Mặt trời ngả về phía Tây, sân trường ồn ào trở nên im lặng, học sinh tốp năm tốp ba đeo cặp sách đi ra cổng trường, cảnh vật bốn phía như bị bao trùm bởi ánh hoàng hôn, hợp lại thành một cảnh mông lung.
Trong phòng học chỉ còn lại Hàn Kiều Kiều.
Cô cầm sách bài tập, nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nó đỏ đến nỗi nhìn như một ngọn lửa, nhưng trong lòng cô rất rõ, ngọn lửa này sẽ bị dập tắt rất nhanh, sau đó sẽ là bóng đêm.
Mỗi khi đến lúc này, Cô đều hy vọng thời gian trôi chậm một chút, ánh nắng chiều dừng lại ở trường lâu thêm một lúc… một lúc thôi.
“Kiều Kiều, sao cậu chưa về?” Tô Tuyết cõng cặp sách đi vào, “Nếu không phải thấy vệ sĩ nhà cậu ở cổng trường tôi còn tưởng cậu về rồi."
“Tôi... tôi muốn làm xong bài tập rồi về.” Hàn Kiều Kiều giở sách bài tập.
Tô Tuyết đi tới, vẻ mặt không tin nói: "Điêu, trong giờ tự học tôi thấy cậu làm xong rồi."
Hàn Kiều Kiều mấp máy miệng, không nói gì.
Tô Tuyết thấy cô như vậy, vừa tò mò vừa lo lắng. “Kiều Kiều, cậu làm sao vậy? Tôi thấy hết rồi, mỗi ngày cậu đều nán lại ở trường không chịu đi về, sao thế?"
Hàn Kiều Kiều không biết nên nói như thế nào. Cũng có thể là cô căn bản nói không nên lời.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt anh trai nhìn cô rất kì lạ… có chút không thoải mái.
Sau khi cha mẹ qua đời, loại cảm giác này tựa hồ trầm trọng thêm. Tuổi cô còn nhỏ, không nhận ra lý do, cũng không phân biệt được nguyên nhân, chỉ là có chút sợ hắn.
Tưởng tượng đến lúc về nhà, đối mặt với khuôn mặt âm trầm của hắn, còn có cặp mắt đen kịt sâu không thấy đáy kia, cô nhịn không được liền sẽ sợ hắn…
Nhịn không được kháng cự…… Cô không muốn về nhà.
Tô Tuyết là bạn tốt, ba lần bốn lượt hỏi cô, Hàn Kiều Kiều nhìn cô ta nói hết ra: "Tôi có chút sợ anh trai mình…"
Tô Tuyết giật mình, lập tức nhìn qua người cô một lượt, còn cầm tay cô, hỏi: “Hắn có đánh cậu không?”
Hàn Kiều Kiều có chút buồn cười, rút tay về, "Cậu đừng nghĩ lung tung, anh ấy không đánh tôi."
“Vậy tại sao cậu lại sợ hắn?" Tô Tuyết không hiểu.
Hàn Kiều Kiều rất nghiêm túc suy nghĩ, chậm rãi nói: “…… Hắn luôn trầm mặt, lúc nhìn tôi cũng là bộ mặt âm khí nặng nề, rất đáng sợ.”
Tô Tuyết vẫn là vẻ mặt không hiểu lắm, "Cái đấy cũng không đến mức làm cậu sợ đến không dám về nhà, nếu cậu cảm thấy hắn đáng sợ, thì cậu về phòng, đừng nhìn hắn.”
Đúng vậy, thực ra cũng không đến mức sợ đến không dám về nhà…
Hàn Kiều Kiều nhìn phía dưới, cau mày nói: “Kỳ thật tôi cũng không nói lên được cái loại cảm giác này, có lẽ… Có lẽ là bởi vì hắn quản tôi quá nghiêm." Cô suy nghĩ thật lâu, cảm thấy đại khái chỉ có lý do này.
Tô Tuyết nghe xong thực tán đồng gật đầu, "Anh cậu đúng thật là quản cậu quá nghiêm.”
Đối với điểm này, Tô Tuyết thật sự không thích. Hàn Kiều Kiều đi nơi nào cũng có vài vệ sĩ đi theo, ngay cả đến nhà cô chơi, những vệ sĩ đó cũng sẽ canh giữ ở cửa nhà Tô Tuyết.
Có một lần, lúc các cô đi dạo phố gặp được người bán rong ngô nướng, mùi ngô nướng bay rất xa, hai người đều thèm đến nhỏ dãi, hứng thú bừng bừng chuẩn bị mua, thì vệ sĩ của Hàn Kiều Kiều bỗng nhiên đi tới nói: “Tiểu thư, thiếu gia nói rằng cô không thể ăn đồ ăn vỉa hè, rất không sạch sẽ."
Tô Tuyết lúc ấy rất tức giận, cô nói hiện tại là thời đại nào rồi, tại sao còn giống xã hội cũ, một chút tự do thân thể cũng không có! Chỉ là ăn ngô nướng cũng không cho, cái này cũng thật quá đáng! Nhiều người ăn như thế có việc gì đâu mà các cô không thể ăn? Tô Tuyết nói một hồi lâu, vệ sĩ không có mở miệng ngăn cản, nhưng Hàn Kiều Kiều cũng mất hứng ăn ngô nướng rồi, cô nói với Tô Tuyết, dù sao cũng không muốn ăn nữa, thôi bỏ đi...
Còn có một lần, Tô Tuyết cùng Hàn Kiều Kiều đi tham gia trường học tennis, ngày hôm sau Hàn Kiều Kiều liền rất khó khăn nói cho Tô Tuyết, cô không đi được, bởi vì anh trai cô đã biết chuyện này, hơn nữa còn không đồng ý. Nguyên nhân là cảm thấy cái váy tennis kia quá ngắn.
Những việc giống như vậy xảy ra rất nhiều.
Hàn Kiều Kiều nằm dài trên bàn thở dài một hơi "Những ngày thế này không biết bao giờ mới kết thúc”
Tô Tuyết thực đồng tình với cô, “Chỉ có thể đợi đến lúc cậu 18 tuổi.” Hiện tại Hàn Dực vẫn là người giám hộ của Hàn Kiều Kiều.
Ai, còn ba năm nữa…
Chẳng lẽ ba năm sau này hết thảy đều sẽ thay đổi sao? Hàn Kiều Kiều cảm thấy có chút không chân thật.
Cô ghé vào bàn học, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật, tôi sợ hắn còn có nguyên nhân khác.”
“Còn có cái gì?” Tô Tuyết hỏi cô.
Hàn Kiều Kiều liếc nhìn cô ta một cái, ngữ khí do dự, "Tôi sợ tôi nói ra rồi cậu không tin.”
Nữ sinh nhỏ nhất định không chịu, Tô Tuyết lập tức nói: “Cậu nói đi, nói đi, tôi nhất định sẽ tin!”
Hàn Kiều Kiều nhìn trái liếc phải, thấy bốn phía xác thật không có người, mới nhỏ giọng nói với Tô Tuyết: "Cậu còn nhớ lúc chúng ta trốn đi xem kịch không?"
"Nhớ chứ.” Tô Tuyết đương nhiên nhớ rõ, anh trai Hàn Kiều Kiều định ra quy củ là cô nhất định phải về lúc 8 giờ, nhưng mà kịch bắt đầu lúc 8 giờ, vì xem kịch, các cô tốn rất nhiều công sức mới cắt đuôi được vệ sĩ.
"Sau khi chúng ta ngồi xuống, không đến ba phút anh ấy liền tìm tôi."
Tô Tuyết gật gật đầu, cái này cô cũng nhớ rõ.
Hàn Kiều Kiều cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tô Tuyết, nhìn một hồi lâu, Tô Tuyết rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hàn Kiều Kiều liền rất rối rắm nói: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Lúc ấy rạp hát tắt hết đèn, thính phòng một mảnh đen kịt, làm sao trong thời gian ngắn như thế anh ấy tìm được tôi?"
Tô Tuyết sửng sốt, có chút phản ứng không kịp.
Hàn Kiều Kiều lại nói: “Còn có lần đó, chúng ta cắt đuôi vệ sĩ đến công viên trò chơi, bỗng nhiên trời đổ mưa, anh ấy đến công viên trò chơi đón tôi, công viên trò chơi rộng như thế, hơn nữa đông người như vậy, sao anh ấy tìm được tôi?”
Tô Tuyết gắt gao nhăn mày “Nghe cậu nói như thế, hình như là rất cổ quái… không phải là anh cậu gắn thiết bị theo dõi trên người cậu chứ?"
Hàn Kiều Kiều trên mặt lộ ra một tia cười khổ, “Có lẽ là vậy.”
Mỗi lần cô ra khỏi cửa đều mặc quần áo khác, mang túi xách cũng không giống nhau, sao hắn có thể lắp thiết bị theo dõi? Kỳ thật, trong lòng Hàn Kiều Kiều có một ý nghĩ, bất quá cô thấy Tô Tuyết có chút khẩn trương, cũng không định nói… Dù sao nói ra, cũng không thay đổi được cái gì, không phải sao?
Anh trai có thể cảm nhận được vị trí của em gái, suy nghĩ này thật kỳ lạ.
Tô Tuyết lúc này, tựa hồ đã nhận định là do thiết bị theo dõi, cô đứng về phía Hàn Kiều Kiều, cảm thấy Hàn Dực rất quá đáng.
"Hắn có hiểu riêng tư là gì không? Làm như vậy thật quá đáng."
Tô Tuyết phẫn nộ nói xong, bỗng nhiên có chủ ý, nàng dắt tay Hàn Kiều Kiều, nói: "Cậu cũng không thể nhẫn nhục chịu đựng mãi, quyền lợi thuộc về bản thân phải nỗ lực giành lấy. Đi, chúng ta đi hát karaoke!"
"Hả? Không được, trước 8 giờ tôi phải về nhà."
"Trời ạ, cậu có chủ kiến một tí được không, để hắn biết cậu sẽ không để mặc cho hắn sắp đặt! Đi thôi đi thôi, từ hôm nay trở đi đấu tranh vì quyền tự do."