe. Bởi vì Hàn Dực đã xác nhận nơi này không có dị chủng và thú biến dị, hơn nữa hiện tại trời còn chưa tối, mọi người xuống xe liền tự do hoạt động, xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này hiển nhiên là đã bị người cướp đoạt, nhà ăn và siêu thị ở tầng 1 trống không, bàn ghế và kệ hàng đổ đầy đất, bất quá cửa và cửa sổ vẫn bình thường, không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Hàn Dực và Hàn Kiều Kiều đi lên tầng hai, tầng hai của khu phục vụ là khách sạn, có thể cung cấp nơi dừng chân, có rất nhiều phòng đơn, bất quá bên trong cũng đều là trống không, không có đệm chăn gối đầu, cũng không có điện và nước, ở trong phòng, ngay cả giường và bàn ghế cũng bị người dọn sạch.

Cướp đoạt sạch sẽ như vậy, Hàn Kiều Kiều quả thực là dở khóc dở cười, cô cảm thấy trừ bỏ căn cứ quân đội, cũng không còn có người có thể để lại bút tích(*) lớn như vậy.

*(Dấu vết)

Hàn Dực chọn ba phòng sát nhau, sau đó lấy giường chăn đệm từ trong không gian ra, sau đó Hàn Kiều Kiều sửa soạn lại mỗi giường.

Một lát sau, những người khác cũng lục tục đi lên, thấy giường đệm đã được chuẩn bị tốt, đều không khách khí, người ngồi người nằm nghỉ ngơi. Hôm nay ngây người ở trên xe tận 9 giờ liền, mọi người cũng cảm thấy mệt.

Hàn Dực lại lấy một ít đồ ăn từ trong không gian, là đồ ăn Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực đóng gói trước kia, chay mặn đều có, chỉ là lạnh, Hàn Kiều Kiều xung phong nhận việc muốn đi đun nóng đồ ăn, nhưng Hàn Dực lại không đồng ý, cuối cùng đành tống cổ Ngôn Tiếu đi.

Màn đêm tiến đến, bên ngoài chậm rãi bị hắc ám bao phủ, sao trời thưa thớt ảm đạm lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời đêm.

Gần nửa đêm, Hàn Kiều Kiều kiên quyết yêu cầu buổi tối hôm nay một mình cô đi gác đêm, cô hung ác tống cổ những người khác đi ngủ.

Mọi người tự nhiên là không có ai tán thành.

Cô liền tỉ mỉ phân tích cho bọn họ: Hôm nay là Lục Trường Uyên và Tiêu Giản lái xe, khẳng định là mệt muốn chết, không gác đêm được. Ngày mai là Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thụy lái xe, đương nhiên cũng không thể ảnh hưởng bọn họ nghỉ ngơi. Hàn Dực sử dụng dị năng trong thời gian dài, càng thêm không thích hợp gác đêm. Nói tới nói lui, cô mới là người thích hợp nhất.

Nhưng mà, một đám đàn ông bọn họ, cũng không thể vẫn luôn để cô gái nhỏ gác đêm đúng không?

Hàn Kiều Kiều trừng mắt, đúng lý hợp tình nói: “Các anh ngẫm lại đi, cũng không phải mỗi ngày để các anh gác đêm, đi đường cũng chỉ tốn ba ngày hai đêm, em chỉ gác hai buổi tối mà thôi."

Mọi người vừa nghe, giống như rất có đạo lý, liền chuyển ánh mắt sang Hàn Dực. Cuối cùng, anh mới là người đưa ra quyết định.

Hàn Dực tự nhiên là không muốn, chỉ là cũng không thể không bỏ qua những lời của Hàn Kiều Kiều. Một đường này sẽ có rất nhiều nguy hiểm không biết tên, bảo đảm mọi người được nghỉ ngơi đầy đủ là cần thiết, nghỉ ngơi để khôi phục thể lực, thể lực trong tình huống nguy hiểm thường thường là thứ quyết định sống chết. Anh cũng không thể đánh cuộc chuyện sống chết của bọn họ.

Hàn Kiều Kiều lắc cánh tay anh, vừa làm nũng lại vừa lấy lòng: “Cùng lắm thì có chuyện gì em gọi các anh dậy xử lí.”

Hàn Dực bất đắc dĩ, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, cười nói: “Bà quản gia.”

Đây là đồng ý!

Hàn Kiều Kiều rất cao hứng. Cô không muốn làm bản thân trở thành gánh nặng trong đội, chẳng sợ bọn họ là thật tình chiếu cố cô, chẳng sợ bọn họ một chút cũng không ngại, nhưng cô sẽ để ý.

Cô không muốn coi người khác đối xử tốt với mình là đương nhiên, đây là mạt thế, ai cũng không nợ ai, bọn họ tốt với cô, đó là dựa vào tình cảm của anh trai, mà cô lại muốn có qua có lại, không thể hao hết tình cảm này.

Trên người Hàn Kiều Kiều mang theo chủy thủ mới tinh, cùng một cây súng P64, sau đó chọn một cây súng ngắm trong xe bọn họ, vừa trở lại tầng hai, cô tìm một cửa sổ có tầm nhìn không tồi, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi một đêm dài dòng này qua đi.

Xung quanh tuy rằng được Hàn Dực xác nhận là an toàn, nhưng cũng nói không chừng, những dị chủng ở ngoài diện tích che phủ tinh thần lực của Hàn Dực, có thể bởi vì kiếm ăn mà đi đến chỗ bọn họ.

Tầm nhìn vào đêm rất kém, Hàn Kiều Kiều nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong chốc lát, liền đi xuống tầng tuần tra một vòng. Đi mệt mỏi, lại về nghỉ ngơi bên cửa sổ tầng 2, nếu mệt nhọc, liền dùng nước lạnh rửa mặt, hoặc là xuống tầng đi dạo.

Trong lúc này, cô nhìn thấy mấy con thú biến dị, có thể là chuột, cũng có thể là chồn linh tinh, cũng không tính là lớn, Hàn Kiều Kiều thấy chúng nó không có ý tứ muốn công kích, cũng chỉ lẳng lặng ở một bên nhìn, chờ chúng nó rời đi.

Rạng sáng bốn giờ, trên đường cái ở trước khu phục vụ xuất hiện mấy bóng đen. Hàn Kiều Kiều nhấc súng lên, cô banh mặt nhẹ nhàng đặt súng trên cửa sổ, từ trong ống ngắm quan sát ba con dị chủng ở đằng xa.

Chúng nó chạy trốn rất nhanh, tay chân chạm đất, chân sau mạnh mẽ thường nhảy lên phía trước, xương cột sống cao cao nhô lên, eo cong thon dài giống như một cây cung. Lúc chúng nó đi ngang qua khu phục vụ, thoáng thả chậm tốc độ, một con trong đó còn dừng lại, như là nghe thấy cái gì đó trong không khí.

Lòng bàn tay Hàn Kiều Kiều có hơi ướt, cô quyết định một khi dị chủng tới gần liền nổ súng, tuyệt đối không để chúng nó tới gần bọn họ. Bởi vì dị chủng ban đêm và dị chủng ban ngày, khác nhau như trời với đất! Tốc độ và phản ứng của chúng nó đều rất nhanh, thị lực của đám ban đêm rất nhạy, cái này giống như ếch xanh và rắn, có thể bắt giữ vật chuyển động cực nhanh, cũng như làm ra phản ứng trong nháy mắt. Cho nên nếu có thể tránh, cô tuyệt đối không muốn lựa chọn giao đấu với chúng nó.

Có thể là vận khí của cô không tồi, mấy con dị chủng phun ra tiếng thở dốc trầm thấp từ trong cổ họng, chúng nó chỉ làm trong chốc lát liền dừng lại, chạy thẳng lên hắc ám ở trước, phảng phất như nơi đó có mỹ vị đang chờ chúng nó……

Hàn Kiều Kiều nhìn chằm chằm hướng chúng nó rời đi, hồi lâu sau, không thấy chúng nó quay về, cả người cô mới thả lỏng, không bị dị chủng phát hiện, trong lòng cô cảm thấy rất may mắn. Cô không sợ dị chủng, nhưng nếu có thể tránh, tự nhiên là không thể tốt hơn, như vậy, các anh liền có thể ngủ ngon tối nay.

Hắc ám chậm rãi biến mất, phía chân trời hiện lên một tia sáng, mặt trời cũng dần nhô lên. Tâm tình Hàn Kiều Kiều cũng sáng lên như ánh tráng phía chân trời. So với thời kỳ băng giá nửa năm sau, ánh nắng trước mắt thật sự là không thể tốt hơn, bởi vì thời gian có ánh sáng mặt trời nhiều hơn thời kỳ băng giá rất nhiều, có lẽ, này vừa lúc là cơ hội trời cao bố thí cho nhân loại thở dốc, để vượt qua thời kỳ băng giá tàn khốc sắp đến.