Mạt Thế Tôi Trở Thành Zombie Ngốc Nghếch

Chương 8




Tôi tò mò nhưng không hỏi, lảng tránh: “ Hành động vừa rồi của anh là có ý gì?”

Tề Mộc Bạch trầm ngâm, có vẻ như anh cũng bối rối như tôi?”

“Ý tôi là em sẽ thuộc về tôi mãi mãi.”

Anh hỏi lại: “ Em có đồng ý không?”

Hỏi xong, không chờ tôi lên tiếng đã tự nhủ: “ Em có đồng ý không cũng không quan trọng, dù sao em cũng chỉ có thể là của tôi.”

Tôi:……………

Vâng, một chút lịch sự, đúng bằng móng tay.

Im lặng một lúc, tôi nói: “ Em muốn nhìn anh.”

Tề Mộc Bạch không trả lời.

Tôi đưa tay ý định bật công tắc bên cạnh thì anh bất ngờ giữ tay tôi lại.

“Bây giờ trông tôi…..rất xấu xí.”

Tay tôi khựng lại nhưng nhất quyết muốn bật đèn, anh buông thõng tay xuống.

Lúc đèn được bật lên, do quá lâu mắt tôi nhìn trong bóng tối nên vô thức đưa tay lên che mắt lại, vừa định bỏ tay ra thì người trước mặt đã giơ tay lên che khuất tầm mắt.

“Em thật sự sẽ không sợ?”

“Em không hèn nhát như vậy, hơn nữa lại còn là anh, dù cho anh biến thành như thế nào đi chăng nữa thì em cũng không sợ.” Tôi tức giận nói.

Có vẻ như lời này của tôi khiến anh rất hài lòng nên anh cười khúc khích và hạ tay xuống.

Khi mắt tôi thích nghi được với ánh sáng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ người trước mặt mà tôi ngày đêm lo lắng.

Sắc mặt anh không hiểu sao trở nên tái nhợt, đôi môi đặc biệt đỏ ửng, trên người mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo khó tả. Đôi mắt xinh đẹp ban đầu của anh nheo lại, mơ hồ phát ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, trên khuôn mặt không biết từ đâu xuất hiện những đường gân xanh không rõ ràng khiến trông anh đáng sợ hơn rất nhiều.

Tôi bật khóc, đưa tay lên chạm nhẹ vào những đường gân xanh trên mặt anh.

“Anh có đau không?”

Tề Mộc Bạch cười lắc đầu: “ Không đau đâu, anh đã quen từ lâu rồi.”

Làm sao một người có thể quen với nỗi đau được? Dù có bị đau hàng ngàn lần, hàng vạn lần thì cũng vẫn cảm nhận được nỗi đau.

Tôi khóc không kiềm chế được.

Tề Mộc Bạch ôm chặt tôi vào trong lòng, bế tôi nằm lên giường, anh nằm bên cạnh tôi, vỗ nhẹ nhàng vào lưng tôi: “ Ngoan, ngủ đi.”

Tôi nghẹn ngào hỏi: “ Khi nào thì mọi việc sẽ trở nên tốt hơn?”

“Sẽ rất nhanh thôi, anh sẽ quay lại tìm em khi mọi thứ đã sẵn sàng.” Anh nói.

“Vậy anh sẽ chếc sao?”

“Không. Anh sẽ không chếc, em cũng vậy.”

“Được, vậy em sẽ đợi anh.”

“Ngoan.”

………….

Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tề Mộc Bạch đã rời đi từ lâu.

Mọi chuyện xảy ra đêm qua giống hệt một giấc mơ, nếu không phải đầu giường tôi xuất hiện một vật thể lạ thì có lẽ tôi đã nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mơ chân thực một chút mà thôi.

Là tinh thể của zombie cấp sáu.

Tôi nhớ trước đây Lương Tử đã mang cho tôi tinh thể của zombie cấp hai, lúc đó anh ấy còn tỏ ra không vui, bây giờ anh ấy lại lấy tinh thể của zombie cấp sáu để mang tới lòe tôi chứng minh rằng anh ấy mạnh mẽ hơn Lương Tử gấp nhiều lần sao?

Ấu trĩ!

Nghĩ tới đây, khóe miệng tôi không khỏi cong lên, cẩn thận cất viên tinh thể đi.

Vừa r ngoài đã thấy mẹ đang trò chuyện với một dì ở ngoài cửa, mẹ nhìn tôi nói: “ Sao hôm nay trông con rạng rỡ thế? Con nhặt được tiền sao?”

Tôi vặn lại: “ Tận thế rồi, nhặt được tiền thì để làm gì?”



Nhưng mà tôi nhặt được một viên tinh thể nha.

Tôi vẫn đang nghĩ ngợi linh tinh thì mẹ chỉ vào tôi nói: “ Nhìn kìa, con lại cười rồi! Mau mau kể cho mẹ xem có chuyện gì vui để mẹ cũng vui ké đi….”

Dì đang đứng cạnh mẹ tôi mỉm cười hỏi: “ Cháu đang yêu à?”

Khóe miệng tôi cứng đờ, đang định phản bác thì mẹ tôi đã nói: “ Thôi nào, trông con bé như thế này thì ai mắt mù mà thích con bé cho được? Nó không bao giờ bình minh trước mười hai giờ trưa. Người ta cưới vợ về chứ có phải rước tổ tông về đâu………”

Chiếc mẹ ngốc nghếch này!

Sao mấy lời tốt đẹp đến miệng mẹ tôi liền trở thành gì đâu không thế!

Nói đi nói lại cũng chỉ đang mắng tôi vừa ngốc vừa vô dụng thôi chứ gì!

Hừ!

Tề Mộc Bạch rời đi không lâu, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi dày đặc.

Lương Tử rất nhiều lần gọi tôi cùng đi làm nhiệm vụ nhưng tôi đều từ chối, tôi không muốn Tề Mộc Bạch phải lo lắng thêm nữa.

Anh ấy vật lộn đã rất vất vả rồi, tôi không thể trở thành chướng ngại vật cho anh được.

Đôi khi tôi cũng suy nghĩ, ngay cả tôi còn tự nghi ngờ mình là vua zombie thì đám người trong căn cứ có lẽ cũng đã ngờ ngợ từ lâu nhưng có lẽ họ cũng có nguyên nhân khác khiến họ không hành động.

Tôi không sợ.

Tất cả bọn họ đều nhìn thấy nhất cử nhất động của tôi, tôi không làm gì sai cả. Tôi thậm chí còn cùng bọn họ cứu những con người sống sót. Họ không có lý do gì để mà giếc tôi.

Mãi cho tới tận đêm giao thừa, Tề Mộc Bạch vẫn chưa quay lại.

Tôi cũng biết có thể anh sẽ không trở lại nhưng tôi vẫn rất lo lắng.

Không! Anh ấy đã hứa là sẽ đón giao thừa cùng tôi rồi, tôi phải tin anh.

Tôi tự nhủ thầm trong lòng lời này rất nhiều lần.

Sáng sớm mẹ tôi lại dựng đầu tôi dậy làm bánh bao.

Mẹ tôi có thói quen làm bánh bao vào những dịp quan trọng.

Nhưng………

“Sao mẹ lại làm sớm thế? Ít nhất cũng phải buổi chiều mới làm chứ?”

Mẹ tôi đến ngẩng đầu cũng không thèm, lầm bầm: “ Tết Nguyên Đán nên làm nhiều một chút, lát nữa chúng ta sẽ phát cho mỗi người một đĩa. Đứng đó làm gì, mau lại đây giúp mẹ một tay đi!”

“ Chúng ta không có nhiều thức ăn dự trữ như vậy….”

“Trước đây khi con ra ngoài làm nhiệm vụ, người ở căn cứ mang tới cho nhà chúng ta rất nhiều đồ. Giờ chúng ta mời lại bọn họ ăn bánh bao thì có gì sai? Mau tới đây giúp mẹ!”

Dưới sự đàn áp của mẹ, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống giúp mẹ chuẩn bị nguyên liệu và gói bánh bao.

“ Mau mang bánh bao đi hấp đi!”

Tay tôi đau tới mức chỉ có thể đun nước, nước chưa sôi đã thấy Tiểu Nam hốt hoảng chạy vào.

“Chị ơi, mau chạy đi! Có người báo cáo với người đứng đầu khu B rằng chị là vua zombie. Anh trai tôi làm việc ngay bên cạnh anh ta nên đã sớm báo tin cho tôi để tôi mật báo nhanh cho chị biết! Chị mau chạy đi! Nếu muộn hơn thì chị sẽ bị bọn họ bắt lại mất!”

Tiểu Nam vừa nói xong thì nước trong nồi cũng vừa sôi, vài giọt nước sôi bắn lên cánh tay tôi nhưng tôi lại chẳng hề cảm nhận được.

“Nhanh lên! Đừng ngây người ra đó nữa!”

Tiểu Nam lo lắng kéo tay tôi, mẹ tôi ném phăng tạp dề sang một bên, hoảng sợ gào lên: “ Đa Đa, mau đi thôi!”

Tôi lập tức chạy về phòng, vơ vội viên tinh thể zombie đút vào túi.

Tiểu Nam cảnh báo tôi: “ Hai người đừng chạy qua cửa chính, nhất định bọn họ đã cho người chờ sẵn ở đó rồi. Anh trai em bảo hai người hãy chạy về phía tây, sau khi băng qua cánh đồng sẽ có một con đường có thể chạy trốn.”

Tôi vốn mù đường, nhất thời không biết hướng nào là hướng Tây nên gấp gáp quay sang hỏi mẹ: “ Chúng ta đi đường nào vậy mẹ?”

“Ngu ngốc! Bên trái của con!”

“Ồ.”

Căn cứ rất lớn, tôi cùng mẹ chạy rất lâu mới nhìn thấy cánh đồng mà Tiểu Nam nói. Lúc này đang là mùa đông, cánh đồng trơ trụi, tôi kéo tay mẹ nhắm mắt nhắm mũi chạy thẳng về phía trước mà không để ý tới những ánh đèn lập lòe phía bên kia cánh đầu.

“Bọn họ đây rồi!” Có ai đó hét lên.

Tôi cảm tưởng như mình sắp bị đưa đi hành hình, toàn thân đông cứng. Một đám đông ở phía trước chạy về phía tôi và mẹ, tôi vội vàng quay đầu lại để tìm đường chạy trốn nhưng cũng bị đám người ở phía sau không biết từ đâu xuất hiện chặn lại.

“Cô ta, chính cô ta là vua zombie!”

Giọng nói này không thể quen thuộc hơn được nữa, tôi nhìn sang bên phía âm thanh phát ra, hóa ra lại là Tôn Mạt.

Cô ta đứng trước nhóm người như thể cô ta là vị thần cứu rỗi bọn họ, phía sau có cả những người mà tôi đã cứu trước đây, cả những khuôn mặt quen thuộc là cô dì chú bác bạn mẹ tôi.

Lòng người! Hôm qua bọn họ còn đang vui vẻ nói chuyện cùng tôi, vậy mà hôm nay bọn họ sẵn sàng cầm dao muốn giếc tôi!

Tôi nghiêng đầu định giải thích nhưng Tôn Mạt đã chặn họng tôi: “ Mọi người phải cẩn thận, vua zombie rất mạnh mẽ, chúng ta không được hành động hấp tấp, phải bao vây cô ta trước và chờ đợi dị năng giả của căn cứ tới.”

Tôi không nhịn được cười lớn hỏi cô ta: “ Tôn Mạt, cô còn nhớ lần đầu cô gặp tôi là trong hoàn cảnh nào không? Là chúng tôi tới cứu cô.”

Cô ta im bặt, nhìn tôi đầy cảnh giác.

“Lần đầu tiên, cô là người hét ầm lên thu hút zombie tới và hại chếc hai đồng đội của chúng tôi. Sau đó, cô một lần nữa hại chếc ông chủ nhà nghỉ vì cô một mực đòi ra ngoài rồi không đóng chặt cửa. Tiếp đến, cô tỏ ra cao thượng không muốn đẩy ông ấy ra ngoài khiến cho ông ta hoàn toàn biến thành zombie và gây ra một cái chếc khác. Cô gái mà cô hại chếc kia bị zombie xé xá.c thành từng mảnh.”

Tôi lặng lẽ nhìn sâu vào mắt cô ta.

“Nói gì đi, xem xem tôi có nhớ nhầm điều gì không nhỉ?”

Sắc mặt Tôn Mạt chuyển từ đỏ bừng sang tái mét, tôi nói tiếp: “ Cô tự mình tỏ ra mình có lòng trắc ẩn, không muốn đẩy người hoàn toàn biến thành zombie ra ngoài, nhưng giờ lại muốn giếc chếc zombie là tôi đây?”

“Mắt nào của cô từng chứng kiến tôi làm hại một ai khác chưa? Tôi đã từng nhóm dị năng giả đi làm bao nhiêu nhiệm vụ, cứu được bao nhiêu người? Cô có đếm được không?”

“ Cả mẹ và tôi đều sống cùng các người trong một căn cứ, chúng tôi đối xử tốt với các người như thế nào thì các người có thể tự cảm nhận được. Nghĩ xem, tôi đã từng làm tổn thương ai bao giờ chưa?”

Đám đông bắt đầu ồn ào bàn tán.

Nhìn thấy nhóm người dần trở nên do dự, Tôn Mạt cười khẩy: “ Mọi người đừng bị cô ta làm lung lay, bác sĩ Tề nói rằng ngày tận thế chỉ kết thúc sau khi chúng ta giếc chếc vua zombie mà thôi. Tôi làm điều này là vì cả nhân loại!”

Nhóm người im lặng trong giây lát.

Có người bắt đầu phản ứng lại những điều mà cô ta nói.

“Đúng vậy! Phải giếc vua zombie!”

“Chỉ cần giếc chếc cô ta, chúng ta sẽ được an toàn!”



“Mau! Chúng ta phải giếc chếc cô ta.”

Họ lao về phía tôi.

Mẹ tôi không ngần ngại đẩy mạnh tôi về phía sau, chắn trước mặt tôi gào lên: “ Không ai được phép chạm vào con gái của tôi!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi đứng phía sau lưng mẹ, máu nóng trong người sôi trào!

Hôm nay tôi được tận mắt nhìn thấy lòng ích kỷ của loài người!

Mang trong mình dòng máu của con người, tự xưng là có tấm lòng vị tha nhưng hành động làm ra lại không bằng cả zombie – thứ không có suy nghĩ.

Zombie thậm chí còn không tàn ác bằng một nửa của cô ta.

Tôi có tiếng mà không có miếng, được biết là vua zombie nhưng lại không hề có bất cứ một năng lực gì, giờ phải đối mặt với đám ác quỷ đội lốt người này, tôi hoàn toàn bất lực.

Tôi hét lên đe dọa: “ Ai dám bước tới đây? Tôi lập tức khiến cho người đó trở thành zombie ngay lập tức!”

Bước chân của đám người dừng lại.

Mẹ tôi bật khóc, thì thầm đủ cho tôi nghe thấy: “ Đa Đa, mẹ giữ chân bọn họ, con mau chạy nhanh lên! Bọn họ sẽ không động tới mẹ đâu!”

Có thể trước đây tôi sẽ tin vào lời này của mẹ, nhưng giờ thì không, tôi không bao giờ tin vào lời trấn an này của mẹ.

Nếu mẹ tôi rơi vào tay đám người này, chúng sẽ giếc chếc bà mất.

Bây giờ tôi chỉ còn một cách duy nhất: Giếc gà dọa khỉ.

Người đứng gần tôi nhất bây giờ là Tôn Mạt, tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao về phía cô ta, nhân lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, tôi cắn thật mạnh vào cổ Tôn Mạt rồi hét lên: “ Cô ta chuẩn bị biến thành zombie rồi.”

Đám người nghe thấy lời này của tôi nhanh chóng bỏ chạy tán loạn, có một nhóm người đứng sững tại chỗ, mắt đăm đăm nhìn thẳng vào Tôn Mạt.

Cô ta che cổ với ánh mắt hoảng sợ.

“Tôi, tôi, tôi…….không phải….”

Bốn bề im lặng, tôi đưa tay lau vết má.u trên khóe miệng, bước từng bước về phía đám người, cười khùng khục: “ Còn ai muốn trải nghiệm cảm giác này không?”

Tất cả mọi người đều lùi về phía sau, không một ai lên tiếng.

Tôi biết bọn họ đang sợ, rất sợ.

Tôi bình tĩnh dắt tay mẹ bước thẳng về phía trước, họ tự động dạt sang hai bên nhường đường cho tôi.

Khi đã cách đám người kia rất xa, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy bọn họ đang vây xung quanh Tôn Mạt, có vẻ đang thảo luận nên xử lý cô ta ra sao.

Tôi không biết mình đang cảm thấy như thế nào.

Đêm giao thừa, vốn dĩ tôi và mẹ đang làm bánh bao chuẩn bị tặng cho đám người kia, vậy mà mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.

Như bị một điều gì vô hình xô đẩy, tôi bắt buộc phải đi tới bước đường này mà không thể phản kháng, niềm vui và nỗi đau luân phiên nhau đến, ánh đèn nhấp nháy ở phía xa khiến mắt tôi nhòe đi, trái tim tôi tê dại.

“ Chúng ta đi đâu hả mẹ?” Tôi hỏi mẹ, dựa đầu vào vai bà.

“Nơi nào cũng được. Mẹ ở đây!”

Mẹ ở đâu thì nơi đó là nhà.

Tết Nguyên Đán, trời nắng rất đẹp.

Sáng sớm mẹ đã vào phòng đánh thức tôi dậy, tối qua tôi thức khuya không ngủ được nên lười biếng trùm chăn lên đầu.

Không ngờ mẹ tôi biết thừa hành động của tôi, trực tiếp bước tới lôi chăn ra: “ Mau dậy đi ra ngoài tìm xem có túi bánh trôi nào không mang về nhà một gói!”

“ Tận thế rồi, làm gì còn bánh trôi mà tìm hả mẹ? Dù cho có còn thì chắc chắn cũng hết hạn rồi.”

Mẹ tôi mặc kệ, nhất định đuổi tôi ra ngoài, tôi nhìn lên bầu trời thở dài, thật ra nắng cũng rất đẹp.

Sau khi bị đuổi ra khỏi căn cứ ngày hôm đó, tôi và mẹ đã lưỡng lự rất lâu rồi quyết định trở về nhà.

Mười ngày trôi qua khá thoải mái.

Tôi chỉ lo lắng không biết Tề Mộc Bạch có tìm được chúng tôi hay không.

Tôi đi về phía tòa nhà nơi Tề Mộc Bạch đã từng đưa tôi tới, không có ai biết đến nơi này ngoại trừ tôi và anh nên trong này vẫn còn rất nhiều vật tư, tôi biết mật khẩu của tòa nhà, anh từng nói cho tôi biết.

Trên đường tới đây tôi gặp một vài con zombie nhưng tôi không hề hoảng sợ mà còn trò chuyện cùng chúng để giải trí.

Tôi cũng chưa từng gặp lại Trình Thương và Lương Tử.

Có lẽ họ biết chúng tôi đã bị đuổi khỏi căn cứ, có thể họ cũng không hề biết chuyện này nhưng mà điều này giờ không còn quan trọng nữa.

Lấy một ít đồ ăn nhẹ và một chai rượu, tôi chuẩn bị trở về nhà.

Mấy con zombie ở xung quanh tòa nhà đều là những con zombie cấp độ cực cao, khó trách mà không con người nào dám bén mảng tới đây. Đối với tôi điều này cũng tốt, coi như ngôi nhà này thành kho nhỏ của chúng tôi, đủ nuôi tôi và mẹ cả đời này.

Tôi cảm thấy mọi thứ bây giờ rất tốt, rất ổn định. Tuy nhiên cuộc sống của tôi dần trở nên nhàm chán. Thỉnh thoảng tôi nghĩ đến Tề Mộc Bạch, tự hỏi dạo này cuộc sống của anh như thế nào.

Bữa tối chúng tôi ăn khá đơn giản vì không có đồ tươi sống mà chỉ có đồ ăn tiện lợi mà thôi.

Kết thúc bữa ăn, tôi quay trở về phòng cày bộ phim “Người phụ nữ đáng thương Mã Đào Hoa” lần thứ hai, vừa xem xong thì mắt tôi đã díu lại.

Đang trong cơn mơ hồ thì người mẹ ở phòng khách lại gào tên tôi, tôi sốt ruột đi ra ngoài, vừa mới ngẩng đầu lên, tôi hoàn toàn choáng váng.

Người đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là Tề Mộc Bạch sao?

Tôi lơ ngơ buột miệng hỏi: “ Sao anh lại ở đây.”

Tề Mộc Bạch trước mặt tôi khác hẳn lần gần nhất tôi nhìn thấy anh ở căn cứ, anh dường như đã hoàn toàn trở lại bình thường, thậm chí tôi còn cảm thấy hình như trông anh còn đẹp trai hơn trước? Mái tóc vàng của anh vẫn rực rỡ như xưa.

Tề Mộc Bạch vào đêm hôm đó trong căn phòng tối giống hệt như một giấc mơ.

Anh mỉm cười với tôi: “ Anh trở về rồi!”

Mẹ tôi tiến tới, đánh “bốp” vào đầu tôi: “ Sao con hỏi câu ngu ngốc thế? Mau rót cho Tiểu Bạch một cốc nước, mẹ đi kiếm đồ ăn cho thằng bé. Lâu rồi không gặp lại……..”

Tôi nhìn anh, cảm giác bất ngờ giống hệt như nhìn thấy một người bạn đã lâu không gặp.

Tôi thực sự không nói nên lời, ánh mắt của anh dõi theo từng hành động của tôi, làm tôi nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, mặt tôi nóng bừng.

“Ừm…..anh làm thế nào để tìm thấy em và mẹ?”

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhìn tôi nói một câu khiến tôi bật khóc: “ Anh sẽ không rời đi nữa.”

Vừa dứt lời thì mẹ tôi đi từ trong bếp ra, tôi quay lưng lại, lén lau nước mắt, vờ thờ ơ hỏi mẹ: “ Mẹ ơi, sao mẹ chuẩn bị cho anh ấy nhiều đồ ăn ngon thế?”



Mẹ không thèm để ý đến tôi, cười nói với Tề Mộ Bạch: “ Con ăn nhiều một chút, đã lâu không gặp, nhìn con gầy quá…”

Gầy? Anh gầy chỗ nào? Sao tôi không nhìn thấy anh gầy thế? Tôi còn cảm thấy trông anh mạnh mẽ hơn trước đây cơ mà?

Mẹ tôi nói dối không cả cần chớp mắt.

Trò chuyện một hồi, mẹ tôi trở về phòng ngủ bỏ lại chiếc con gái như ngồi trên đống lửa vì bị ánh mắt của ai đó thiêu đốt, tôi đành đứng bật dậy: “ Thôi, em cũng đi ngủ đây, em cũng cảm thấy hơi buồn ngủ….”

Tề Mộc Bạch không nói gì, tôi về phòng, vừa đặt chân vào đã nhanh chóng quay đầu định đóng cửa, thình lình một bàn tay xuất hiện ngăn lại.

“Em vội vàng thế làm gì?”

Anh dựa người vào cửa mỉm cười nhìn tôi, tôi không biết phải trả lời như thế nào, mấp máy môi không nói nên lời, trơ mắt nhìn anh bước vào phòng, đóng cửa lại, chốt của.

Vâng, quá trình này diễn ra không đến một phút!

Tim tôi lỡ nhịp, vội vàng muốn tìm cách chạy trốn nhưng anh trực tiếp vòng tay qua eo kéo sát tôi lại, thì thầm, hơi thở bỏng rát của anh phả vào tai tôi: “ Anh hôn em được không?”

Chưa kịp trả lời thì môi anh đã chính xác đáp xuống môi tôi, anh hôn tôi rất lâu, hình như cảm thấy như vậy là không đủ, vừa dừng lại anh đã ấn tôi vào tường, áp môi xuống một lần nữa: “ Em có nhớ anh không?”

“Một chút.”

Anh cười nhẹ: “Chỉ có một chút thôi sao?”

Tôi nuốt nước bọt: “ Vậy thì thêm một chút nữa….”

Tề Mộc Bạch đưa tay lên vuốt ve môi tôi, đầu ngón tay thô ráp của anh khiến tôi ngứa ngáy.

“ Xem ra anh nhớ em nhiều hơn em nhớ anh rồi.” Đôi mắt anh trở lại màu đen tuyệt đẹp như trước, hàng mi dài chớp chớp. Mỗi khi anh nhìn sâu vào mắt tôi, tôi cảm thấy như mình bị lạc vào màn đêm huyền bí “ Ngày nào anh cũng nhớ tới em, từng giây từng phút đều nhớ tới em, Đa Đa ạ.”

Lời nói thẳng thắn của anh như một con dao cùn cứa nhẹ vào trái tim tôi.

Toàn thân tôi tê dại, càng nhìn càng thấy anh cuốn hút, cuối cùng không nhịn được mà nhon chân hôn anh.

Tề Mộc Bạch sửng sốt, sau đó cười mỉm.

“Thật tốt, thêm một lần nữa đi.”

Tôi tiếp tục nhón chân lên hôn anh.

“Thêm một lần nữa.”

………

Một lúc lâu sau, Tề Mộc Bạch mới rời khỏi phòng tôi, để lại tôi ở trong phòng với khuôn mặt đỏ bừng.

Với tình yêu đầu đời, con người ta thường làm ra những hành động không được kiểm soát bởi não bộ, nói trắng ra là những hành động ngu ngốc trong vô thức.

Và chỉ cần vài ngày, mẹ tôi đã nhận ra sự không bình thường giữa tôi và Tề Mộc Bạch

Ngay trên bàn ăn, không cho chúng tôi kịp trở tay, mẹ tôi hỏi thẳng: “Gần đây hai đứa rất mờ ám. Thẳng thắn được khoan hồng, tốt nhất là một trong hai đứa nên thành thật nói cho mẹ biết.”

Tôi sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, thế mà Tề Mộc Bạch vẫn chậm rãi uống nước “ Dì ơi, không có gì cả, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, ở cùng nhau mãi mãi.”

Mẹ tôi gật đâu, không nói không rằng làm tôi không biết mẹ có đồng ý chuyện của tôi và Tề Mộc Bạch hay không.

Nhưng mà chắc là mẹ tôi cũng đồng ý thôi đúng không? Trước đây không phải còn nói để tôi hạ gục Tề Mộc Bạch sao? Tại sao bây giờ lại không nói gì hết vậy?”

Tôi xoắn xuýt cả một buổi tối cho đến khi mẹ đột ngột xông vào phòng tôi lúc nửa đêm.

“Giỏi lắm!”

Mẹ bật ngón cái với tôi, hớn hở nói: “ Không ngờ đứa ngốc nghếch như con lại có thể thành công hạ gục Tề Mộc Bạch được đấy! Con thật sự không làm xấu mặt liệt tổ liệt tông nhà chúng ta!”

Đúng là tôi đây giỏi thật, nhưng mà….

“Vậy khi nãy mẹ…..”

Mẹ bước tới, vỗ “bốp” vào đầu tôi: “ Con ngu quá! Nếu mẹ mà tỏ ra vui mừng trước mặt Tiểu Bạch, thằng bé nhất định sẽ cho rằng con và thằng bé ở bên nhau là con được hời mặc dù con hời thât! Thế thì không phải gián tiếp chứng minh con gái của Tiền Quế Lan là đồ vô dụng hay sao?”

“Thế nên là mẹ nhất định phải bày ra vẻ mặt như thế rồi! Mặc dù con vô dụng thật nhưng mà mẹ cũng cần mặt mũi chứ…..”

Tôi thấy mẹ nói cũng nó lý, gật đầu lia lịa hỏi: “ Nhưng mẹ cứ giữ mãi thái độ như vậy sao? Mẹ định tiếp tục giả vờ đến bao giờ?”

“Sao mà con ngốc nghếch thế?” Mẹ nhướng mày nhìn tôi “ Chờ mẹ tìm một cơ hội, đánh cho Tiểu Bạch một trận rồi bắt thằng bé thề thốt ở bên con cả đời…”

Ôi! Đúng là gừng càng già càng cay.