Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 3




Mấy ngày kế tiếp, Tề Duyệt phát hiện trong không gian thời gian là đứng yên, thực vật có thể bảo trì nguyên dạng khi bỏ vào nhưng người không vào được, không biết bộ dạng bên trong như thế nào, chỉ có thể dùng tinh thần lực đem đồ vật vào, lấy đồ vật ra. Lại lục đục đi ra ngoài mấy lần để mua nguyên liệu nấu ăn cùng mấy thùng đựng thức ăn. Mặt khác thời gian đều dừng lại ở việc ăn cơm, đi ngủ, nấu thức ăn. Buổi tối cuối tuần, Tề Duyệt eo mỏi lưng đau tựa vào ghế sa lông, kháo, đúng là giết người, may mắn cậu ở mạt thế lăn lộn nhiều năm như vậy, thể chất tốt lắm, chưa đến mức ăn không tiêu. Làm 3 thùng mì sợi, 2 thùng bánh mì, 5 thùng bánh bao, một gói to bánh thịt, còn có 6 thùng cơm, 3 thùng rau xào, các loại thuốc tự làm do ông bà để lại, nước trái cây. Không có biện pháp, không gian không thể chứa đồ vật, chỉ có thể đem đồ ăn thức uống tự làm vào.

Xác nhận tất cả đều chuẩn bị tốt, Tề Duyệt lại tổng kết một chút lần tử vong thứ 37 trước đã trải qua, chủ yếu chính là rất lỗ mãng a, mạt thế bắt đầu liền vội vã rời đi thành thị, thêm nhiều người nguy hiểm nữa, còn có cậu quá mức tin người. Mạt thế chẳng những phải đề phòng tang thi, càng phải đề phòng nhân loại, nguy hiểm không chỗ nào không có. Lần này Tề Duyệt kiên quyết muốn lưu thủ trong nhà đến một tháng sau khi các căn cứ cơ bản đã hình thành. Trọng yếu hơn chính là trước kia chính cậu chỉ biết đổ thừa bản thân rất bổn (ngu ngốc), nhận thức không rõ, đại bộ phận thời điểm đều là do miệng rất bổn, nếu không chính là quá mức a dua. Bất quá lần này Tề Duyệt nhất định kiên quyết giữ khoảng cách với nữ nhân, còn phải tuyển một lão đại năng lực cường a, vội vàng ôm đùi, củng cố địa vị lão nhị. Lại nói, trước kia cậu như thế nào không nghĩ tới việc chính mình làm lão đại, cơ hội nắm giữ trong tay mình, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Đêm khuya, trong thành thị điểm điểm ngọn đèn, mạt thế sắp đến.

2 giờ, bên ngoài âm thanh la hét ầm ĩ bắt đầu nổi lên, thiên thạch rớt xuống, vi khuẩn ngoại tinh (ngoài hành tinh) theo thiên thạch đi tới địa cầu, mạt thế đã đến. Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy từng đạo ánh sáng hình dạng giống sao băng đáp xuống bốn phương tám hướng. Phòng mà Tề Duyệt cư trú nằm ở thành phố I kề bên tỉnh S, dân số 150 vạn người, theo thống kê sau này, lần này thiên thạch rơi xuống thành phố I có 6 khối, phân biệt dừng ở thành trung tâm cùng phía nam, cùng trước kia đồng dạng, không thay đổi.

Mạt thế ngày đầu tiên, thời tiết âm u.

Cung cấp điện nước hết thảy đều bình thường. Tin tức trong TV cũng không có thuyết minh cụ thể, chỉ nói có bệnh truyền nhiễm, yêu cầu thị dân cẩn thận, ít đến những nơi công cộng. Bên ngoài nơi nơi tràn ngập tiếng chửi bậy, tiếng khóc la, âm thanh của xe cứu hoả, xe cứu thương vang lên không ngừng. Đại đa số mọi người vẫn còn mờ mịt không phát hiện tất cả cùng dĩ vãng bất đồng.

Ánh mắt Tề Duyệt nhìn chằm chằm vào góc đường, đó là một quán bán điểm tâm, một trung niên nam tử vừa mới ăn xong ghé vào bàn nôn mửa. Bên cạnh có vài người vây quanh bàn tán, có chủ quán đang tranh luận, có người gọi điện thoại. Bỗng, trung niên nam tử kia từ trên bàn té xuống đất, không ngừng run rẩy, trong chốc lát liền bất động.

Những người đó còn không chú ý tới!

Tề Duyệt ghé vào ban công, hô to: “Chạy mau, tên đó sắp biến tang thi, chạy mau”.

Mọi người không ai để ý tới cậu, khoảng cách quá xa, chắc là không nghe thấy đi. Trung niên nam tử kia đột nhiên đứng dậy, bắt lấy lão bà của chủ quán đứng gần đó nhất, hướng về phía cổ liền cắn một ngụm. Trong miệng nhai nuốt, người bên cạnh hoảng hốt la to, có người ý đồ tập kích bắt lấy trung niên nam tử, có người ngồi xổm liên tục nôn mửa, còn có người ngơ ngẩn chưa thể tiêu hoá vấn đề.

Tề Duyệt mờ mịt, phải rồi a, con đường mạt thế chính mình nên lần mò đi trước, nguy hiểm chính mình nên tự cảnh giác. Như thế nào lại đi nhắc nhở người khác a, trợ giúp như thế cũng chỉ giải quyết nhất thời, làm sao có thể giúp được cả đời. Kiếp này cậu nhất định phải lấy lợi ích bản thân làm điều kiện tiên quyết, nếu có thể, cả đời này cậu muốn làm một người điệu thấp. ( thấp bé, không quan trọng,…) (Tác giả: tiểu Duyệt Duyệt, đừng quên, ngươi trưởng thành dáng vẻ kia, ngươi muốn điệu thấp, thiên lý khó dung a!)

Tề Duyệt đóng cửa sổ, kéo màn lại, đem tủ quần áo, sô pha tới chặn cửa. Thừa dịp hiện tại điện nước đều có, Tề Duyệt lại bắt đầu ăn, ngủ, tỉnh lại ăn, ăn no liền làm đồ ăn. Dần dần phát hiện nếu làm các món ăn khác nhau thì tinh thần lực liền no đủ thêm một chút. Nếu làm các món ăn giống nhau, tinh thần lực sẽ không có dao động. Chẳng lẽ làm các loại đồ ăn khác nhau sẽ có thêm giá trị kinh nghiệm? Hơn nữa nếu thời gian nấu ăn dài quá thì tinh thần lực sẽ bị giảm sút.

Sáng sớm mạt thế ngày thứ 3, trời trong. Hai ngày trôi qua, bên ngoài càng ngày càng loạn, dần dần có người không chịu nổi ở trong nhà, lục đục đi ra thu thập vật tư.

Vén lên một góc màn, chỉ thấy trên đường nơi nơi là người cầm các loại công cụ cạy, nạy hai bên mặt tiền các cửa hàng. Cạy mở được một gian, bên trong cửa hàng không có tang thi, mọi người liền như ong vỡ tổ vọt vào, tranh đoạt đồ vật, cãi nhau, đánh nhau tuỳ ý đều có thể thấy được. Nếu xui xẻo gặp tang thi, đại đa số đều lựa chọn chạy trốn, hoặc là tránh ở một bên chờ người đi đánh tang thi. Có vài người thấy có người vật lộn cùng tang thi cũng lựa chọn không tới giúp, thừa dịp người khác đánh tang thi, mình ở bên cạnh nhanh chóng nhặt loạn vật tư. Chỉ có vài người đến hỗ trợ, nhìn qua giống học sinh và cảnh sát trẻ tuổi.

Nhân loại a, chính là rất ích kỷ. Lúc trước cậu chẳng phải cũng khờ dại, thiện lương giống như vậy sao, gặp người khó khăn đã nghĩ tới giúp đỡ, thấy lớn tuổi liền đáng thương, thấy nhỏ tuổi liền yêu mến. Kết quả thì sao, chết 37 lần, trong đó có 32 lần đều do tiện tay giúp người khác mà ra, chết vì đủ loại lí do, chết ở các địa điểm khác nhau, chết trong miệng các loại tang thi cùng biến dị thú. Nhiều lần như vậy cũng không gặp qua một người đồng ý chết vì cậu.

Nghĩ đến đây liền hạ bức màn, Tề Duyệt tự cho mình một cái bạt tai. Cho ngươi thánh mẫu, cho ngươi tình yêu tràn đầy.

Ngày thứ 4, trời trong.

Tang thi trên cơ bản vẫn trốn vào ban ngày, ban đêm mới quy luật đi ra. Tề Duyệt nhìn đồng hồ, đếm, “3, 2, 1” ngoài cửa “ba ba” vang lên âm thanh gõ cửa. Tề Duyệt tựa vào cửa, hỏi:

“Ai a?”

“Là tôi, Tề Duyệt, Lý ca ở lầu 6.”

“Có chuyện gì không? ”

“Con tôi cảm mạo phát sốt, tôi lúc trước thấy cậu có mua thuốc cảm mạo, cho tôi vài mẩu, cậu sẽ không máu lạnh như vậy thấy chết mà không cứu chứ!”

Ghé vào lỗ mắt mèo, quả nhiên cùng trước kia nhất dạng. Theo kịch bản trước kia, một hỏi một đáp.

Tề Duyệt âm thầm đắc ý, người này cùng trước kia nhất dạng, ngữ khí đều như vậy. Không ra khỏi cửa, không cho dược, cậu đây chính là lãnh huyết thấy chết mà không cứu đó. Bản thân ở lần trọng sinh thứ 4 cùng thứ 7 đều bị tên “Lý ca” này lừa mở cửa, kết quả phát hiện con của hắn căn bản khoẻ mạnh, so với cậu tinh thần còn tốt hơn. Cuối cùng Tề Duyệt bị đánh ngất xỉu ném xuống cầu thang, vật tư bị đoạt lấy còn không tính cuối cùng lại một lần chết thảm trên đường đi tới căn cứ, một lần chết trên đường đi thu thập vật tư.

Bất quá lần này không giống, lão tử hiện tại đổi vai, quyết không diễn thánh mẫu. Lần này nói cái gì cũng không ra khỏi cửa.

“Ngại ngùng a, Lý ca, trước mấy ngày tôi tính toán mở tiệm cơm liền đem tất cả đồ vật trong nhà dọn đến quán, không nghĩ tới lúc này mới vài ngày liền xảy ra chuyện người ăn thịt người. Hiện tại tôi cũng không dám đi ra ngoài, trong nhà cái gì đều không có a.”

“A, đem đi đâu vậy, cậu đi lấy một chút đi.” Lý ca lầu trên lại ở bên ngoài tiếp tục nói nửa ngày, cuối cùng thấy thật sự không khuyên nhủ được Tề Duyệt mở cửa, tính đá cửa thế nhưng lại sợ đưa tới tang thi, miệng liền thấp giọng chửi rủa, hùng hùng hổ hổ rời đi.