“Chúng ta bị tập kích” đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tân.
“Súng bắn thuốc mê?” đây là ý nghĩ tiếp theo, dù vẫn không mấy lạc quan nhưng ít ra thì Huyền Linh cũng không thực sự nguy hiểm đến tính mạng.
Kịp thời phản ứng, Tân đã nhanh chóng chạy tới ấn đầu hai cô bé con xuống đất. Bản thân hắn cũng nằm rạp xuống luôn. Đối phó với những thủ đoạn tấn công viễn trình thì đây chính là cách đơn giản mà hiệu quả nhất. Y như rằng, chỉ vài giây sau lại có mấy tiếng bật hơi vang lên và nền đất bên cạnh bọn nó đều hơi nẩy lên một phát vì bị cái gì bắn trúng.
Huyền Linh bất tỉnh, Thương đã bò lại để truyền năng lượng nhưng có vẻ không hiệu quả. Huyền Linh vẫn không thể tỉnh lại còn Thương thì chán nản lắc đầu. Thấy vậy, Tân thầm hô một câu không ổn. Thế này thì bọn nó không thể lợi dụng năng lực trị liệu và bơm thể lực của Thương để lật kèo được rồi. Phải thật là cẩn thận vì nếu lỡ dính một đòn thôi là cũng sẽ mất đi năng lực chiến đấu ngay lập tức.
Tân lại chợt nhớ đến con Lu cũng bị trúng đạn, mà lại còn là hai phát vì nó đã đỡ hộ mình. Hắn cuống quýt quay đầu lại xem thì thấy con Lu đã lắc lắc đầu, lạng choạng bò dậy. Thầm thở ra một hơi, có lẽ liều thuốc mê chưa đủ mạnh để đánh gục được con chó đã qua biến dị khổng lồ này. Nhưng cũng không có nghĩa là thuốc mê hoàn toàn vô hiệu, Tân nhìn thấy chân con Lu hơi run rẩy và ánh mắt thì dao động, mịt mờ.
Không thể để con Lu bị dính thêm đạn thuốc mê nữa vì nếu cả nó cũng gục rồi thì chiến lực của cả nhóm sẽ hạ xuống cực thấp. Tân vội vàng quát nhẹ, cũng giơ tay ép xuống ra hiệu cho con Lu cũng nằm bò xuống giống mình.
Con chó thông minh hiểu ý chủ ngay. Nó không cố gắng đứng dậy nữa mà nằm rạp người, ép bụng xuống sát đất. Sau đó thì vừa đánh hơi, vừa lết đến chỗ Tân.
Tân cũng không nằm im tại chỗ mà trườn đi chỗ khác. Hắn lén lút bò vào nấp sau một bức tường đổ. Con Lu cũng bò tới nơi. Tân lần tay nhổ hai mũi đạn gây mê ra khỏi người nó. Sau đó ôm đầu, xoa cổ nó mấy cái để trấn an rồi hắn mới thì thầm ra lệnh:
- Nghe… Hướng nào?
Con Lu giật giật đôi tai dựng đứng trên đỉnh đầu, sau đó nó hơi nghển cổ lên nghe ngóng một chút rồi đưa mõm hẩy hẩy về một hướng. Tân thầm khen một câu “hay lắm”. Trời nhập nhèm tối và có rất nhiều vật che chắn nên ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến thị lực của hắn. Hắn chỉ có thể xác định được đại khái rằng kẻ tấn công mình đến từ hướng đằng sau thông qua đường đạn bắn mà thôi, còn lại thì chịu. Trong hoàn cảnh này, thính giác nhạy bén và khả năng đánh hơi của con Lu phát huy ra tác dụng lớn hơn nhiều.
Nghe ngóng thêm một chút nữa, con Lu tiếp tục chỉ ra ba phương hướng khác. Vậy là Tân xác định được kẻ địch có ít nhất là bốn người, và từ mỗi loạt bắn thì có thể có ba khẩu súng gây mê. Kẻ địch đông người, vị trí lại phân tán, khá là bất lợi cho ý đồ phản công của hắn. Nhưng vẫn có một điểm có thể lợi dụng đó là súng gây mê là dạng súng hơi. Ở Việt Nam thì cái thứ này không có nhiều, nó là dụng cụ bị quản chế, người bình thường mà tàng trữ sẽ bị coi là trái pháp luật. Thế nên sẽ cực kì hiếm có đồ xịn mà chủ yếu đều là đồ tự chế. Mà đồ tự chế thì chất lượng luôn luôn là một câu hỏi lớn.
Dạng súng hơi thì tầm bắn sẽ không được xa, nhất là cấu tạo hình dáng của viên đạn gây mê này nữa. Ngắm bắn xa quá đường đạn sẽ bị lệch đi. Thậm chí là bản thân viên đạn tự xoay tròn trong không khí cũng sẽ khiến cho mũi kim không còn hướng về phía trước nữa, dù có bắn trúng mục tiêu cũng có nhiều khả năng không dính thuốc. Thế nên để cho chắc trúng, kẻ tập kích bắt buộc phải tiến vào cự li dưới 30 mét hoặc xa nhất là dưới 50 mét là cùng.
Với cái cự li đó, Tân có thể áp sát được một cách cực kì nhanh chóng chỉ bằng một lần bộc phát. Biết được phương hướng, đoán được cự li, vậy là đã đủ điều kiện để cho hắn tổ chức một lượt phản công rồi. Cái hắn cần bây giờ là một cơ hội.
Lắng tai nghe, Tân cũng có thể nghe thấy được những tiếng lá cây xào xạc. Kẻ địch đang di chuyển. Có lẽ không áp sát nhưng chúng đang phân tán ra hai bên cánh, ý đồ vây lấy cả nhóm Tân vào giữa. Như vậy thì không ổn, một khi bị vây bốn xung quanh thì không chỉ bị chặn mất đường lùi mà khi phát động phản công hắn cũng sẽ bị kẻ địch công kích lại từ rất nhiều phương hướng, nguy cơ trúng đòn cao, rất khó lòng phòng thủ. Vậy nên không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn phải quyết định hành động ngay.
Tân quay ra nhìn hai cô bé một chút. Thương đã bò đến bên cạnh người mình còn An Nhiên đã bò đến bên cạnh mẹ. Cô bé không đủ sức để lôi kéo mẹ của mình đến chỗ khác trốn, nhưng cơ thể của em rất nhỏ, hoàn toàn có thể nép sát vào người Huyền Linh mà rất khó bị nhận ra. Vậy cũng ổn.
Tân bảo Thương truyền thêm một ít năng lượng cho con Lu tỉnh táo hơn một chút, cũng truyền cho hắn một chút năng lượng để dự phòng. Còn An Nhiên thì đã tạo ra vài viên hạt nổ và nạp vào cái ná cao su, sẵn sàng bắn đi bất cứ lúc nào.
Hơi gật đầu, Tân chỉ về một hướng ra hiệu cho An Nhiên tấn công về hướng đó, còn bản thân thì cũng chuẩn bị sẵn sàng. Hắn giơ một tay lên, ba ngón tay xòe ra và gập dần từng ngón lại.
Ba.
Hai.
Một.
Ba ngón tay vừa thu lại hết thì cũng là lúc An Nhiên vùng mình, nhổm dậy. Mấy viên hạt nổ được nạp hết vào cái ná và bắn ra cùng một lượt.
- Phiu… Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mấy tiếng nổ liên tiếp đột ngột vang lên. Mấy cụm lửa nhỏ bùng lên, trong chớp mắt liền rọi sáng một khoảng không gian xung quanh mình.Bốn phía xung quanh vang lên vài tiếng hô hoảng hốt, nhưng có lẽ là mấy vụ nổ không trúng bất kì ai nên tất cả chỉ có vậy. Tân tranh thủ thời gian trực tiếp ghi nhớ vị trí của mấy tiếng hô đó.
Bắn xong, An Nhiên liền vội vã co người lại, nhưng vẫn không kịp. Vài tiếng bật hơi lập tức vang lên và một viên đạn trong số đó bắn trúng vai cô bé. Em ngã xuống, bất tỉnh mà không kịp rên một tiếng.
“Cơ hội…!” âm thầm gào thét, Tân lập tức vỗ vào người con Lu một phát. Cả hai đồng thời phát lực, từ vị trí nằm rạp dưới đất mà bắn người lên, phóng thẳng về phía kẻ thù. Mỗi đứa đều lao về một hướng khác nhau, kẻ địch khá đông nên bọn nó phải chia ra để chiến đấu, phân tán hỏa lực của đối phương.
- Nhanh…
Mấy khẩu súng hơi bắn thuốc mê này sau mỗi loạt bắn thì lại phải mất mấy giây để lên đạn lại, đây chính là khoảng trống để Tân lợi dụng thực hiện đợt phản công của mình. Mở ra toàn bộ tốc độ của bản thân, Tân giống như một con thú hoang nhảy xổ vào con mồi của mình.
- A…!
Kẻ bị Tân nhắm đến rõ ràng hoảng loạn. Hắn bối rối thao tác khẩu súng hơi trong tay mà loay hoay thế nào cũng không nạp được viên đạn mới vào nòng. Chỉ đúng vài giây, Tân đã lao đến rất gần, rất gần. Không thể giữ bình tĩnh được nữa, kẻ đó quay người, bỏ chạy.
Cự li bị rút ngắn một cách kịch liệt, khi còn cách kẻ địch không đến mười mét nữa, Tân vung tay, một cây gai nhọn đã được chuẩn bị từ trước bay vút đi.
- Phập…
Trúng vai. Kẻ địch chạy loạng choạng thêm vài bước nữa rồi ngã dúi dụi vào trong một bụi cây. Tân với tay ra đằng sau thắt lưng rút rìu, hắn cũng không ngại việc kết liễu kẻ thù.
Ở một phương hướng khác, con Lu còn nhanh hơn Tân một bước. Mặc dù không có thủ đoạn công kích từ xa, nhưng mà nó có đến những bốn chân, cộng với thể lực lớn nên tốc độ nhanh vô cùng. Kẻ địch bị nó nhắm tới thì đã sớm hoảng sợ mà vứt khẩu súng bắn hơi đi bỏ chạy. Nhưng làm sao mà thoát được, chỉ bằng mấy cái bật người, nó lập tức bắt kịp và há cái mồm lớn tua tủa răng nhọn ra mà táp xuống.
- Ngoàm…
Táp hụt.Không biết là do linh tính mách bảo hay là do may mắn mà kẻ bị con Lu đuổi bỗng nhiên khuỵu người xuống, mặc dù ngã lăn lông lốc nhưng tránh thoát được cú táp trí mạng của con chó khổng lồ. Thế nhưng, việc này cũng chỉ cứu được hắn nhất thời mà thôi. Bị ngã, mất khả năng chạy trốn, con Lu chỉ cần quay lại là chắc chắn sẽ bị giết không thể nghi ngờ. Nó chuyển thân, vừa chuẩn bị bổ nhào thì…
- Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…
- Ẳngggg…!
Một loạt tiếng súng đúng lúc vang lên, từng chuỗi hoa lửa nở rộ giữa không gian u ám. Đầu đạn rơi xuống dưới đất, va vào bờ tường vung lên tửng mảng bụi vụn, bắn ra tung tóe. Đầu đạn còn găm cả vào người con Lu. Động năng to lớn đều làm cho cả cơ thể khổng lồ của nó bị đẩy lùi lại. Bị đau bất ngờ, con Lu phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi không thể không bỏ qua cho con mồi ngay trước mặt mà chuyển thân, chạy vòng quanh né đạn.
Ở phía bên kia, khi nghe thấy tiếng súng vang lên Tân đã giật mình một cái, hơi có chút lỡ nhịp. Nhưng không thể phân tâm, hắn cắn răng, xiết chặt cán rìu trong tay mà lao về phía đối thủ của mình. Kẻ đó sau khi ngã vào trong lùm cây thì đã vùng lên giãy dụa, dùng cả tay và chân vừa bò vừa cào, lăn lóc hướng ra ngoài, ý đồ chạy trốn khỏi sự truy sát của hắn.
Tân quyết không bỏ qua. Tay phải hắn cầm rìu giơ lên cao quá đầu, chỉ cần đến cự li thích hợp là hắn sẽ lập tức ném ra, kết liễu kẻ thù. Tốc độ chạy của hắn rất nhanh, cự li giữa hai bên liên tục bị thu hẹp và…
- Vút…
Tân loáng thoáng cảm thấy có một luồng gió lạ lướt qua bên người. Rồi ngay sau đó, có một cái bóng đen đột ngột mọc ra từ vị trí rất gần phía bên cánh trái của hắn. Tốc độ của cái bóng đen không thua kém gì Tân, và rất nhanh nó áp sát vào người hắn.
Tân giật mình, đồng tử hơi thít lại một cái rồi lập tức phản ứng lại. Hắn lật người, tay phải vung mạnh ném thẳng con rìu ngắn ra ngoài.
Cự li rất gần, tốc độ di chuyển của cả hai rất nhanh nhưng con rìu bay đi còn nhanh hơn thế nữa, Tân tự tin rằng đòn tấn công của mình chắc trúng không thể nghi ngờ. Thế nhưng, trái ngược với dự đoán của hắn, cái bóng đen kia đang chạy liền uốn người một cái, đầu nghiêng sang một bên, cả cái cần cổ gấp khúc với biên độ trái với lẽ thường. Không những thế, cả một bên vai đối diện với chiều gập cổ của nó cũng đổ sụp xuống, cả cơ thể liền thấp hẳn xuống một nửa thân người.
Cú ném rìu nhắm vào phần đầu, cổ và cả ngực trên của Tân lập tức rơi vào khoảng không. Kinh ngạc nhưng lập tức phản ứng lại, hắn giật tay, muốn thu con rìu về.
Chỉ là, cái bóng đen đó còn phản ứng nhanh hơn cả Tân nữa. Sau khi hạ thấp trọng tâm, nó lập tức bò bằng cả bốn chân như một loài thú vật vậy. Tốc độ vẫn không giảm, nó lao thẳng vào Tân và vung tay.
- Xoẹt…
Giống như bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, phần bụng áo của Tân bị xé mở và một cảm giác mát lạnh lập tức tràn vào trong lòng. Đồng tử kịch liệt co rút lại, hắn bị thương rồi.