Xe đã đi vào Thanh Giang, nhưng con đường phía trước có rất nhiều ô tô, ô tô xếp thành từng hàng, nhìn giống như cố ý.
Bị chắn bởi mấy cái xe, bọn họ không nhìn được tình hình phía trước, chỉ có thể ỷ lại vào dị năng của Hàn Dực.
Hàn Dực hơi nâng mí mắt, không chút để ý nói: "Đi lên."
Xe bọn họ đã được nâng cấp, tầng ngoài bọc giáp quân dụng, đừng nói là mở đường, trực tiếp nghiền nát chúng cũng không thành vấn đề.
Xuyên qua tầng chướng ngại này, Tiêu Giản tiếp tục chạy vào trung tâm thành phố, mọi người không còn cười đùa, trầm mặc đánh giá tình hình hai bên. Đối với một thành phố lớn mà nói, nơi này quá an tĩnh. Trên đường phố không có bóng người nào, nơi nơi đều loạn thành một đống, xe bị lật, phần lớn tủ kính cửa hàng bên đường đều bị vỡ vụn, trên mặt đất trừ bỏ các loại tạp vật hỗn loạn, còn có vết máu khô.
Nơi này dù sao cũng là thành phố bọn họ từng ở, đô thị đã từng phồn hoa ầm ĩ thế nhưng lại trở nên tiêu điều như vậy, sắc mặt mọi người đều rất khó nhìn.
Tiêu Giản tiếp tục lái xe hơn mười phút, bốn phía tịch liêu đến mức nghiễm nhiên. Con xe Humvee chạy trên đường phố trống trải, thành ra bao nilon báo chí bên đường bay múa hỗn độn, cửa hàng bị đập hư như là một hố đen nguy hiểm bốn phía, phảng phất như là sẽ có quái vật lao ra từ trong đó.
"Hàn ca, còn tiếp tục đi lên phía trước nữa không?" Tiêu Giản cảnh giác nhìn bốn phía, tuy an tĩnh, nhưng trong không khí lại luôn phiêu đãng một hương vị nguy hiểm.
Hàn Dực thưởng thức bàn tay mềm như bông của Hàn Kiều Kiều, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Đi tiếp hai đoạn đường rồi quẹo phải, nơi đó có một tiệm sửa xe, các cậu mang Carrey đi xuống chọn công cụ sửa chữa, về sau dùng ở trên đường."
Mọi người ngầm hiểu, cũng không thể đi một chuyến tay không.
Xe Humvee lại đi lên trước trong chốc lát, hai bên đường cái dần dần có tiếng người. Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, có thể thấy một ít người đang ở cửa hàng tìm kiếm cái gì đó, cũng có một ít người trực tiếp cướp đồ ăn người khác tìm được, những người khác thấy cũng thờ ơ, từng người ở trong cửa hàng hỗn độn sưu tầm vật tư có thể dùng được.
Tiêu Giản cố ý để cho mọi người có thể quan sát tình huống hai bên tốt hơn, cho nên cũng không lái xe quá nhanh. Người bên đường cũng thấy được bọn họ, Hàn Kiều Kiều từ trên mặt những người này thấy được cảnh giác, nghi hoặc, kinh hoàng, ghen ghét...
Đến tiệm sửa xe, bọn họ dừng lại, bởi vì phía trước có hai chiếc xe ô tô, vừa lúc chặn đường kín mít.
Hàn Dực có chút không kiên nhẫn hạ mi, nói với Tiêu Giản: "Trong xe có người."
Hai chiếc xe ô tô đậu ở giữa đường, trên thân xe dính không ít vết máu, bên trong xe có một nam một nữ đi xuống.
"Tình huống như thế nào?" Ngôn Tiếu vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe, phất tay với hai người kia: "Này, có thể nhường đường một chút không, bọn tôi muốn đi qua."
Hai người cũng không về lại xe, ngược lại đi tới, diện mạo của nam nhân có chút mỏ chuột tai khỉ, nữ nhân lại là bộ dáng rũ mi rũ mắt, chỉ nghe nam nhân dùng miệng lưỡi quen thuộc nói: "Hôm nay cũng thật nóng, người anh em, trên xe có nước không? Nước ở nơi này bị ô nhiễm, không uống được, chỉ có thể dùng để tắm."
Một chai nước mà thôi, cũng không phải chuyện gì khó xử.
Ngôn Tiếu hô Carrey một tiếng, để anh ta lấy một chai nước khoáng từ phía sau, đưa cho người nọ.
Nam nhân mỏ chuột tai khỉ tiếp nhận nước, cười không rõ ý vị, "Cậu xem, chỉ có một chai nước, tôi và bạn gái, haha... Tôi nghĩ là không đủ đâu, người anh em." Lời này gã ta nói cực chậm, một bên nói một bên nhìn vào trong xe, chỉ là xe của bọn họ cao lớn hơn xe tầm thường rất nhiều, nếu gã muốn thấy rõ tình hình trong xe chỉ sợ là cần phải nhón mũi chân mới được.
Ngôn Tiếu vừa nghe, liền biết đây là tới để gây sự. Hắn cũng không tức giận, để Carrey lại lấy một chai nước, đưa cho nam nhân kia, ý cười mang theo vài phần lạnh lùng, hỏi: "Hiện tại đủ chưa?"
Nam nhân lắc lắc bình nước khoáng trong tay, hất cằm về chiếc xe bên kia, "Người anh em, trong xe của tôi còn có mấy bằng hữu, nước này vẫn không đủ chia."
Lúc này, ba nam nhân bước ra từ một chiếc xe khác, bộ mặt mỗi người đều không tốt, trong tay cầm ống thép.
Lục Trường Uyên trong xe nhăn mi.
Ngôn Tiếu vẫn không tức giận, hắn cười ha ha hai tiếng, nói: "Nhiều người như vậy, hai chai nước đương nhiên là không đủ, anh chờ đi, tôi lại lấy cho anh!"
Ngôn Tiếu nói xong, trực tiếp duỗi vũ khí bên người ra ngoài, vừa lúc đặt ở trên đầu nam nhân.
"Hiện tại có đủ không? Người anh em?"
Đối phương vừa thấy Ngôn Tiếu cầm vũ khí, đều chấn động, nam nhân mỏ chuột tai khỉ tức khắc cứng đờ, nữ nhân bên cạnh bị dọa lui về phía sau vài bước, đột nhiên ngã xuống đất, một tay che miệng lại, e sợ mình sẽ hét lên.
Mấy người đàn ông cầm ống thép cách khá xa, ngữ khí châm chọc nói: "Ai biết thật hay giả, có được vũ khí dễ dàng lắm sao? Thức thời liền mau để lại đồ ăn trong xe, chiếc xe này cũng để lại!"
Tiêu Giản không kiên nhẫn nhíu mày, nhắc tới vũ khí liền nã một phát súng ra bên ngoài!
Đùng!
Viên đạn vừa lúc bắn trúng một lốp xe của đối phương, thân xe lập tức liền lùn hơn một nửa.
Thân mình nam nhân mỏ chuột tai khỉ run lên, thanh âm run run, nói: "Kìa người anh em, bình tĩnh một chút..."
"Cút đi!" Ngôn Tiếu lạnh giọng quát.
Tiêu Giản khởi xe trực tiếp chạy vượt qua!
Đám người kia hoảng loạn tản ra, hai chiếc xe ô tô giống như plastic tông vào hai bên đường.
Hàn Kiều Kiều có chút không yên tâm nhìn nhìn ra ngoài, hỏi: "Chúng ta gây ra động tĩnh khá lớn, sẽ không dẫn dị chủng đến chứ?"
Vẻ mặt Ngôn Tiếu mang ý cười xoay đầu, nói với cô: "Hôm nay là một ngày tốt, dị chủng mà lao ra thì chính là chịu chết."
Lục Trường Uyên càng là bộ dáng không sao cả, "Đánh thức dị chủng cũng là bọn họ chết, chúng ta không liên quan."
Khi nói chuyện đã tới tiệm sửa xe, Ngôn Tiếu thét to để Bạch Khải Thụy và Tiêu Giản đi xuống dọn đồ, Lục Trường Uyên cũng xuống xe, bật lửa đốt thuốc lá dựa vào bên cạnh xe hít mây nhả khói.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Hàn Kiều Kiều ngồi ở trên xe cũng chán, liền lắc lắc cánh tay Hàn Dực: "Anh, chúng ta đi dạo được không?"
Cửa hàng xung quanh rất nhiều, nói không chừng còn có thể nhặt được đồ mình muốn thì sao?
Hàn Dực thấy bộ dáng ngây thơ đáng yêu của cô, nhịn không được mà ôm cô hôn hít.
Bảo bối của hắn thật là ngoan.
Hai người xuống xe, tùy ý đi dạo xung quanh. Đi dạo mấy cửa hàng, đều là một mảnh hỗn độn, kệ để hàng đổ trên mặt đất, rất hỗn loạn.
Hàn Kiều Kiều dần dần mất hứng thú, kỳ thật bây giờ nếu như phát hiện một ít đồ hữu dụng, chỉ sợ cô cũng sẽ không lấy đi, vật tư của bọn họ đầy đủ, đồ vật ở nơi này vẫn nên để lại cho người khác.
Cô nghĩ như vậy, lôi kéo tay hắn nói muốn về xe. Lúc này lại nghe thấy một ít động tĩnh cổ quái.
Hàn Kiều Kiều không khỏi dừng lại bước chân.
Đó là một hiệu sách, rèm cửa khép hờ. Trong hiệu sách là chỉ có chút giấy, làm gì có ai đi vào nơi đó tìm vật tư? Cũng không có khả năng là dị chủng, nếu quảng trường này có dị chủng, anh sẽ không để Tiêu Giản tùy tiện lái xe tới đây.
Tiến vang trong tiệm càng thêm lớn, tựa hồ là có thứ gì đó bị đụng ngã, sau đó có tiếng đàn ông mắng chửi, còn có tiếng của phụ nữ.
Hàn Kiều Kiều không phải là kiểu người thích xen vào việc của người khác. Nhưng thanh âm của người phụ nữ này lại làm cô nhớ tới một người.
Chẳng lẽ là cô ấy?
Nếu như là cô ấy...
Hàn Kiều Kiều không nhịn được đi lên phía trước hai bước, tiếng mắng trong tiệm càng lớn vài phần: "Đồ đàn bà điên! Không biết tốt xấu..."
Sắc mặt Hàn Kiều Kiều biến đổi, giống như nhận ra gì đó, đột nhiên rút vũ khí bên hông ra, chạy tới hiệu sách!