Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit: Dật
Beta: IW
___________
Trước cửa phòng, Hàn Dực ôm Hàn Kiều Kiều trong ngực, muốn hôn chúc ngủ ngon.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy như vậy quá to gan.
Tưởng tượng trong căn nhà này bây giờ còn có người khác có thể sẽ thấy... Cô thật sự rất ngại.
Nhưng mà cô chỉ là lộ ra một chút kháng cự, thái độ Hàn Dực bỗng nhiên cứng rắn lên, hôn môi cũng mang theo chút ý vị bức bách, như là muốn chứng minh gì đó.
Hàn Kiều Kiều có chút đau nên cũng không dám lại làm ra hành động phản kháng, đành phải yên lặng chịu đựng.
Thẳng đến trong miệng truyền đến hương vị tanh mặn, Hàn Kiều Kiều mới bị Hàn Dực buông ra.
Đôi mắt mang theo lệ khí rốt cuộc tỉnh táo trở lại, Hàn Dực nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi sưng đỏ của Hàn Kiều Kiều: “...Anh trai sai rồi, đau không?”
Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đau.”
Điểm này đau tính cái gì, kiếp trước sau khi mất đi anh trai, cô chịu đủ nhiều loại vết thương, đó mới thật sự là đau. Lại nói, anh không phải cố ý, anh trai chỉ là...
Chỉ là đôi khi có chút khống chế không tốt mà thôi.
Trong lòng Hàn Kiều Kiều thật sự là một chút cũng không ngại. Cô chỉ là có chút lo lắng cảm xúc của anh, bởi vì mạt thế sao? Giống như trở nên dễ dàng mất khống chế?
Hàn Dực ôn nhu khẽ liếm miệng vết thương ở môi cô, hô hấp có chút nặng. Cánh tay gắt gao giam cầm eo cô, Hàn Kiều Kiều cảm thấy có chút thở không nổi, hắn lại đột nhiên buông ra.
“Ngủ đi.” Hàn Dực cười nhẹ với cô.
Hàn Kiều Kiều giữ chặt tay Hàn Dực, làm nũng không cho hắn đi.
“Sao vậy? Luyến tiếc anh trai?"
Hàn Kiều Kiều gật gật đầu.
Hàn Dực ý cười trong mắt càng đậm: “Ngoan, chờ em trưởng thành rồi ngủ chung với anh.”
“Em đã trưởng thành nha!” Nói xong cô liền đỏ mặt, ý của mình đâu phải là cái này!
Cô chỉ là luyến tiếc anh trai, lại không phải muốn... Ai, chính là mình trả lời sao lại giống như chờ không nổi nữa vậy...
“Người xấu!” Hàn Kiều Kiều xấu hổ buồn bực kêu nhỏ một tiếng, xoay người đóng cửa phòng lại.
Hàn Dực ở bên ngoài phòng cô lẳng lặng đứng yên thật lâu mới rời đi.
—— Sáng sớm hôm sau, Tiêu Giản cùng Ngôn Tiếu liền chuẩn bị xuất phát, nhưng mà kế hoạch theo không kịp biến hóa, Ngôn Tiếu bỗng nhiên sinh bệnh.
Ngôn Tiếu từ buổi sáng liền bắt đầu cảm thấy không thích hợp, cả người mơ mơ hồ hồ, Tiêu Giản cầm nhiệt kế, bọn họ mới phát hiện Ngôn Tiếu phát sốt.
Khi Hàn Kiều Kiều xuống lầu, Ngôn Tiếu đang dựa vào trên sô pha, cả người hắn thoạt nhìn thật yếu ớt. Hàn Dực cùng Tiêu Giản ngồi ở một bên nói chuyện.
Cô đi lấy sữa bò và bánh mì trong tủ lạnh đun nóng, làm một bữa sáng đơn giản đưa cho bọn họ.
Tiêu Giản cầm lấy bánh mì, nói với Hàn Dực: “Tình trạng này của Ngôn Tiếu không thể đi, tôi đi một mình vậy.”
Ngôn Tiếu cũng biết hiện tại trạng thái thân thể của mình không thích hợp lên đường, hắn vô lực xoa xoa đầu mình, trong miệng nói thầm: “Rõ ràng chỉ là sốt nhẹ, nhưng ta cảm giác lại rất khó chịu...”
Hàn Kiều Kiều như suy tư gì nhìn Ngôn Tiếu.
Ngôn Tiếu không có sức lực nói: “Hàn ca, có thuốc hạ sốt không, mau cho tôi hai viên, khó chịu muốn chết.”
Hàn Dực đứng dậy chuẩn bị đi lấy thuốc, Hàn Kiều Kiều lại kéo kéo ống tay áo hắn, quay đầu nói Ngôn Tiếu: “Em đi lấy thuốc, anh đợi chút đi.”
Hàn Kiều Kiều hoài nghi, đây là điềm báo Ngôn Tiếu thức tỉnh dị năng. Tình trạng sốt nhẹ là bị bào tử của vi sinh vật tiến vào thân thể nên kháng thể bắt đầu phản ứng.
Sau mạt thế, có một loại bào tử của vi sinh vật bắt đầu khuếch tán trên địa cầu.
Loại vi sinh vật này tiếp xúc đến cảm nhiễm thể sẽ tự động thay đổi gien tổ hợp của thân thể, vì vậy chính mình có thể khi bị cảm nhiễm mà tồn tại.
Mà bởi vì gien tổ hợp thay đổi hoàn toàn là ngẫu nhiên, cho nên dẫn tới một ít bị cảm nhiễm thể không thể thích ứng mà trực tiếp chết không biết lý do.
Một ít liền biến thành quái vật, còn có một ít lại bởi vậy mà khai phá tiềm năng trong thân thể, thức tỉnh ra rất nhiều siêu năng lực.
Ngôn Tiếu kiếp trước có dị năng, tuy rằng không rõ lắm là loại dị năng nào nhưng Hàn Kiều Kiều có thể tin tưởng hắn sẽ không chết ngay lúc này, cũng sẽ không thay đổi thành dị chủng. Hơn nữa, người biến dị thành dị chủng giai đoạn trước sẽ không sốt nhẹ, mà là muốn ăn thật nhiều và rất sợ ánh sáng.
Hàn Kiều Kiều làm bộ làm tịch ở hòm thuốc lục lọi, lúc đi ra trong tay nhiều một viên thuốc và một ly nước ấm.
Ngôn Tiếu cố sức nâng cánh tay lên tiếp nhận ly nước uống thuốc. Hắn nhắm hai mắt dựa vào trên sô pha hừ hừ: “Thuốc này sao lại ngọt như vậy...”
Hàn Kiều Kiều có chút chột dạ, đỏ mặt trốn đến phía sau anh trai đứng.
Tiêu Giản nâng Ngôn Tiếu dậy, nói với Hàn Dực: “Hàn ca, tôi đỡ Ngôn Tiếu đi lên nghỉ ngơi.”
Hàn Dực gật đầu.
Chờ đến bọn họ đều lên lầu, Hàn Kiều Kiều vội vàng lôi kéo Hàn Dực giải thích: “Anh trai, hắn là muốn thức tỉnh dị năng, ăn bậy thuốc đối với hắn không tốt, cho nên em mới không có lấy thuốc hạ sốt, em không phải cố ý không cho...”
Nàng biết Ngôn Tiếu là bạn bè tốt, đối với anh trai rất quan trọng, có chút sợ hãi anh trai bởi vì chuyện này giận cô.
Hàn Dực tuy rằng là một mặt âm trầm, nhưng khi nhìn về phía cô, cặp mắt kia vẫn mang theo dịu dàng như trước: “Anh không có sinh khí, anh trai biết em là vì tốt cho hắn.”
Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực hướng hắn phun ra một chút đầu lưỡi.
“Vừa rồi Kiều Kiều cho hắn ăn chính là cái gì?”
“À... là kẹo vitamin.”
Hàn Dực nhéo nhéo mặt cô: “Quỷ nghịch ngợm.”
Tiêu Giản rất nhanh xuống dưới, hắn là thuộc kiểu người hành động, xuống lầu cùng hai người chào hỏi xong liền cầm hai ổ bánh mì xuất phát.
Hàn Kiều Kiều đứng ở trong sân, đứng trước cửa nhìn chiếc xe tải lớn rời đi, trong lòng yên lặng cầu nguyện Tiêu Giản cùng Lục Trường Uyên ở nơi xa có thể bình an trở về.
Tiêu Giản đi rồi, Hàn Kiều Kiều cùng Hàn Dực theo lệ thường bắt đầu tiến hành huấn luyện thể năng.
Bể bơi ở lầu bên cạnh có một mảnh đất trống, mang lên các loại thiết bị vận động, có đầy đủ phần lớn cơ sở luyện tập ở phòng tập thể thao bình thường. Mà vườn hoa phía sau biệt thự là nơi luyện tập xạ kích.
Giữa trưa Hàn Dực gọi cơm hộp, Ngôn Tiếu miễn miễn cưỡng cưỡng ăn một chút, hắn sốt nhẹ cùng buổi sáng không khác nhau lắm, độ ấm cũng không có tăng lên, cũng không có hạ xuống.
Hàn Kiều Kiều lặng lẽ nói với Hàn Dực, yêu cầu ba đến năm ngày mới có thể hồi phục.
Nàng nói cho Hàn Dực, quá trình này càng ngắn càng tốt, bởi vì thời gian càng dài đối với thân thể tổn thương càng lớn.
Thời gian ngắn, chứng minh thân thể đối với loại vi sinh vật này mức độ tiếp nhận càng cao, thu hoạch năng lực cũng lại càng lớn.
Thời gian dài, vi sinh vật cùng nguyên sinh tế bào của thân thể chống cự nhau sau đó tiêu diệt nhau, cuối cùng mặc dù đạt được siêu năng lực, uy lực cũng không có mạnh lắm.
Cho nên, thức tỉnh thời gian dài ngắn, theo ý nghĩa nào đó mà nói, quyết định tư chất của dị năng giả.
Bọn họ thấy Ngôn Tiếu trạng thái còn ổn định liền xuống lầu bắt đầu kiểm kê vật tư còn để ở ngoài sân.
Hàn Kiều Kiều cầm một con dao rọc giấy nhảy nhót đi ra ngoài sân, hưng phấn đem băng keo ngoài thùng giấy cắt đi.
Hàn Dực chỉ lấy lương thực từ hai đến ba tháng nên nơi này vật tư phần lớn là lương thực dễ dàng chứa đựng như gạo, đồ hộp.
Đồ giữ ấm tạm thời không cần dùng, cũng không chuyển lại đây, ngoại trừ lương thực, Hàn Kiều Kiều còn phát hiện lượng lớn xăng, dầu diesel, cùng một ít đồ dùng công cụ để thám hiểm bên ngoài.
Chờ Hàn Kiều Kiều mở ra những rương chứa đầy súng ống đạn dược, cao hứng đến nỗi trực tiếp tại chỗ nhảy lên.
Hàn Dực thấy Hàn Kiều Kiều dáng vẻ cao hứng phấn chấn, biểu tình sung sướng.
Chỉ là, khi hắn thấy em gái chính mình cực kỳ thành thạo gắn kính ngắm chuẩn cho cây súng trường, hắn liền khôi phục biểu tình tối tăm như mọi ngày, thậm chí càng thêm âm trầm.
—— Hàn Kiều Kiều động tác quá mức thuần thục, đó tuyệt đối không phải ở một giấc mộng là có thể học được.
Chỉ có vô số lần diễn luyện mới có thể trong thời gian ngắn như thế nhanh gọn lưu loát hoàn thành lắp ráp kính ngắm cho súng trường.
Em gái hắn cho tới nay chưa bao giờ rời khỏi hắn. Chẳng sợ hắn không ở bên cạnh người cô cũng sẽ có ít nhất hai bảo tiêu đi theo bên người.
Những năm gần đây, mọi hành động của cô đều ở dưới mí mắt của hắn, khi nào tiếp xúc đến tri thức về súng ống?
Tâm trạng Hàn Dực vẫn luôn trầm xuống.
Hắn rất muốn hỏi cô, nhưng khi Hàn Kiều Kiều cầm khẩu súng kia quay đầu, gương mặt giương lên nụ cười vô cùng xán lạn đối diện với hắn, tất cả nghi ngờ của hắn như nghẹn ở trong cổ họng, không thể mở miệng hỏi ra.