Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 101




Dẫn cả bọn thận trọng bước xuống tầng một, Tân nép sát vào bờ tường hai bên cầu thang, rồi ló đầu ra quan sát. Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy hơn chục cái xác chết của bọn tội phạm hầu hết đã biến đổi thành quái vật “Nấm đầu người”, đứng tụ tập cùng nhau ở hành lang dãy nhà trung tâm. Với số lượng như thế, đám quái vật không đủ gây uy hiếp, ngẫm nghĩ một chút, trong đầu hắn nhanh chóng nảy sinh ra một kế hoạch hoàn hảo để rèn luyện cho mấy cô bé.

Càng nghĩ càng thấy khả thi, hắn thì thầm vào tai cho Huyền Linh biết ý định của mình. Sau khi cô ấy đồng ý, cả hai lập tức bắt tay vào thực hiện kế hoạch.

Kêu con Lu và An Nhiên giữ nguyên vị trí bảo vệ mấy cô bé và sẵn sàng yểm trợ xong, Tân cùng với Huyền Linh lặng lẽ áp sát đàn quái vật. Đến khoảng cách thích hợp, Huyền Linh lập tức phát động năng lực, cô nắm chặt cái rìu bằng hai tay rồi xông lên tấn công bất ngờ.

- Phập! – Bổ thẳng một nhát vào giữa đầu con quái vật, Huyền Linh dùng sức giật mạnh.

- Uỵch! – Ngay lập tức, con quái bị Huyền Linh kéo ngã đập mạnh xuống nền nhà, nương theo lực, lưỡi rìu cũng trượt ra khỏi hộp sọ của nó.

- GRAOOO!!! – Rống lên giận dữ, con quái vừa định chồm lên phản công thì một sợi dây thòng lọng bất ngờ xuất hiện, rồi chụp ngang người nó.

Không để con quái vùng vẫy thêm, Tân nhanh chóng chạy quanh vài vòng, rồi dùng sợi tơ trong tay mình trói cứng nó lại. Thành công buộc được con quái vật xong, hắn lại nhả sợi tơ mới trong lòng bàn tay ra, buộc một cái thòng lọng mới, chuẩn bị bắt giữ con quái tiếp theo.

Nói thì chậm, nhưng hành động của Tân và Huyền Linh thực hiện rất nhanh, cả hai phối hợp với nhau rất ăn ý, chỉ vài giây là bắt sống được một con quái vật. Đến khi đám quái vật còn lại kịp phản ứng, rống lên giận dữ, rồi đồng loạt xông lên thì ở đằng xa, An Nhiên bắn liên tiếp nhiều viên đạn nổ yểm trợ. Những phát đạn của con bé tuy sát thương không cao, nhưng có thể quấy rối khiến đám quái vật chững lại, tạm thời không tấn công Huyền Linh dồn dập được. Thế là, chớp lấy cơ hội, Huyền Linh lần lượt đập từng con quái ngã xuống để Tân ở đằng sau trói tất cả lại.

Khoảng hơn chục phút trôi qua, toàn bộ đàn quái vật bị Tân trói thành một đoàn nằm lăn lộn dưới nền nhà. Để tránh cho bọn chúng ồn ào, hắn dùng sợi tơ bịt mồm cả lũ lại, rồi trói xung quanh bốn cây cột lớn ở phần mái hiên nhô ra.

Xử lý đám quái vật này xong, hắn vẫy tay gọi cả nhóm đi theo mình trèo lên tầng năm dãy nhà trung tâm. Lúc nãy, vật lộn với mấy con quái vật dưới này, động tĩnh gây ra khá lớn, ở trên kia đám quái đã gào rú sục sạo khắp nơi. Nhưng có vẻ như vừa mới hình thành, ý thức của bọn quái rất non nớt, không biết trèo cầu thang xuống dưới để săn mồi.

Lên đến tầng năm, Tân kêu con Lu bảo vệ mấy cô bé rồi cùng với Huyền Linh tiêu diệt đám quái vật trên đây. Số quái bên dưới đã đủ cho mấy cô bé rèn luyện rồi nên hắn không cần thiết phải bắt sống nữa. Không rườm rà như lúc này, rất nhanh, hắn cùng với Huyền Linh tiêu diệt triệt để đám quái vật. Kiểm tra kỹ lưỡng lại một lần nữa, chắc chắn không còn mối nguy hiểm nào nữa hắn mới dẫn cả bọn đi xuống tầng một.

...........................

Một lát sau, ở khoảng sân phía trước dãy nhà trung tâm, đợi con Lu đi một vòng quanh bệnh viện thám thính tình hình trở về báo cáo an toàn Tân liền triển khai bước tiếp theo của kế hoạch. Đó là, rèn luyện tinh thần cho Thu Trang, Kim Ngân, Uyên Nhi và kiểm tra năng lực của Thương. Việc này Tân đã bàn bạc xong xuôi với Huyền Linh, cô ấy cùng An Nhiên sẽ phụ trách ba cô bé, còn Thương thì để cho hắn. Con Lu thì có nhiệm vụ cao cả là chạy đến cổng bệnh viện cảnh giới khu vực bên ngoài.

Ba cô bé kia thì hắn yêu cầu không cao, chỉ cần cả ba vượt qua nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với quái vật “Nấm đầu người” là được. Cho nên, phương pháp rèn luyện cũng rất đơn giản, Huyền Linh đưa cho ba cô bé mỗi người một thanh đao, bắt lấy một con quái vật kéo đến trước mặt rồi kêu cả ba dùng vũ khí công kích nó. Nếu ba cô bé vượt qua được bước này, thì tiếp theo, Huyền Linh sẽ cởi trói một con quái khác, để nó tự do tấn công cả ba. Lúc này, bằng vũ khí trong tay, ba cô bé sẽ phải tự mình chống lại con quái vật, trong khi hai mẹ con Huyền Linh sẽ ở bên cạnh canh chừng và chỉ được phép giúp đỡ khi có nguy hiểm xảy ra. Việc chống lại con quái, ba cô bé không nhất thiết phải tiêu diệt nó, chỉ cần có thể chạy trốn, phản công, không để bị bắt là được.

Nhìn Huyền Linh tìm đủ mọi cách dụ dỗ ba cô bé tay run lẩy bẩy tấn công con quái vật bị trói cứng đáng thương một chút, Tân quay ra lên tiếng hỏi:

- Em đã sẵn sàng chưa?

Đối diện cách không xa, nghe câu hỏi của Tân, Thương hít sâu một hơi, ánh mắt khóa chặt lấy con quái vật trong tay hắn, rồi gật đầu dứt khoát.

Thấy Thương đã chuẩn bị xong, Tân dùng dao găm cắt đứt sợi tơ trói buộc con quái vật rồi đẩy mạnh cho nó lao nhanh về đằng trước.

- Uỵch... Uỵch... Uỵch... – Mất trọng tâm, con quái vật hùng hục xông thẳng tới vị trí của Thương.

Loạng choạng mất mất vài bước con quái mới đứng vững lại được, vừa ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi đục ngàu của nó liền xuất hiện một hình bóng nhỏ nhắn cách mình không xa. Thế là, ngay tức thì, bản năng nguyên thủy trong con quái trỗi dậy, mách bảo nó rằng, kia là một con mồi yếu ớt ngon lành. Với ý thức cực kì non nớt trong đầu, con quái không dừng lại suy nghĩ thêm một giây nào nữa, mà hưng phấn gào lên một tiếng, rồi nhanh chóng lao tới chỗ con mồi.

- Graooooo!

- Uỵch.... Uỵch... Uỵch....

Nhìn con quái áp sát ngày càng gần, Thương cắn răng vô thức nắm chặt cái rìu trong tay. Tuy không phải là lần đầu chứng kiến quái vật “Nấm đầu người”, nhưng em vẫn cảm thấy ghê tởm, bởi con quái vật trước mặt chính là cái xác của lão đại tá. Bị Tân quăng rìu bổ chết, sau đó là đàn quạ rỉa thịt, bề ngoài của lão đại tá bây có thể nói là cực kì tởm lợm. Toàn bộ khuôn mặt, trước ngực con quái bị rỉa sạch lộ ra xương trắng cực kỳ dữ tợn, sọ não vỡ toác khiến cho óc thỉnh thoảng lại phụt ra theo từng chuyển động của nó, kinh tởm nhất là mớ nội tạng bục ra khỏi bụng bị kéo lê lòng thòng dưới đất.

Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, để tăng sự can đảm, Thương hét lớn một tiếng rồi lao lên:

- Aaaa!!!

- Bịch... Bịch... Bịch...

Không đến một giây sau, khoảng cách cả hai nhanh chóng được rút ngắn, khi con quái đột ngột tung người chồm tới, gần như đồng thời Thương cũng xoay cái rìu một vòng rồi tung một cú bổ thẳng vào giữa đầu con quái:

- Phặc! Rắc! – Lực đạo cực mạnh cộng với quán tính, lưỡi rìu dễ dàng bổ vỡ hộp sọ xuyên vào trong đầu con quái. Khi thân thể con quái hơi khựng lại trên không trung, Thương nghiến răng kéo mạnh.

- Rầm! – Ngay tức thì, con quái đập thẳng xuống mặt đất, vang lên âm thanh nặng nề.

Máu đông và thịt vụn bắn tứ tung ra xung quanh, bám đầy mặt Thương nhưng em vẫn nắm chặt cái rìu trong tay không bỏ. Ngăn chặn con quái thành công, không chút do dự, em giật mạnh cái rìu ra khỏi đầu con quái rồi cắn răng điên cuồng bổ xuống.

- Phặc... Phặc... Phặc... – Vẫn nhớ lời dặn của Tân, Thương chặt liên tiếp vào phần cổ con quái vật.

Sau vài nhát chém, không có gì bất ngờ xảy ra, con quái vật bị Thương chặt rụng đầu, lăn lông lốc sang một bên. Mắt đỏ ngầu, Thương đuổi theo cái đầu, băm liên tiếp đến khi nó nát bét mới dừng lại.

- Hộc... Hộc... Hộc...

Cúi người thở dốc, Thương chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tân. Mặt em lúc này bám đầy máu đông và thịt vụn, còn đôi tay nắm chặt cái rìu thì run lên nhè nhẹ.

Tiến lại gần Thương, Tân ngồi xuống móc trong ba lô chai nước ra rồi đưa cho em. Toàn bộ quá trình Thương chiến đấu với con quái vật, hắn luôn giữ một khoảng cách gần ngay bên cạnh, sẵn sàng tiếp ứng khi có bất trắc xảy ra. Nhưng hắn thật không ngờ, em có thể hạ gục được con quái vật, mặc dù phương pháp không được tốt cho lắm. Từ biểu hiện của Thương bây giờ, hắn dám chắc đây là lần đầu tiên em chiến đấu trực tiếp với quái vật.

Thầm khâm phục trong lòng về sự can đảm của Thương, Tân khẽ lên tiếng khen ngợi:

- Em giỏi lắm!

Tiếp nhận chai nước từ trong tay Tân, Thương run run đưa lên miệng rồi tu ừng ực. Cảm nhận dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng, Thương tỉnh táo hơn hẳn, cơ thể cũng dần thoát khỏi trạng thái hưng phấn quá độ. Đôi tay bớt run, em trả lại chai nước cho hắn rồi hé miệng cười. Nụ cười của em vẫn luôn như vậy, mỗi khi được hắn khen là em lại ngây ngô cười lên.

Chứng kiến nụ cười hiếm hoi của Thương, Tân cảm giác trong lòng mình có gì vỡ òa. Cố nén xúc động hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ sạch chỗ máu đông và thịt vụn trên mặt, đầu tóc em. Khoảng năm phút sau, cảm thấy em đã bình tĩnh trở lại, hắn lên tiếng hỏi:

- Em vẫn ổn chứ?

Thương gật đầu thay cho câu trả lời rồi chớp mắt nhìn hắn.

- Em có cảm thấy mệt không?

- Không... Em không thấy mệt... Em cảm giác mình vẫn khỏe như lúc đầu luôn... – Lắc lắc đầu, Thương ngẫm nghĩ một chút rồi đáp.

- Không mệt một chút gì à? – Hơi khó tin về câu trả lời của Thương, hắn hỏi lại.

- Vâng!

Nghe Thương khẳng định, Tân trầm ngâm suy ngẫm lại. Hành động của Thương lúc nãy là rất tốn thể lực, nhất là khi em dồn dập dùng tất cả sức mạnh tấn công liên tục. Thế mà, bây giờ em ấy lại không cảm thấy mệt dù chỉ một chút. Xem ra, khả năng ăn nhiều của em không đơn giản như vậy, hắn đoán đại khái, đây là một dạng năng lực có thể tiêu hóa thức ăn cấp tốc, rồi chuyển hóa thành năng lượng dự trữ trong khắp cơ thể. Năng lượng nãy sẽ cung cấp cho Thương vận động ở cường độ cao liên tục mà không thấy mệt. Chỉ là chưa rõ giới hạn của nó như thế nào, và vận động như vậy có gây hại gì cho em không.

Cảm thấy mình cần phải kiểm tra nữa nên hắn cất tiếng hỏi Thương:

- Chúng ta tiếp tục chứ?

Nghe câu hỏi của Tân, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt trông mong của hắn, Thương gật đầu không do dự.

Thế là, Tân túm lấy một con quái vật “Nấm đầu người” khác, giống như lúc trước, hắn cởi trói rồi đẩy nó lên. Lần này, chứng kiến con quái vật, biểu hiện của Thương bình tĩnh hơn nhiều, hắn thả tay ra là em không một chút do dự lao lên tấn công. Trong lúc chiến đấu, em vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo cần thiết, không quá điên cuồng, hao phí thể lực. Cho nên, rất nhanh con quái vật bị Thương diệt gọn. Khả năng thích ứng của Thương thật mạnh, so với một người bình thường thì em hơn rất nhiều. Sau chiến đấu, hắn hỏi thăm thì kinh ngạc khi nghe câu trả lời của Thương là vẫn chưa cảm thấy mệt một chút gì.

Thầm nghĩ trong lòng mình vẫn quá coi nhẹ sức mạnh của Thương, hắn tiếp tục thử nghiệm. Lần này, Thương sẽ phải đối mặt với hai con quái vật một lúc.

Lo lắng có nguy hiểm xảy ra, hắn theo sát em rất cẩn thận. Nhưng năm phút sau, hắn mới biết ý nghĩ của mình là dư thừa. Trước kia, khoảng thời gian Thương đến chỗ hắn học thêm, em có hay kể là mình bị bắt nạt. Rất tức giận khi biết điều đó, hắn có dạy em vài thế võ cơ bản. Lâu rồi, hắn tưởng Thương đã quên, nhưng thật không ngờ em lại nghiêm túc học kỹ. Bây giờ, khi đối phó với đám quái vật, em bất giác vận dụng như một thứ bản năng vậy. Vui mừng khi nhận ra điều này, hắn tăng thêm cường độ, để số lượng quái vật chiến đấu với Thương đông lên.

Một lát sau, Thương một mình hạ gục năm con quái vật xong thì em kêu với hắn cảm thấy cơ bắp của mình hơi nhức mỏi. Mặc dù, vẫn chưa đến giới hạn của Thương, nhưng hắn vẫn quyết định dừng cuộc thử nghiệm lại. Giờ hắn cũng biết được đại khái về năng lực và sức chịu đựng của Thương rồi, không cần thiết tiếp tục nữa. Em không chỉ mạnh mẽ mà tố chất thân thể cũng hơn xa so với người bình thường. Con “quái vật người bọ” không chỉ cứu sống Thương, lúc ở trong bọc thịt, em chắc chắn được nó cường hóa.

Cực kì vui mừng về điều này, hắn vừa cầm chai nước rửa qua máu đông và thịt vụn trên mặt Thương thì ở đằng xa nghe thấy Huyền Linh thốt lên kinh ngạc:

- A!

-------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện