Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 8




Tình hình ở sân vận động Bình Minh chỉ có thể miêu tả ngắn gọn: ong vỡ tổ.

Người người hoảng hốt la hét bỏ chạy, không ít kẻ yếu thế trở thành thảm lót đường bị dẫm đạp dưới chân

Bảo vệ bất lực, bị cuốn theo dòng người.

Cảnh tượng hỗn loạn nhanh chóng được chia sẻ lên mạng, thu hút vô số sự quan tâm.

Người cảm thấy may mắn vì không đi xem, người lo lắng cho idol, còn có vài kẻ xấu tính hả hê khi thấy người khác gặp nạn. Tuy chỗ họ cũng có động đất nhưng không có thiệt hại. Giờ đã nửa đêm, nhà nhà đều đang ngủ, chỉ cần không xảy ra thiệt hại gì về nhà cửa thì mọi chuyện đều tốt hơn nơi đông đúc đang xô đẩy nhau tới chết kia.

Mất hai tiếng mới có thể kiểm soát tình hình, xe cấp cứu kêu inh ỏi, vội vàng đưa người bị thương tới bệnh viện. Cảnh sát cố gắng giải tán người dân, nhân viên cứu hộ chuyển thi thể những kẻ xấu số lên xe.

Lúc này bỗng có một hiện tượng lạ khác xuất hiện.

Tất cả mọi người, từ già tới trẻ, đều cảm thấy buồn ngủ. Sau đó họ chìm vào mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Toàn bộ loài người rơi vào giấc ngủ biến đổi.

- --

Chiều tàn, ánh nắng cuối trời lọt vào khe hở tấm rèm dày. Qua ánh sáng le lói có thể thấy thân hình mảnh mai của một cô gái đang làm động tác dãn cơ.

Cô đã ngủ liền 15 tiếng đồng hồ, trong lúc ngủ còn phát sốt, cả người đổ đầy mồ hôi.



Giờ đây cô thấy tràn đầy năng lượng, cơ thể dẻo dai mạnh mẽ, nói lấy 1 địch 10 cũng không quá.

Hạ Hoa - cao thủ tận thế đã trở lại.

Mùi thịt bò thơm phức bay đầy phòng bếp, Dương Chí bận rộn múc nước dùng chan vào bát mì. Bát mì cỡ lớn nóng hổi, vậy mà cậu bê nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Trên đời này cái gì cũng có giá của nó, dị năng giả chuyển hoá năng lượng rất nhanh, bọn họ nhanh đói và phải ăn nhiều. Vì làm việc hậu cần, Dương Chí đã quá quen với khẩu phần ăn của dị năng giả, nên bát mì to này cậu tự tin có thể ăn hết.

Hương thơm dụ dỗ Tiểu Hắc, nó hít ngửi bát mì, vì nóng quá nó chỉ có thể dùng đôi mắt đáng thương nhìn Dương Chí, kêu meo meo lấy lòng.

Dương Chí gắp cho nó miếng thịt, cậu cẩn thận để chiếc bát ăn thú cưng ra xa. Tận thế rồi, Tiểu Hắc sẽ biến dị bất kì lúc nào, không nên để nó lượn lờ trước mặt Hạ Hoa.

Không rõ Hạ Hoa làm gì mà vẫn chưa xuống, cậu đành ăn trước.

Mì làm từ hôm qua, nước dùng nấu sẵn, chỉ việc nấu chín là ăn được. Miếng thịt mềm, kết hợp với nước dùng đậm đà tạo lên hương vị tuyệt hảo.

Chậc, không ngờ mình có năng khiếu nấu ăn đến vậy, nếu bị bà mẹ kế kia chiếm đoạt gia sản, mình vẫn còn kế sinh nhai. Người có nghề trong tay, không bao giờ sợ chết đói.

Đang lúc tự kỉ Hạ Hoa xuất hiện, cô đã tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo bóng rổ. Mái tóc bóng mượt, sắc mặt hồng hào, không giống mỹ nhân yếu đuối ngày xưa.

Nhìn lại mình, người ngợm dính dớp mồ hôi, Dương Chí ngại ngùng ăn vội ăn vàng, hàm hồ bỏ lại một câu: "Em đi tắm." Chạy mất hút.

Hạ Hoa mỉm cười, nhìn bóng dáng cậu biến mất trên cầu thang, lại nhìn Tiểu Hắc từ tốn gặm miếng thịt trong góc.

"Nếu mày biến dị thì nên tự giác đi khỏi đây, dám làm Tiểu Chí bị thương tao sẽ lột da mày." Vừa nói Hạ Hoa vừa ngồi xuống, giọng nói lạnh lẽo không giống với nụ cười trên mặt.

Sống lại lần nữa, Hạ Hoa quyết tâm không để Dương Chí gặp nguy hiểm. Dù sao đi nữa, cô không thể chủ quan.

Trời bắt đầu tối, khu biệt thự yên ắng một cách kì lạ.

Đang mùa hè, người trong khu biệt thự hoặc là đi nghỉ mát, hoặc là đi xem ca nhạc vào đêm qua, nên số người còn ở không nhiều.

Nhưng yên lặng thế này thì không ổn.

Vẫn nên đi dạo xem thế nào.



Nghĩ là làm, Hạ Hoa chọn lấy hai con dao mang theo, đi thẳng ra ngoài.

Đầu tiên phải kiểm tra cổng khu biệt thự. Nếu có tai nạn cổng đổ thì zombie sẽ tràn vào rất nhiều.

May mắn trên đường đi Hạ Hoa chỉ gặp vài con zombie du đãng, chứng tỏ cổng còn nguyên vẹn.

Phòng bảo vệ không bóng người.

Hạ Hoa bật camera an ninh, tua nhanh đến thời điểm bảo vệ hoá zombie, mò mẫm tiến vào khu chung cư.

Chết tiệt!

Dọc đường đến phòng bảo vệ Hạ Hoa đã thu hút sự chú ý của mấy con zombie, cô đang vội nên không giết, để chúng chậm chạp theo mình. Giờ bước ra thấy có mấy con thét gào trước cửa.

Gào cái beep!

Hạ Hoa cầm dao chặt xương, cô bổ vào đầu con thứ nhất, đạp ngã con thứ hai lấy thời gian rút dao giết con thứ ba.

Thân mình uyển chuyển vung tay, mỗi nhát chém tiễn một mạng, máu đen bắn tứ phía, tạo thành bức tranh đẹp đẽ hung tàn.

Giải quyết xong xuôi, Hạ Hoa thở hổn hển, đếm đếm, 7 con zombie.

Không tồi.

Nếu là người dị năng đặc thù như hệ hoả chắc chỉ đủ sức giết 2, 3 con. Dị năng của cô khác biệt, không mạnh như hệ sức mạnh, không nhanh như hệ tốc độ. Cô tổng hoà tất cả những yếu tố sức mạnh thân thể, cộng thêm nhiều năm rèn luyện, dù cho mới thức tỉnh cô vẫn có thể giết được nhiều hơn người khác.

Khởi đầu cao hơn người 2 bậc.

Trên đường về cô không gắng sức, gặp con nào giết con đó, mệt thì bỏ mặc để nó đi theo mình.

Giết thêm một chú zombie còi cọc, con này hồi còn sống chắc bán thân cho tư bản, sắc mặt còn xấu hơn những zombie khác. Hạ Hoa cầm sẵn con gao găm bên tay trái, thành thạo moi tinh hạch zombie. Nhiều năm thích ứng cô đã học cách dùng tay trái thu thập tinh hạch, rút ngắn thời gian hơn hẳn.

"Này, cô gái, cô gái ơi." Ngôi biệt thự nào đó vang lên tiếng gọi.



Sắc mặt Hạ Hoa bình thản, cô nhét viên tinh hạch cuối cùng vào túi, từ tốn trả lời: "Có chuyện gì."

Cất tiếng gọi là một người đàn ông tầm 35 tuổi, ông ta đã theo dõi từ đầu quá trình chém giết máu me của Hạ Hoa. Ban đầu ông rất sợ hãi, nghĩ cô gái này chắc chắn điên rồi.

Chỉ trong một đêm mà thế giới biến hoá khủng khiếp. Hôm qua cả nhà ông ngủ sớm, để nay còn về quê chơi. Vậy mà tỉnh dậy đã là buổi chiều, đang hoảng hốt mất toi ngày nghỉ phép thì người vợ lên mạng thấy tin tức thiên tai.

Ông gọi điện về quê cáo lỗi với mẹ, lại nhận được tin chị dâu phát bệnh dại, cắn người tung lung. Cả nhà đã đưa chị đi viện, chỉ còn mẹ già ở nhà. Nghe vậy ông lập tức chuẩn bị lái xe cả đêm về xem thế nào.

"Nhưng ông phát hiện khu chung cư này cũng nhiễm bệnh nên không dám đi?" Hạ Hoa tiếp chuyện.

Người đàn ông gật đầu. Ông đã gọi điện cầu cứu, cảnh sát, cứu thương đều không liên lạc được. "Cô biết chuyện gì đang xảy ra không?" Cô gái này là người duy nhất ông nhìn thấy từ khi tỉnh lại tới giờ, dù sợ hãi ông vẫn hỏi, sợ không gặp ai khác nữa.

Hạ Hoa nhìn ông ta, cô không trả lời mà hỏi lại: "Toàn bộ người nhà ông không nhiễm bệnh?"

"Không." Ông lắc đầu. "Vợ con tôi đều khoẻ mạnh, tuy nhiên tôi e rằng nếu tiếp tục ở lại đây thì rồi họ cũng nhiễm bệnh mất. Ngoài kia họ có bao vây, cách li chúng ta không?"

"Yên tâm đi, chẳng ai quan tâm khu biệt thự này đâu, cả thế giới nhiễm bệnh rồi." Trông thấy vẻ mặt khiếp đảm người đàn ông, Hạ Hoa mỉm cười trấn an. "Giờ ông đi vẫn kịp đấy, bọn chúng chậm chạp lắm, chỉ cần ông lái xe đủ nhanh, đừng để bị cắn, gia đình ông sẽ không sao. À nhớ là đánh vào đầu nhé." Cô chỉ vào cái đầu nứt toác, não tung toé vì moi tinh hạch.

Người đàn ông cúi người nôn oẹ, ông đã cố lờ mấy cái xác rồi cô còn cố tình khơi ra.

"Chúc may mắn." Cô cười cười, rời đi.

Đằng sau, người đàn ông cố gọi cô lại, nhưng cô không trả lời.