Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Eric + beta: Dật
____
Hàn Dực kéo Hàn Kiều Kiều đến phía sau chính mình, xoay người ôm lấy nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, Hàn Kiều Kiều ở trong lòng Hàn Dực nhẹ thở một hơi, nhỏ giọng nói: “…… Không có việc gì, anh, em không sợ.”
Loại hình ảnh này rốt cuộc cũng không phải lần đầu tiên cô gặp được.
Lầu một khu ăn cơm biến thành đúng với tên nó, khu ăn cơm. Thi thể nhiều không đếm được chồng chất ở bên nhau hình thành một ngọn núi nhỏ máu thịt không rõ. Xương trắng dày đặc, máu đen thành chì, gần như bao phủ nửa tầng lầu thang. Một ít thi thể đã chảy khô máu chỉ còn lại có thịt xanh trắng hơi hủ bại, càng có rất nhiều thi thể tàn khuyết không được đầy đủ, mổ bụng, thiếu đầu gãy chân, trong đó thậm chí còn hỗn tạp mấy thi thể thú biến dị —— có lẽ trước khi biến dị nó là heo, là dê…… Có ai để ý đâu?
Đối với dị chủng mà nói, chúng nó cùng bọn họ đều là giống nhau, là đồ ăn.
Lục Trường Uyên che lại miệng mũi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trong mắt Hàn Dực toàn là nồng đậm chán ghét, khuôn mặt lạnh lùng bình thường giờ phút này càng thêm lạnh băng âm trầm, hắn giơ lên súng trong tay, ngữ điệu cực lạnh: “Ngôn Tiếu, thiêu hủy mấy thứ này.”
Dứt lời, viên đạn đã bay vụt ra ngoài!
Khu ăn cơm bốn phía có hơn ba bốn mươi con dị chủng, chúng nó bị đột nhiên bừng tỉnh. Còn không có kịp phản ứng chỉ nghe được vèo vèo vèo vài tiếng trầm đục, bên người dị chủng đã ngã xuống bảy tám chỉ! Ngay sau đó, trước mặt loại núi nhỏ thi thể bị bật lửa! Thi thể dầu trơn ở trong lúc thiêu đốt thường thường tuôn ra tiếng vang, nhóm dị chủng bị chọc giận!
Không biết là ai phát ra âm thanh rống giận đầu tiên, toàn bộ nhà ăn lập tức quanh quẩn hết đợt này đến đợt khác gào rống! Chúng nó đánh tới hướng đám người Hàn Dực ở lầu hai. Nhảy lên lên độ cao nguy hiểm đụng tới lan can, cũng hoặc là bắt lấy lan can trong nháy mắt bị bắn thủng đầu!
Hàn Kiều Kiều ghìm súng mặt vô biểu tình bắn hỗ trợ, động tác cô nước chảy mây trôi, chút nào không thấy kinh hoảng, một phát một con, cơ hồ một phát bạo đầu. Ngay cả khoảng cách xa cô nhất Ngôn Tiếu cũng chú ý tới, hắn chỉ nghĩ Hàn Kiều Kiều là từ nhỏ bị Hàn Dực chuyên môn huấn luyện qua, trong lòng chửi thầm Hàn Dực ý chí sắt đá.
“Kiều Kiều! Trên thang lầu bò lại đây một con!”
Ở trong tiếng súng cùng dị chủng gào rống Ngôn Tiếu hướng Hàn Kiều Kiều la lớn.
Phanh!
Một phát mất mạng. Dị chủng trên thang lầu ngã xuống trong biển thi thể lập tức bị ngọn lửa nuốt hết.
Hàn Kiều Kiều quay đầu phía Ngôn Tiếu đắc ý cười.
Lúc này đây, ngay cả Lục Trường Uyên cũng không nhịn được nhìn qua. Chẳng qua, hắn nhìn không phải Hàn Kiều Kiều, mà là Hàn Dực.
Hàn Dực sắc mặt âm trầm đến lợi hại, đối với ánh mắt Lục Trường Uyên dò hỏi, hắn không có trả lời.
Tầng ngầm dị chủng đang ở ra bên ngoài chạy vào, Hàn Dực thu súng, lạnh lùng nói: “Sau này tiêu diệt.”
Bất quá hai ba giây bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn! Ngay sau đó lại vài tiếng nổ mạnh, cả tòa kiến trúc đều lay động lên! Ầm ầm ầm! —— Ầm ầm ầm! ——
Khu ăn cơm thi thể bị chấn động máu thịt bay tứ tung! Thế lửa đột nhiên rộng lớn vài lần!
Dị chủng đã bò lên trên lầu hai đối với bọn họ theo đuổi không bỏ, chỉ là mới vừa đuổi tới cầu vượt liền gặp súng máy bắn nhanh điên cuồng bắn phá! Hơn hai mươi cơn dị chủng ở trước mặt loại vũ khí nóng hạng nặng vỡ nát! Thẳng đến không còn có dị chủng từ cầu vượt lại đây, viên đạn trong tay Tiêu Giản cũng vừa vặn còn thừa không nhiều lắm.
Đầu bên kia cầu vượt pha lê hội của hội quán lại lần nữa truyền đến tiếng nổ mạnh, kiến trúc một nửa diện tích đều ẩn ẩn có chút xu thế sắp sập.
Lục Trường Uyên thở hổn hển, tháo xuống mắt kính lau đi tro bụi trên đó nói: “Không phải thuốc nổ, hẳn là bên trong hội quán cũng đặt một ít vật dễ đốt dễ nổ.”
“Là rượu.” Hàn Dực nói: “Thế lửa lan tràn tới tầng ngầm, nơi đó là quán bar để nghỉ ngơi, có số lượng lớn rượu tồn.”
Ngôn Tiếu phỉ nhổ, nói: “Ông trời cũng muốn diệt chúng nó!”
Nổ mạnh kịch liệt như vậy lường trước những dị chủng sâu trong tầng ngầm đó là không sống nổi, cho dù không có bị thiêu chết cũng là bị chôn sống.
Trần ai lạc định, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Kiều Kiều đi đến bên người Tiêu Giản, xem hắn tháo súng máy. Cô cảm thấy thứ này thật sự quá uy phong, nhưng mang theo trên người không tiện, chỉ là viên đạn liền một hộp lớn, thân máy cũng nặng đến muốn chết.
Lúc này, Hàn Dực sắc mặt bỗng nhiên thay đổi lớn! —— “Kiều Kiều!”
Có lẽ là tâm hữu linh tê, có lẽ là tự nhiên ý thức được nguy cơ, cơ hồ liền ở Hàn Dực kêu một tiếng Hàn Kiều Kiều bỗng chốc ngay tại chỗ sườn lăn xuống!
—— Phanh!
Bóng đen thật lớn mạnh mẽ nện ở vị trí vừa rồi của cô!
Đó là một con dị chủng toàn thân xanh đen! Trên người thương tích đầy mình, máu màu tím chảy đầy đất, nó bị thương mở miệng đầy răng nanh hướng về phía Hàn Kiều Kiều phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ! Sau đó toàn bộ thân thể mạnh mẽ nhào qua!
Lúc dị chủng đánh tới Hàn Kiều Kiều trong nháy mắt bắt được cổ nó! Tay phải mượn lực nhảy đến trên lưng nó, tay trái không biết khi nào nắm một con dao găm nửa cưỡi ở phía sau lưng dị chủng. Dao găm trong tay hung hăng đâm vào cái gáy nối cùng xương cổ nó!
Tất cả diễn ra trong chớp nhoáng!
“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao!!! ——” ngã xuống đất dị chủng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Hàn Kiều Kiều nắm chặt chủy thủ vòng mạnh một vòng tựa như cạy ra ổ khóa —— “Mở ra.”
Đầu lâu dị dạng bị dao găm cạy mở.
Thanh âm này nghe được làm người da đầu tê dại, Ngôn Tiếu đang trợn mắt há hốc mồm cũng bị thanh âm này kinh sợ hoàn hồn lại.
Nhìn xác chết to lớn ngã trên mặt đất, tất cả mọi người không nói gì.
Hàn Kiều Kiều mặt không đổi sắc rút dao ra, theo thói quen để dao găm lau ở trên sống lưng nhô nhô của dị chủng mới chậm rãi từ trên người dị chủng đứng lên. Chờ cô ngẩng đầu thấy mọi người khác thường hơi xấu hổ cười cười, giống như cô gái thẹn thùng đi đến trước mặt Hàn Dực, kiều kiều nhu nhu nói: “Anh, tay của em bẩn rồi.”
Hàn Dực hơi không thể nghe thấy thở dài. Hắn móc khăn tay ra lau đi máu đen dính lên trên mặt cô, lại tinh tế lau tay cô.
Giờ phút này Ngôn Tiếu vẫn hãm sâu ở tình cảnh vừa vô pháp tự kiềm chế. Đôi tay hắn ôm ngực kêu lên: “Vừa rồi là ta ảo giác sao?! Đột nhiên một cái bóng đen bay tới! Lại nháy mắt, thứ này liền ngã trên mặt đất! Đây là tình huống như thế nào?! Ta cảm thấy tim ta đập đều bị dọa ngừng lại!”
Hắn thấy không ai đáp lại, lại không cam lòng chen đến bên người Tiêu Giản: “Cậu cách gần nhất, thấy rõ sao?! Thấy rõ ràng sao?! Cậu có nghe được bịch một tiếng không? Có không?”
Tiêu Giản trì hoãn nửa ngày mới sắc mặt cứng đờ gật đầu một cái.
“…… Kiều Kiều, chiêu vừa rồi của ngươi gọi là gì? Lộn ngược ra sau?! Thật muốn quen biết giáo viên thể dục của các ngươi! Còn có cuối cùng bịch như vậy, nó liền chết?!” Ngôn Tiếu tay chân cùng sử dụng khoa tay múa chân, nói năng lộn xộn.
Lục Trường Uyên giật mình kỳ thật cũng không khác Ngôn Tiếu mấy. Hắn đi đến bên cạnh dị chủng ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét miệng vết thương ở cái gáy và xương sọ nó.
Dị chủng não bộ vô cùng cứng rắn, chỉ có nơi Hàn Kiều Kiều đâm vào tương đối mềm hơn, nhưng mà nơi này cũng gần như một khe hẹp không đủ một centimet. Lục Trường Uyên rất khó tin tưởng, một người không có trải qua bất luận luyện tập gì dưới tình huống nào có thể đâm vào mục tiêu nhỏ hẹp như thế một nhát mất mạng. Nghĩ lại Hàn Kiều Kiều vừa rồi động tác liên tiếp cùng với năng lực ứng biến cực nhanh rõ ràng là kết quả cửa thời gian dài huấn luyện. Nhưng cô tuổi còn nhỏ, là từ chỗ nào học được mấy thứ này? Tuổi tác cùng gia thế của cô chính là vô ưu vô lự thời gian tươi đẹp, cô gái nhỏ như thế mỗi ngày học đồ vật hẳn là phi thường phong nhã, mà không phải kỹ thuật giết chóc máu chảy đầm đìa.
Tuy rằng mơ hồ cảm giác được Hàn Dực ở cố ý vì cô che lấp, Lục Trường Uyên vẫn cứ nhịn không được hỏi: “Vì cái gì cuối cùng muốn cạy thứ này ra?”
Hàn Kiều Kiều ngẩn người, trả lời hắn: “Cũng không phải cần thiết phải làm như vậy, cái này…… Chỉ là ta muốn xác nhận động tác một chút.”
“Xác nhận?”
____
Dật: Mọi người khi đọc hãy vote và cmt ủng hộ tinh thần những bông tuyết nhỏ bé này đi mờ:<<<
Chương sau có thịt vụn á hãy vote để team có động lực edit nào:((