[Mạt Thế] Quỷ Nhân Doanh Uyên

Chương 35: Lựa chọn của Vũ An




Sau khi sử lý được nữ nhân, trên người cô cũng không ít vết thương, Ma năng cũng cạn kiệt, vết thương vì cạn kiệt Ma năng chúng cũng không có khả năng kép, những vết thương bắt đầu có hiện tượng bị hoại tử.

Cô cũng không để ý những vết thương đang hoại tử, mà đi thẳng đến chiếc xe thể thao méo mó, lôi người trong đó ra.

Bên phía đoàn người cũng đã sử lý xong những tang thi còn lại, chân giao chiến kết thúc, nhân loại chiến thắng nhờ có sự giúp đỡ của cục bông nhỏ và Thần Huyết kiếm.

Doanh Uyên lôi xềnh xệch người đàn ông từ trong chiếc xe méo mó ra ném đến trước mặt đám người, thanh trường kiếm lóe lên ánh đỏ chĩa thẳng vào cổ hắn.

" Xin …xin ngài tha mạng…tôi…tôi sai rồi…tôi sai rồi" Người đàn ông bị ném mạnh xuống đất đau điếng, hắn cũng không giám mở lời mà lồm cồm bò dậy dập đầu lia lịa xin tha.

Hôm nay ra ngoài không biết hắn đã bước chân nào trước mà lại đen đủi thế này.

Đụng ngay một tấm ván cứng, đến Vu Nữ đại nhân cũng bị giết chết.

Trong lòng thì không ngừng oán hận nhưng ngoài mặt thì chính là hèn mọn xin tha.

" Ngươi vừa nãy muốn ta! Nào…bây giờ còn muốn nữa không" ánh mắt Doanh Uyên lạnh lẽo nhìn hắn.

" không giám không giám… Là ta lúc đó bị ma quỷ che mắt đã đắc tội ngài, mong ngài bớt giận…mong ngài bớt …hự"

" Xoạt "

’ tinh … điểm công đức đã bị trừ 1000 ’

Doanh Uyên chớp chớp mắt, lần này giết người lại ít hơn một số không.

Không lẽ là giết người làm càng nhiều việc sấu thì công đức sẽ bị chừ càng ít à.

Cô nhìn oán khí trên người nam nhân đã bị Quỷ Huyết hút sạch, cấp bậc của nó lại cao hơn một chút, Quỷ Huyết kiếm liền có chút đắc chí run run kiêu khích Thần Huyết kiếm, nhưng Thần Huyết kiếm trực tiếp bơ nó.

Thanh trường kiếm rút ra khỏi ngực nam nhân, cô giết nam nhân không chút báo trước làm những người ở đây sững sờ.

" Nhưng tiếc rằng ta lại không phải người tốt" cái thứ tai hoạ này tốt nhất nên diệt trừ từ sớm tránh về sau lại gây thêm rắc rối.

Sau khi giết nam nhân cô lại đưa mắt nhìn về đoàn người lúc trước muốn đẩy cô ra, đoàn người bị nhìn liền sợ hãi lùi về phía sau.

" Ông chính là cha của nhóc An nhỉ? "

Ông Vũ bị điểm danh liền giật thót, ông vẫn nhớ vừa nãy mình làm nhưng gì, giờ bị gọi tên làm ông không ngừng sợ hãi lùi về sau, chân nhanh hơn não liền nhấc cao chân bỏ chạy.

Trong đầu ông lúc này chỉ có một suy nghĩ đó là giờ mà không chạy chờ đợi ông ta chính là cái chết.

Nhưng nghĩ thì rất hay nhưng sự thật lại rất phũ phàng.

" Quỳ xuống! "

Một giọng nói không nhanh không chậm từ sau lưng ông ta vang lên, sau đó người ông ta giống như bị ai đó điều khiển bước đến trước mặt thiếu nữ kia, bịch một cái quỳ mạnh xuống đất.

Mặt ông lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh ngạc, muốn mở miệng nói gì đó nhưng người ông lúc này đã không còn nghe theo sai bảo của ông nữa.

Người ở đây đã ngơ ngác lại càng thêm ngơ ngác, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đây là tình huống gì, sao lại quỳ xuống rồi.

" Nhóc An! "

" chị! " Vũ An bị điểm tên, cậu nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Doanh Uyên rồi đến người cha đã vứt bỏ hai anh em cậu kia.

" Nhóc muốn ta sử lý ông ta thế nào?"

Một câu hỏi làm Vũ An sững sờ, đến Lạc Cầm cùng những người khác cũng kinh ngạc.

Cô lại đi hỏi một đứa trẻ nên sử lý cha nó thế nào, có phải hay không cô ta bị điên rồi.

ông Vũ nghe thấy câu hỏi trong mắt liền ngập tràn hận ý, ông ta liền trực tiếp sử dụng khả năng lên người cô, khả năng của ông ta chính là cắn nuốt linh hồn*.

( cắn nuốt linh hồn*: biến linh hồn của người khác thành sức mạnh của chính mình)

Nhưng rất nhanh ông Vũ liền hộc một ngụm máu, trong mắt từ hận ý liền chuyển thành vô vàn sợ hãi.

" ngươi là người chết? " đột nhiên ông Vũ thốt lên một câu làm người ở đây giật mình.

Người ở đây đầu đầy hỏi chấm, người chết là có ý gì, ánh mắt đám người bất giác nhìn vào vết thương trên người Doanh Uyên, rõ ràng vết thương đã bị hoại tử nặng như vậy nhưng người lại không có biểu hiện của đau đớn hay sợ hãi, nhìn những vết thương ấy những người ở đây lại bất giác liên tưởng đến những vết hoại tử của tang thi, những hạt giống nghi ngờ liền được gieo vào trong lòng những người ở đây.

Doanh Uyên nhìn tay mình, nhưng vết thương bị hoại tử càng lúc càng lớn có vết còn nhìn thấy cả xương, uy áp của đối với ông Vũ cũng dần mất hiệu lực.

Vũ An thấy ông Vũ bị hộc một ngụm máu, tuy trong mắt vẫn có chút oán giận nhưng vẫn cắn răng xin tha cho ông ấy.

" chị! Em xin chị… Chị … Chị tha cho ông ấy một mạng được không ạ"

Doanh Uyên không nói gì mà chỉ nhìn nó, cô biết trong lòng nó có oán giận nhưng dù sao ông ấy vẫn là người sinh thành ra nó, nó cũng không thể nhẫn tâm nhìn người sinh thành ra mình chết chước mặt mình được.

" không được! " Doanh Uyên quả quyết lắc đầu, hắn là vốn dĩ không nên sống tiếp, kẻ đã chết không được lựa chọn đáng nhẽ nên phải rời đi.

Vũ An bị từ chối liền trầm mặc, cậu cũng không tiếp tục cầu xin mà trở về bên cạnh Lạc Cầm, cậu cũng không nói bất cứ câu gì nữa liền im lặng.

Lạc Cầm thấy nhóc như vậy liền an ủi, có lẽ là có lý do chị ấy mới làm vậy.

Doanh Uyên nhìn ông ta, khi tất cả mọi người nghĩ cô sẽ ra tay giết người, nhóm quân nhân tính nên ngăn cản thì cô lại thu kiếm lại.

" ta sẽ không giết ngươi!.. đi đi!"