Khoảng hai mươi phút sau, dưới sự giúp đỡ của Dũng và Nam, cả bọn được xe quân đội trở về đến cổng khu an toàn. Từ chỗ này, nhóm Tân phải xuống xe để đi qua cửa kiểm dịch, còn xe của quân đội thì sẽ đi thẳng tới cửa khác. Vẫy tay chào từ biệt với hai người bạn xong, cả bọn tiến vào hàng chờ trước cổng xếp hàng. Được quân đội duy trì trật tự nên dù đông người nhưng khung cảnh cũng không hỗn loạn mà thao tác rất nhanh chóng.
Tiến vào cổng lớn khu an toàn, nhóm Tân được đồng chí phụ trách mặc đồ bảo hộ kín mít hướng dẫn để ba lô, và vũ khí lên một băng chuyền giống như cửa kiểm xoát ở sân bay, rồi đi theo một hành lang căng dây dẫn đến cơ sở y tế ngay sát cổng. Cơ sở y tế này là một dãy nhà một tầng mái bằng kéo dài và điểm cuối là bệnh viện, nơi trước đó nhóm Tân từng tới khám và làm thẻ công dân. Nhìn vào các khớp nối trên dãy nhà y tế và bức tường màu xám vừa giống nhựa lại vừa giống thép, Tân đoán công trình này mới được quân đội xây bằng vật liệu đặc biệt chứ không phải kiến trúc cũ của khu đô thị.
Đi qua một dãy nhà, bọn nó lần lượt được đo thân nhiệt, hơi thở, nhịp tim, được chiếu chụp và cả kiểm tra bằng những loại máy móc phức tạp. Thi thoảng cũng có nhân viên nói một vài trị số gì đó và giải thích nhưng toàn từ ngữ chuyên môn, Tân nghe không hiểu lắm chỉ thấy rất là lợi hại. Cũng theo lời của nhóm Hùng thì việc kiểm dịch này để ngăn ngừa việc có bệnh độc hoặc vi-rút, kí sinh trùng dễ dàng xâm nhập và lây lan trong khu an toàn. Tất nhiên là ai cũng biết việc này là không thể ngăn ngừa tuyệt đối được nhưng dù sao thì có để phòng một chút cũng hơn, mọi người cũng cảm thấy an tâm. Nghe vậy, mấy người nhóm Tân cũng rất đồng tình. Cả bọn tiếp tục đi qua các trạm kiểm dịch.
Quy trình xem qua rất nhiều nhưng cũng không tốn bao nhiêu thời gian nên rất nhanh đã đến điểm cuối cùng. Ở trong căn phòng này bọn nó chỉ gặp được một người đàn ông khoác áo blu trắng bên ngoài đồng phục quân đội. Ông ta chỉ nhìn lướt qua bọn nó một phát rồi cho đi nhưng cái khoảng khắc đó Tân có cảm giác như mình bị vô số con quái vật đồng thời nhìn chằm chằm vào từ mọi phương hướng vậy. Cả người nổi da gà và đáy lòng thì phát lạnh, hắn không tự chủ được mà siết chặt cơ bắp lại, đồng tử hơi rụt vào và mấy đầu ngón chân khẽ bấm xuống xàn nhà. Huyền Linh ở phía sau hơi đụng vào hắn một cái thì hắn mới thoáng tỉnh lại và hấp tấp theo mọi người bước ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, dư quang nơi khóe mắt, hắn còn thoáng nhìn thấy một nét cười ngạt nhòa như có như không trên môi người đàn ông đó.
Một loạt thao tác kiểm dịch tưởng chừng mất thời gian, nhưng thực chất rất nhanh vì máy móc hiện đại và thao tác linh hoạt của các bác sĩ quân đội. Được xác định an toàn, cả bọn được thả đi tiếp. Do không bị thương gì nhiều nên cả bọn không tiến vào tòa nhà bệnh viện ở cuối cơ sở kiểm dịch này mà lấy đồ rồi đi gửi vũ khí ở kho giữ đồ. Cũng không có gì nhiều, chủ yếu là mấy thanh mã tấu của nhóm Hùng thôi. Quy định của quân đội là không cho mang vũ khí nóng hoặc vũ khí lạnh nhưng có kích thước lớn, còn vài con dao găm của nhóm Tân thì được phép mang theo, không sao.
Tiếp đó, cả bọn thống nhất với nhau là sẽ đi tới tòa nhà trung tâm để kết toán nhiệm vụ. Mặc dù nhiệm vụ chưa làm xong và không giới hạn thời gian nhưng Tân đã quyết định dừng lại, không làm nữa vì nó quá sức với cả bọn lúc này.
Bước ra khỏi tòa nhà gửi đồ, bon nó thấy một đám đông lớn đang tụ tập phía bên ngoài. Hùng bảo, họ là những người chờ đợi thân nhân của mình trở về từ bên ngoài khu an toàn. Già có, trẻ có, chỉ không có trẻ con. Những người này được quân đội ngăn cách sau một lớp hàng rào sắt cách khu kiểm dịch một khoảng cách khá xa. Không được phép áp sát quá gần, họ nắm lấy những thanh rào sắt rồi rướn cổ, hướng ánh mắt cố gắng nhìn vào chỗ cửa ra sau khu kiểm dịch. Nhiều người nhưng họ không ồn ào nhốn nháo mà chỉ im lặng lo lắng chờ đợi. Nếu phát hiện ra bóng hình quen thuộc thì một số trong đám người thân kia không nhịn được mỉm cười vui mừng, còn đợi mãi mà không thấy rồi nghe tin dữ thông báo trên loa thì những tiếc nấc nghẹn, tiếng khóc thút thít sẽ vang lên. Dưới nền trời u tối và mưa rơi lất phất, một số cáng cứu thương gấp gáp chạy lướt qua mặt mọi người đâm vào trong tòa nhà bệnh viện càng khiến khung cảnh trở nên bị đè nén.
Cả bọn lặng lẽ di chuyển qua đám đông, cũng không khó khăn gì khi bọn họ sẽ tự động tránh ra nhường đường cho bọn nó. Chứng kiến những khuôn mặt trông mong, ánh mắt le lói hi vọng hướng về phía cổng khu an toàn, Tân khẽ thở dài một hơi. Cuộc sống đúng là không nói trước được điều gì, đội nhóm của hắn có thể sống xót trở về phải nói là cực kì may mắn. Thế giới đã thay đổi rồi, con người không còn là bá chủ nữa mà trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Coi thường thiên nhiên, tàn phá thiên nhiên có lẽ bây giờ là lúc chúng ta phải trả giá.
Thầm cảm khái trong lòng, rất nhanh thì Tân và nhóm của mình đi tới dãy nhà vòng cung ở khu vực trung tâm. Trong khi mọi người đứng đợi bên ngoài thì Tân nhanh chóng bước vào rồi tiến đến chỗ quầy tiếp tân. Lúc nhận nhiệm vụ thì có thể nhận qua hệ thống tự động, còn khi trả thì bắt buộc phải tới đây. Bên kia bàn làm việc, Tân được một cô bé nhìn trẻ măng, cỡ mười năm, mười sáu tuổi là cùng nhưng đã mặc đồ quân đội ngồi sau quầy đón tiếp với nụ cười tươi rói. Theo lời cô gái, Tân trình ra thẻ cá nhân kèm theo tờ hóa đơn nhiệm vụ mà hắn nhận được lúc sáng. Cô bé tiếp tân tra ra thông tin nhiêm vụ của hắn rất nhanh thì bắt đầu hỏi thêm chi tiết rồi ghi lại.
Tân xác nhận không hoàn thành nhiệm vụ chính nhưng hoàn thành thăm dò hai phần ba quãng đường, vẽ bản đồ lộ tuyến và một số khu vực xung quanh, các địa điểm cần chú ý cũng như nơi chạm trán quái vật, thông tin về một số giống loài quái vật. Vị trí và hoàn cảnh của hai siêu thị nhỏ và một siêu thị lớn vẫn còn khá là nguyên vẹn. Cuối cùng, thêm một điểm cần đặc biệt lưu ý là lũ quái vật như một cái bẫy trong Nhà Thờ Lớn và con mắt đáng sợ trên trần nhà.
Chờ cô bé tiếp tân ghi chép cẩn thận xong, hắn giao nộp thiết bị vẽ bản đồ 3D, gồm một máy bay flycame và một màn hình như máy tính bảng. Để kết toán nhiệm vụ, hắn tiếp tục khai báo tên cùng với mã số cá nhân của từng thành viên trong tiểu đội. Nghe cô bé tiếp tân nói, cái này là để cộng điểm cống hiến và thăng hạng công dân về sau. Cuối cùng, cô bé tiếp tân đóng một con dấu vào tờ hóa đơn nhiệm vụ cũ và trả lại kèm thẻ cá nhân cho Tân. Cũng nói với hắn là bây giờ hắn có thể về, công tác xác nhận thông tin và đánh giá nhiệm vụ của hắn sẽ tốn một thời gian nhưng chậm nhất đến sáng mai sẽ có kết quả. Lúc đó sẽ có thông báo giử về tài khoảng cá nhân, hắn có thể kiểm tra ở bất kì điểm kết nối mạng nào trong khu an toàn, có vấn đề gì thì lại đến đây ý kiến.
Đi ra bên ngoài, Tân thông báo tính hình cho cả nhóm. Ba đứa Hùng, Trâm và Vinh biểu hiện rất là đương nhiên. Thằng Hùng còn cười giải thích thêm rằng với những nhiệm vụ dạng trinh sát, thám hiểm như thế này thì lưu trình đó là bình thường, mọi người cứ an tâm chờ thôi. Không hoàn thành nhiệm vụ chính cũng không sao, cứ dựa theo kết quả làm được đến đâu sẽ nhận được thù lao tương ứng đến đấy. Điểm cống hiến sẽ được tự động chia đều cho toàn bộ thành viên nhóm còn Dcoin thì chuyển cả cho người đứng ra nhận nhiệm vụ, sau đó mọi người lại tự chia nhau sau.
Nghe vậy Tân cũng yên tâm hẳn.
Hơn năm giờ chiều, cũng khá là muộn rồi nên Tân có ý rủ cả bọn đến nhà ăn để lấp đầy cái bụng, hôm sau có tiền thưởng thì sẽ ăn tiệc lớn sau. Mọi người đều đồng ý nhưng trước khi đi Hùng bảo chờ hắn một chút, sau đó chạy tới một cái cột gần trạm canh gác và bắt đầu loay hoay cái gì đó. Tò mò nên Tân cũng dẫn mấy đứa còn lại đi theo xem.
Tới nơi, thấy Hùng lấy trong ba lô ra mấy cái chai nước khoáng trống không và bắt đầu hứng nước ở một cái vòi cạnh đó. Tân thấy hơi khó hiểu vì hắn biết thằng Hùng cũng ở một căn phòng cấp cao giống như là hắn, ở chung với mấy anh em nữa và ở đó có cấp nước miễn phí cả ngày, tại sao lại phải hứng nước ở đây? Bên cạnh, thấy Hùng làm vậy thì Trâm và Vinh cũng hơi giật mình rồi nhanh chóng móc chai nước không ra làm theo. Cùng lúc đó, Trâm cũng mở miệng, giải thích nghi ngờ của hắn.Bằng cả sự trợ giúp của Hùng và Vinh, sau một lúc thì Tân cũng hiểu. Thì ra, hệ thống cấp nước ở trong khu an toàn chia ra thành hai cấp độ khác nhau. Loại nước được cung cấp một cách không hạn chế, chủ yếu để phục vụ cho việc rửa ráy, tưới tiêu gọi là nước loại II. Loại nước này được xử lí bằng công nghệ cao, công nghệ sau tận thế nên cũng khá là đảm bảo và số lượng thì rất là thoải mái. Nhưng có một loại nước nữa được cung cấp để làm nước uống và chế biến thực phẩm được gọi là nước loại I. Nước loại I được xử lí còn kĩ hơn cả nước loại II và trong quá trình còn có cả sự tham gia của siêu năng lực nữa nên cực kì đảm bảo. Tất nhiên là chính vì thế nên số lượng không nhiều và phải bị hạn chế cấp phát. Ở những phòng trọ cấp cao như của nhóm Tân đang ở có đường ống đặc biệt sẽ cấp loại nước này trong một thời gian nhất định trong ngày, giống như là điện vậy. Nhưng ở khu dân cư tập trung bên kia sẽ không có, người dân bình thường muốn lấy được nước uống sẽ phải mang chai đến những cột cấp nước như thế này để hứng, khá là bất tiện. Do thời gian cấp nước loại I không phải là cố định mà có lịch luân phiên từng khu nên bây giờ về có khi là không kịp nên ở đây tiện thì bọn nó lấy nước luôn và cũng không quên khuyên nhóm của Tân cũng làm như vậy.
Nghe thấy phải nên Tân và mấy cô gái cũng làm theo, vỏ chai nước rỗng thì đứa nào chẳng có một vài chai. Trong lúc lấy nước, bọn nó cũng trò chuyện và Tân biết thêm được rằng vòi cấp nước loại I sẽ có một vòng màu xanh, còn vòi cấp nước loại II sẽ có một vòng màu vàng. Còn nếu cái vòi đó không có vòng màu gì cả thì là không cấp nước, dù có nước chảy ra thì đó cũng là nước bẩn. Bây giờ Tân cũng loáng thoáng nhớ lại rằng trong phòng của mình cũng chỉ có một vòi nước là màu xanh thôi, còn lại tất cả đều là màu vàng. Bọn nó cũng kể chuyện là trước kia cũng không có cái này, tất là là cấp cùng một loại nước hết, sử dụng vẫn là công nghệ lọc nước của trước tận thế. Sau đó trong khu an toàn phát một đợt dịch nhỏ, rồi liên tục có người bị trúng độc hoặc nhiễm kí sinh trùng từ nhẹ đến nặng, thậm chí là chết. Điều tra xong mới phát hiện nguyên nhân là ở nguồn nước và từ đó mới chú trọng phát triển mạnh công nghệ về lĩnh vực này. Nghe vậy Tân cũng khá là giật mình. Thực sự thì cái vấn đề nước uống này từ trước đến giờ hắn vẫn theo thói quen không để ý lắm. May mà tính hắn cẩn thận, dù không đặc biệt để tâm nhưng đồ uống cũng hầu như chỉ dùng toàn những chai nước còn đóng kín, nguyên tem và nước cho sinh hoạt cũng đều đun sôi lên mới dùng.
Âm thầm cảm thấy may mắn, hắn cũng tấm tắc rằng đúng là cẩn thận không bao giờ là thừa mà. Xem ra từ giờ trở đi hắn sẽ phải càng cẩn thận hơn mới được.
Tiến đến nhà ăn, mỗi đứa kêu một suất cơm hạng A, cái loại mà có bát cơm lớn, có canh rau và có cả miếng thịt to đều là sản phần từ sinh vật sau tận thế. Thứ này sẽ cung cấp rất nhiều năng lượng, bình thường kêu suất hạng B là đã rất đủ rồi, mấy đứa người thường hoặc siêu năng lực không quá mạnh mẽ như của Tân hay Trâm thì suất hạng C hoặc C+ cũng là đủ. Nhưng hôm nay khá mệt nên bọn nó sẽ mở bụng ăn một bữa. Tân cũng cố ý kêu suất A++, gấp đôi lần thịt và gấp đôi lần canh cho Thương. Siêu năng lực của con bé có thể hấp thụ toàn bộ mà không để lãng phí chút năng lượng nào, không như bọn hắn, bây giờ ăn vào nhiều quá, thích miệng thật đấy như về đi ngủ thì đơn thuần là lãng phí.
Nhận suất cơm lớn hơn hẳn so với nguời bình thường và rõ ràng quá không hợp với tuổi tác cũng như vóc dáng của mình, khuôn mặt Thương không biểu hiện mấy nhưng ánh mắt sáng lên thấy rõ. Nhưng sau đó cô bé lại nhanh chóng cúi đầu trông có vẻ như xấu hổ khi thấy người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình với vẻ ngạc nghiên.
Nhận ra điều đó, Tân thoáng mỉm cười, dù gì thì Thương cũng vẫn chỉ là một cô bé mà thôi. Hắn cũng rất vui khi con bé thay đổi khá nhiều nhưng trong em vẫn còn cảm xúc như người bình thường chứ không biến thành lạnh lùng như vẻ mặt.
Nhanh chóng giải quyết bữa tối rồi tất cả chia tay nhau ai về nhà nấy. Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi, muốn đi nghỉ sớm là điều tất nhiên.
Vào trong nhà, tháo bỏ hành trang, Tân tắm rửa thật kĩ cho sạch sẽ rồi thay quần áo mới. Dù rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn quyết định sách theo ba lô bánh kẹo mà hôm nay mới thu thập được đi ra ngoài. Hắn muốn đến thăm ba cô bé đang ở trong ký túc xá trường quân đội nội trú một lần. Trước đó, mấy cô bé cũng biết hắn hôm nay sẽ ra ngoài đi làm nhiệm vụ. Cả ba đều quan tâm lo lắng, còn muốn tới cổng khu an toàn để đợi hắn về nhưng khi đấy Tân không cho phép. Vì hắn đi làm nhiệm vụ chẳng biết khi nào về, có thể là sớm, có thể là rất muộn, thậm chí khi gặp vấn đề có khi phải là mai thậm chí là ngày kia.Để ba cô bé ra đứng đợi hắn thế thì biết đến khi nào. Với cả nội quy trường quân đội nội trú cũng không cho phép tùy tiện như vậy, tất nhiên là khi dùng quan hệ của bác Đô thì cũng được thôi nhưng hắn không muốn thế. Thế nên bây giờ an toàn về, hắn muốn đến đó một chuyến, vừa để thông báo bình an cho các em đỡ phải lo lắng, vừa là có chút đồ vặt tặng cho mấy đứa. Mặc dù quen biết chưa được bao lâu, cũng chỉ đồng hành một đoạn ngắn nhưng con người trong lúc hoạn nạn mà tìm được thấy nhau, tình cảm là có. Có thể sau này, khi mấy đứa lớn dần lên, suy nghĩ sẽ thay đổi, hoặc khi cách xa lâu ngày không gặp, tình cảm sẽ nhạt đi nhưng ít nhất là hiện tại, hắn rất quý trọng đoạn tình cảm này. Con người hắn sống nội tâm, ít quan hệ với ai nhưng một khi đã thân quen rồi hắn sẽ đối xử với người đó bằng cả tấm lòng.Vừa bước ra khỏi phòng, Tân rất bất ngờ khi thấy Huyền Linh đã đứng tựa ở cánh cửa phòng sát vách không biết từ lúc nào. Cô ấy đã tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ đồ thoải mái, quần dài áo len và một cái áo khoác dài choàng bên ngoài, đơn giản thôi nhưng rất là hợp người, hợp dáng. Nhìn mái tóc đen óng ả xõa vai trải dài, da thịt ướt át và hình như còn cả một chút hơi nước lượn lờ, trái tim hắn thoáng đập nhanh một nhịp.
- Anh Tân đi thăm mấy cô bé có phải không? Cho em theo cùng nhé.
- Ừ. Được thôi… - Mỉm cười đồng ý, hắn cũng hỏi han: - An Nhiên và Thương thế nào rồi.
- Trong phòng tắm náo một trận. Bây giờ thì mệt quá đều lăn ra ôm nhau ngủ rồi…
Ánh sáng từ một chòi canh trên cao phía bên ngoài chiếu vào khiến cho bóng của hai người kéo ra một vệt thật dài nơi hành lang. Theo ánh đèn chuyển động, bóng của hai người cũng lắc lư, giao hòa.
…
“Mọi thứ sẽ ổn thôi!”