Tác giả: Hoa Hoa Liễu
"Cô đừng đi! Tôi nói thật mà! Chiếc nhẫn này có thật! Cô còn nhớ sau khi thiên thạch rơi xuống có tin tức về người ngoài hành tinh?! Đó là sự thật! Thật sự có phi thuyền của người ngoài hành tinh, chiếc nhẫn kia là đồ ở phi thuyền! Trong lúc vô ý tôi đã lấy nó... Tôi phát hiện nó có thể cường hoá dị năng, nhưng sau đó Tần Văn Hạo biết chuyện, hắn cướp chiếc nhẫn của tôi!
Tần Nam Y thấy Hàn Kiều Kiều không hề dao động, cô ta như phát điên: "Hàn Kiều Kiều! Cô không được đi! Cô không thể đối xử với tôi như thế! Cô mau thả tôi ra! Cô thả tôi ra!!!!!!"
Hàn Kiều Kiều cuối cùng cũng dừng lại, bóng dáng cô chìm trong ánh sáng mờ ảo thật giống u hồn, cô tịch lại cô đơn.
"Có một việc tôi vẫn chưa nói với cô."
Hàn Kiều Kiều đưa lưng về phía cô ta, chậm rãi nói: "Dị chủng Hoàng Hậu xuất hiện ở đây đã bị tôi giết chết, cô là người của viện nghiên cứu, chắc là cô biết một khi sào huyệt của dị chủng mất đi Hoàng Hậu sẽ như thế nào."
Biểu tình của Tần Nam Y vì câu nói của Hàn Kiều Kiều mà trở nên vặn vẹo, giống như sợ hãi cực độ, thần trí hỗn loạn.
"Không!!!"
Hàn Kiều Kiều không dừng lại, hai sợi dây đằng kia cũng chầm chầm di chuyển ra khỏi phòng.
Mất đi Hoàng Hậu, dị chủng tạm thời không kiếm ăn, nhiệm vụ hàng đầu của chúng nó là đi tìm cơ thể thích hợp, sau đó làm cho người bị cảm nhiễm trở thành dị chủng giống cái, trở thành Hoàng Hậu trong sào huyệt. Chỉ có nữ giới mới có thể trở thành Hoàng Hậu. Hoàng Hậu không cần lao động vất vả, chỉ cần ở trong hang động không ngừng sinh sôi nảy nở, không ngừng hạ sinh trứng dị chủng cho đến lúc sinh mệnh khô kiệt.
Hàn Kiều Kiều đã từng suýt nữa đi trên con đường này. Nhưng cuối cùng anh vẫn cứu được cô, mà cô cũng phải trả giá bằng cả cánh tay. Thời điểm cắt tay rất đau, nhưng trái tim cô còn đau hơn vạn lần, trái tim đau như bị ai xé rách. Bởi vì cô biết cô không chỉ mất đi một cánh tay, cô còn mất đi người con trai yêu mình nhất trên đời.
...
Hàn Kiều Kiều mở mắt ra, cảm giác như khuôn mặt ướt dầm dề. Cô định ngồi dậy, thấy anh trai ngồi trên mép giường nhìn mình, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhưng sự âm trầm kia sau khi cô tình lại không lâu liền hoá thành ôn nhu.
"Em nằm mơ, khóc rất nhiều." Hàn Dực giơ lên khăn giấy đã ướt đẫm trong tay.
Hàn Kiều Kiều chủ động ôm lấy anh: "Anh à, anh sẽ không bao giờ sẽ không rời xa em, đúng không?"
"Làm sao vậy? Mơ thấy anh rời bỏ em?"
Hàn Kiều Kiều mới đầu là lắc đầu, lúc sau lại gật đầu, sau đó cố chấp ôm lấy anh: "Anh mau nói rằng vĩnh viễn đều không rời xa em! Mau nói đi!"
Hàn Dực nhàn nhạt cười: "Ừm. Anh sẽ không bao giờ rời xa em."
Hàn Kiều Kiều lúc này mới yên lòng, cô hôn má Hàn Dực một cái, nói: "Anh thật tốt."
Hàn Dực lại cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô: "Kiều Kiều sẽ rời xa anh sao?"
"Đương nhiên là không!" Hàn Kiều Kiều lập tức trả lời, thanh âm vô cùng kiên định: "Chết cũng sẽ không rời xa anh!"
Hàn Dực phảng phất bị xúc động, lẩm bẩm tự nói: "Chết cũng sẽ không rời xa sao..."
"Anh trai, anh trai..." Hàn Kiều Kiều chôn ở trong lòng ngực anh nhẹ nhàng gọi anh, phảng phất mỗi một lần gọi, trong lòng càng kiên định thêm, càng ngọt ngào thêm.
Thanh âm của cô giống như cừu non, nhẹ nhàng kéo dài, câu đến trong lòng Hàn Dực phát ngứa, thanh âm anh ảm ách: "Bảo bối..."
Anh cúi đầu hôn lên cái trán của cô, sau đó một đường đi xuống phía dưới hôn môi, hốc mắt cô, gương mặt cô, cần cổ non mịn, xương quai xanh mê người, thẳng đến hai luồng tuyết trắng cũng bị anh lột tung ra, anh không khỏi hít sâu một hơi. . Truyện Trọng Sinh
Hàn Kiều Kiều mặt đỏ tai hồng, thập phần ngượng ngùng định duỗi tay che lấp, Hàn Dực cũng mò đến cái khoá sau lưng cô.
"Anh..."
Bàn tay Hàn Dực đã phủ lên hai luồng tròn trịa mê người, hắn nhẹ xoa chậm niết, cảm thụ xúc cảm mềm mại, nhịn không được cúi người ngậm lấy, Hàn Kiều Kiều không khỏi run lên, nhưng không phản kháng.
Hàn Kiều Kiều cho rằng Hàn Dực sẽ tiếp tục, nhưng anh lại ngẩng đầu lên, hung hăng hôn môi cô, đến lúc hai người thở hồng hộc anh mới ôm cô phát ra một tiếng thở dài.
"Kiều Kiều... Em là bảo bối của anh."
Hàn Kiều Kiều không rõ Hàn Dực vì sao đột nhiên áp sát, cô thậm chí có thể cảm thụ được anh đang cương cứng, giờ phút này nó đang chĩa vào người cô...
Cô rất muốn nói: Anh! Em có thể.
Nhưng nghe thấy anh gọi mình là bảo bối, cô cảm thấy hết thảy đều không quan trọng, giờ phút này cô hạnh phúc cực kỳ. Không sợ chỉ là ở bên nhau, cái gì cũng không làm, cô cũng nguyện ý bồi anh đến thiên hoàng địa lão. Chỉ cần anh muốn, cô có thể làm bất cứ thứ gì.
Đời này, anh trai nhất định sẽ sống tốt.
Hàn Kiều Kiều ở trong lòng Hàn Dực rũ xuống hàng mi dài, nhớ đến chuyện cũ kiếp trước.
Kiếp trước, cô biết kẻ thù của Hàn Dực có rất nhiều, nhưng không rõ là người nào, bởi vì cô lúc ấy căn bản không hề quan tâm anh. Nhưng nàng biết Tần Văn Hạo.
Tần Văn Hạo này đối nghịch với Hàn Dực, cô vẫn luôn cho rằng Tần Văn Hạo vì để Tần Nam Y hết giận, nhưng từ những lời Tần Nam Y nói ra, quan hệ anh em của hai người không quá tốt. Một khi đã như vậy, vì sao Tần Văn Hạo luôn muốn đẩy Hàn Dực vào chỗ chết?
Có lẽ là do tính cách hiếu thắng của đàn ông? Lý do này quá gượng ép, bởi vì tuy rằng Hàn Dực rất mạnh, nhưng lại không cùng căn cứ với Tần gia, Tần gia ở căn cứ Ngô Nam, Hàn Dực mạnh nhưng cũng ngại Tần Văn Hạo. Nhưng Hàn Kiều Kiều không tìm được đáp án nào hợp lý hơn, Tần Văn Hạo chết cùng anh ở cống thoát nước, cùng nhau mai táng.
Nếu tinh hạch của con người có thật, tất cả đều sẽ được phơi bày. Nói không chừng đây không phải ân oán cá nhân mà là người phía sau Tần gia bày mưu?
Nếu là thật, đối địch với Tần gia chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Như vậy cô càng phải có được chiếc nhẫn. Bất luận tin tức này là thật là giả, cô không thể để chiếc nhẫn rơi vào tay những người kia!
Chỉ có anh trai cô mới có thể có được chiếc nhẫn!
Hàn Kiều Kiều bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện cũ.
Người kia... Người kia cũng đã nói với cô về chuyện chiếc nhẫn. Chỉ là lúc ấy cô nóng lòng hỏi thăm tình huống của Tần Nam Y, mà đối phương lại đang say mèm, cho nên cô rất tức giận, căn bản không để ý. Hắn nói những cái đó đều là thật!
...
Thời gian trôi qua từng ngày, bên ngoài thế giới càng ngày càng loạn, giá hàng tăng cao, ôn dịch hoành hành. Trên đường thường xuyên xuất hiện những học sinh nhiệt huyết kêu gọi loài người đồng tâm hiệp lực đối kháng cửa ải khó khăn.
Trong lúc này cũng có người tung ra tin tức về phi thuyền của người ngoài hành tinh. Chẳng qua chỉ truyền phát tin hai lần, độ phân giải ảnh cũng không tốt, tổ chức nghiên cứu chia thành nhóm để mau kết thúc nghiên cứu.
Sau đó tin tức về phi thuyền người ngoài hành tinh với loài người cần tự mình cứu mình là đề tài sôi nổi. Nếu là thái bình thịnh thế, chẳng sợ tin tức là giả, cũng sẽ có rất nhiều người truy tìm không biết mệt. Nhưng là giờ khắc sinh này, loài người chỉ quan tâm vấn đề ăn mặc, nơi ở,...
Rất nhiều nhà xưởng lục đục đình công, người thất nghiệp càng ngày càng nhiều, bệnh viện tắc nghẽn chen không vào. Cục Cảnh Sát không kể ngày đêm đèn đuốc sáng trưng, trên đường cao tốc xe cộ tấp nập như, bởi vì nơi cư trú mà chuyển đi.
Thế giới này nhìn như vận chuyển êm xuôi, thật ra nguy cơ tứ phía, chỉ chờ một cọng rơm cứu mạng cuối cùng...
Editor: Lan Anh
Beta: Chang