Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 95




Trên toàn thế giới có tổng cộng mười hai khu vực vực sâu, rải rác ở khắp nơi. Mỗi một khu vực vực sâu đều giống như vực quỷ thời tiền sử vậy, đánh dấu sự chết chóc và kinh khủng. Ở trong này, có gần nửa khu vực vực sâu là không một ai có thể sống sót trở về từ trong đó.

Khu vực vực sâu số 01 cũng tồn tại như vậy.

Lâm Siêu sẽ chọn khu vực vực sâu số 01, có hai nguyên nhân: một là nó gần khu vực người châu Á nhất, hai là nghe nói bên trong khu vực này có ba di tích còn sót lại của nền văn minh Maya.

Nền văn minh Maya, trên thế giới có vô số nền văn minh thời tiền sử, cùng với “nền văn minh Guatemala”, đều là những nền văn minh bậc nhất.

Giữa thời kì thịnh vượng nhất của nền văn minh này, bỗng nhiên im hơi lặng tiếng giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Đời sau, các nhà khảo cổ học của các nước, cho đến tận nay vẫn chưa tìm được nguyên nhân bị hủy diệt của họ. Nhưng thông qua tàn tích đã đưa ra rất nhiều suy đoán và phỏng đoán, có người cho rằng do “Đại hồng thủy” nhấn chìm, có người cho rằng bị hủy diệt bởi động đất, còn có người cho rằng bọn họ đã ngồi tàu vũ trụ hi vành ra ngoài không gian.

Rất nhiều phỏng đoán rối ren.

Đây là một thứ thần kỳ, giống như một nền văn minh trong mơ vậy.

Bọn họ từng có rất nhiều phát minh vĩ đại, bọn họ đã tạo ra phương pháp ký hiệu thập phân và phép tính số có thể được sử dụng cho đến 4 triệu năm sau. Những con số khổng lồ như vậy chỉ được sử dụng trong vận chuyển và đo lường khoảng cách giữa các hành tinh trong hiện đại. Hàng nghìn năm trước, người Maya đốt nương làm rẫy, lấy lá che thân, họ hoàn toàn là một xã hội nguyên thủy, nhưng không biết tại sao họ có thể nắm giữ được những công thức tính toán và khoa học kĩ thuật như vậy.

Ngoài ra, ở thời điểm mấy ngàn năm trước, bọn họ đã phát hiện ra một năm của sao Kim có 584 ngày và sai số so với việc đo bằng những máy móc hiện đại là bảy giây. Đây là một con số chính xác đến mức khó tin.

Nhưng mà người Maya làm chấn động thế giới lại thông qua công thức toán học để tiên tri.

Người maya có năm tiên tri.



Điều đầu tiên, người maya tiên đoán được sự diệt vong của mình, và nó đã xảy ra.

Điều thứ hai, tiên đoán sự xuất hiện của xe hơi và máy bay, cũng đã xảy ra giống vậy.

Điều thứ ba, tiên đoán ngày sinh và ngày mất của đại ma đầu Hitler, cũng đã ứng nghiệm.

Điều thứ tư, tiên đoán bùng nổ chiến tranh hủy diệt (thế chiến thứ nhất và thế chiến thứ hai), cũng đã xảy ra.

Điều cuối cùng mà người Maya tiên đoán, cũng đã từng khiến thế giới xôn xao một thời: Người Maya tiên đoán vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, thế giới sẽ bị diệt vong.

Lúc lời tiên tri này truyền ra, có rất nhiều người tin vào nó, nhảy lầu bỏ mạng, sức ảnh hưởng vô cùng tồi tệ nên đã bị truyền thông che giấu tin tức.

Nhưng mà lời tiên tri này cuối cùng cũng không xảy ra, đây là lời tiên tri sai lầm duy nhất.

Những tàn tích còn sót lại của nền văn minh Maya chủ yếu là thủy tinh khoa học kỹ thuật, cùng với sách toán học. Tốt nhất là không nên xem thường những cuốn sách toán học, đây giống như một cuốn sách tiên tri vậy, ngay cả những cường quốc hàng đầu thế giới cũng để mắt tới.

Mặc dù khu vực vực sâu số 01 nguy hiểm, nhưng Lâm Siêu sẽ xông pha, có một chút ỷ lại. Hôm nay là cuối của thời kỳ sơ khai, cái con quái vật nhỏ cũng đều tiến hóa đến cấp hoàng kim cự ngạc, không có năng lực bay như trước, vô cùng yếu. Anh có cánh rồng cải tạo, chỉ cần có chút mưu mẹo thì sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.

Hơn nữa, di tích số ba của người maya này ở trong khu vực vực sâu số 1, chưa từng bị người khác khai quật nên tất cả cổ vật đều ở bên trong. Khác với những di tích đã bị khai quật thì rất nhiều bảo bối hiếm có đều bị người khác nhanh chân lấy mất, người vào sau chỉ có thể lấy cơm thừa canh cạn.

Lâm Thi Vũ bông tuyết đầy trời, nói với Lâm Siêu: "Tiểu Siêu, em có phát hiện ra, càng đến gần khu vực vực sâu mà em nói, nhiệt độ càng thấp không. Thể chất của chị cũng đạt mức mười lăm lần vậy mà vẫn cảm thấy hơi lành lạnh.”

Hắc Nguyệt phủi tuyết bám trên người, nói: “Tuyết ở phía Nam đã ngừng rơi rồi mà ở phía Bắc vẫn còn lớn như vậy.”

Lâm Siêu nhìn phương xa, ánh mắt hơi lóe lên, nói: "Nhiệt độ này không bình thường, mọi người chú ý một chút, chờ đến khi tiến vào địa giới của tòa thành trước mặt, chính là khu vực vực sâu rồi.” Vừa nói, anh dẫn đầu.

Mấy người Hắc Nguyệt theo ở phía sau.

Đạp lên tuyết rơi, dọc đường lưu lại những dấu chân nối tiếp nhau, nhưng rất nhanh lại bị gió tuyết che đi, bao gồm cả bóng mấy người họ cũng bị gió tuyết lu mờ.

“Mọi người nhìn đi, ở đó có một núi tuyết.” Phạm Hương Ngữ bật chiếc dù nhỏ, che đi gió tuyết, từng bông tuyết rơi xuống tóc cô ta, cô ta nhìn xa xa, có một tòa núi tuyết cao khoảng sáu bảy tầng, nằm vắt vẻo giữa đường cao tốc, vô cùng quỷ dị.



“Ở giữa đường cao tốc sao lại có núi tuyết.” Vưu Tiềm không khỏi tò mò, nhưng mấy ngày nay ý thức cảnh giác được bồi dưỡng, anh ta không tùy tiện điều tra như trước.

Lâm Siêu khựng lại, hơi nheo mắt lại, không biết là do ảnh hưởng của việc tuyết rơi nhiều, hay là do nguyên nhân khác, anh cũng không cảm nhận được luồng khí tức khác từ ngôi nhà trên núi tuyết này. Nhưng chính vì nguyên nhân như vậy lại càng không thể khinh thường.

Anh chớp mắt, nói với Phạm Hương Ngữ: “Điều khiến một con xác thối qua đây chút.”

“Cũng biết dùng bảo bối của tôi làm bia đỡ đạn à.” Phạm Hương Ngữ bất mãn hừ một tiếng, nhưng vẫn điều khiển một con xác thối từ trong mười con của mình ra, chọn một con có có thể chất yếu ớt nhất và bề ngoài tương đối xấu xí.1

Con xác thối này là một bà thím lùn mập mạp, cơ thể lắc lư từ trong không gian chui ra. Cả khuôn mặt nó đều đã bị thối rữa, toàn thân đầy dòi, tỏa ra mùi thối rữa nồng nặc. Lúc này, tuyết rơi đầy người, khiến cho những con dòi trên người nó giãy giụa, chết cóng, rúc lại vào trong lớp thịt.

Hú ~!

Nó gầm nhẹ, giương nanh vuốt chạy về phía tòa núi tuyết kia.

Mấy người Lâm Siêu đứng ở phía sau, nhìn từ xa.

Chỉ thấy con xác thối dáng vẻ bà cô mập mạp này đi tới trước núi tuyết, lập tức đưa tay cào tuyết, nó hoàn toàn không biết đau đớn và lạnh, ngón tay rất nhanh đã bị đông cứng đến mức bầm đen. Những vụn thịt bị đông cứng, có những vụn bị đóng băng, theo ma sát rơi xuống đất.

Chỉ chốc lát sau, nó đã đào được một lỗ thủng to trên núi tuyết, tuyết phía trên rớt xuống, chôn vùi nó.

Theo chiều tuyết rơi xuống, ánh mắt Lâm Siêu ngưng lại.

Bốn người Phạm Hương Ngữ, Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm và Lâm Thi Vũ vô cùng kinh ngạc, nhẹ nhàng hít một hơi lạnh, chỉ thấy từ trong tuyết lộ ra một vật, điều bất ngờ chính là một bộ xương cự thú vô cùng lớn. Bộ xương cao đến bốn năm mươi thước, thịt đều bị ăn sạch sẽ, những đoạn khớp xương còn sót lại chút thịt.

Một con cự thú lớn đến mức nào đây.

Nên biết rằng, hai con cự xà tập kích ở căn cứ Viêm Hoàng cũng chỉ dài đến khoảng bảy tám chục thước, độ cao của cơ thể không đáng kể. Vậy mà bộ xương này, chỉ độ cao thôi đã hơn năm mươi thước.

Nét mặt Lâm Siêu ngưng trọng, mặc dù anh biết sự đáng sợ của khu vực vực sâu nhưng không ngờ rằng lại gặp được một cảnh đáng sợ kinh người, không ngờ tới như vậy. Trong số quái vật anh từng gặp, mạnh nhất chính là cá sấu hoàng kim, còn thể tích lớn nhất là sư tử hoàng kim. Nhưng độ cao của sư tử hoàng kim cũng chỉ gần hai mươi thước, bằng một nửa của con quái vật này.



Quan trọng nhất là, một con quái vật như vậy lại bị giết chết.

Lâm Siêu nhìn chiều dài của bộ xương, khoảng bảy tám chục thước. Từ bộ xương này có thể thấy chắc hẳn là hổ, sư tử, chó sói, báo biến dị.

Vưu Tiềm nhẹ nhàng hít một hơi lạnh, nói: "Khoa trương quá đi, tai họa bùng phát không bao lâu, khoảng hai tháng chứ mấy. Cho dù có nhiên liệu tiến hóa và nhiên liệu gen, có thể cường hóa thân thể, nhưng cũng không thể tiến hóa nhanh như vậy chứ. Chẳng lẽ như lời đồn, tất cả quái vật ở khu vực vực sâu đều đáng sợ như vậy sao?”

Lâm Siêu mở khúc xạ vô hạn, thăm dò xung quanh một chút, bởi vì bị gió tuyết che lấp nên từ phạm vi năm mươi dặm bị rút ngắn còn hơn mười dặm. Trong phạm vi gần như vậy cũng không có tác dụng gì. Đối với những quái vật có thể tích như vậy mà nói, thính giác và khứu giác có thể bao trùm cả khu vực này.

Lâm Siêu hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Thi Vũ: "Chị và Vưu Tiềm tiến vào không gian độc lập trước đi."

Phạm Hương Ngữ khẩn trương nói: "Còn tôi thì sao?”

Lâm Siêu lạnh lùng nói: "Cô ở lại bên ngoài, khống chế con xác thối kia đi dò đường, chờ đến khi gió tuyết ngừng lại rồi hãng vào."

Không gian độc lập có thể ngăn chặn hết tất cả tín hiệu, nếu như Phạm Hương Ngữ vào trong đó thì con xác thối dáng vẻ bà cô mập mạp kia sẽ bị mất khống chế, khôi phục trạng thái tự do.

Lâm Thi Vũ và Vưu Tiềm nghe lời, đi vào không gian độc lập. Trước khi bước vào, Lâm Thi Vũ nhìn Lâm Siêu một cái, mặc dù không nói gì, nhưng ý nghĩa trong mắt rất rõ ràng. Nếu như em xảy ra chuyện gì thì chị cũng sẽ chôn theo em trong không gian độc lập.

Chờ sau khi bọn họ bước vào, Lâm Siêu mở cánh rồng cải tạo, nói với Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ: “Bám lấy tối, Hắc Nguyệt, chút nữa nếu như có quái vật lớn chạy ra, anh trực tiếp thi triển cường hóa với tôi.”1

"Ừm." Hắc Nguyệt dùng sức gật đầu.