" chỉ ba bao gạo và 20 viên tinh hạch liền muốn đón hai đứa trẻ mà ta đã vất vả không sợ nguy hiểm mang chúng đến đây, các người cũng hời quá rồi đấy " Doanh Uyên híp mắt " muốn đón hai đứa nó thì mang hai xe tải vật tư đến mà đổi, mỗi đứa một xe, không thì nghỉ! "
Nhưng hiển nhiên Doanh Uyên cũng hoàn toàn không quan tâm đến mức giá mà ông Vũ đưa ra, mà chỉ đơn giản muốn làm khó bọn họ chơi.
Đám quần chúng xung quanh nghe đến Doanh Uyên đòi hai xe vật tư liền không khỏi hít khí lạnh, phải biết rằng hai xe vật tư có thể nuôi sống biết bao nhiêu người, đem hai xe vật tư đi đổi hai đứa trẻ vô dụng, cô gái này có phải hay không bị điên rồi.
Ông Vũ nghe thế mặt liền xám xịt " Cô gái! làm người thì nên biết đâu là điểm dừng, đừng quá tham lam"
Doanh Uyên hừ lạnh " từ trước đến giờ ông đây lại chưa biết điểm dừng nó như thế nào đấy, ông có thể cho ta biết sao… Chỉ bằng ông không đủ tư cách! " nói rồi ánh mắt cô liền trở lên lạnh lẽo.
" Vậy thì ta cũng nói luôn một là hai đứa nó tự nguyện đi theo các người, hai là như ta đã nói các người đem hai xe tải vật tư đến mà đổi "
Nghe thấy vậy đôi vợ chồng liền nhìn về phía Vũ An, muốn đáng bài tình cảm với nó.
Nhưng có lẽ với thằng bé nó thật sự không muốn trở về bên cạnh hai người họ nữa, chị từng nói họ có thể vì mạng sống của mình mà vứt bỏ lại hai anh em nó một lần, thì nhất định vào ngày nào đấy vì mạng sống hoặc lợi ích họ sẽ không chần chừ mà còn tiếp tục vứt bỏ hai anh em nó lần nữa.
Vũ An xiết chặt tay, kiên quyết nhìn ông bà Vũ " con trai và con gái của các người đã chết từ khi các người vứt bỏ chúng nó lại cái nhà đấy mà chạy giữ mạng rồi, nếu không nhờ chị thu nhận chúng tôi thì chúng tôi đã chết đói trong nhà, cũng không… Hức… Hức tôi … Tôi và em gái sẽ không theo các người " nói tới đây nước mắt Vũ An không kìm được mà tuôn trào, quay người chạy vào lòng Doanh Uyên khóc lớn.
Doanh Uyên:"…" chiếc váy nhỏ của cô!!!
Nhìn nước mắt nước mũi chảy đầy ra chiếc váy đỏ, nhưng cũng không đẩy thằng bé ra, mà mặc cho nó ôm mình.
Nghe đến đây dường như những người xung quanh hiểu ra vấn đề, hóa ra là vứt bỏ lại con mình mà chạy lấy mạng, còn hai đứa trẻ lại được người ta cứu không sợ nguy hiểm mà nôi chúng còn mang chúng đến căn cứ, lúc này bắt gặp đôi vợ chồng, đôi vợ chồng liền mặt dày đòi lại con.
Quần chúng 1: làm sao lại có người ác đến vậy cơ chứ.
Quần chúng 2: phải tôi mà là đứa bé kia tôi cũng không theo bọn họ.
Quần chúng 3: các người nhìn xem đứa bé cô gái kia bế trắng trắng tròn tròn nhìn là biết được nuôi dưỡng rất tốt, nếu là con của tôi tôi cũng nguyện ý để họ nuôi.
Người trong căn cứ rất nhiều người là người thủ đô, từ khi mạt thế đến họ đã ở đây nên phần lớn họ vẫn giữ được nhân tính, đối với việc vứt bỏ lại con cái chạy chốn rất phản cảm.
Nghe thấy người xung quanh bàn luận ông Vũ liền đen mặt, ông không ngờ mọi chuyện lại trở nên như này, bị những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ chửi mắng ông Vũ liền tức giận tím mặt " các người…" ông Vũ muốn nó gì đấy nhưng chỉ tức giận tay run run chỉ vào mặt Doanh Uyên sau đó tức giận nói.
" Được… được lắm! Thằng nghiệt chủng! Nếu mày đã không muốn nhận cha mẹ này thì từ nay mày cũng không còn là con của chúng tao nữa, sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng chạy tới cầu xin tao" nói rồi ông Vũ liền quay người bỏ đi
Nhưng đi chưa được vài bước thì nghe người đằng sau nói " lo mà giữ lấy cái mạng của người trước đi"
Ông Vũ liền tức giận hùng hùng hổ hổ bỏ đi, bà Vũ thì vẫn ngơ ngác ngồi đấy nhưng được một lúc liền đứng dậy cùng người phụ nữa vẫn luôn im lặng kia chao đảo đuổi theo sau ông Vũ.
Những người xung quanh thấy đã không còn gì để xem liền từ từ tản ra, lúc này mới để lộ ra một nhóm người vẫn luôn đứng trong đám đông.
Đường Bảo Minh khi đang dùng bữa thì nhận được cuộc gọi điện thoại vệ tinh của Lạc Thụy Từ, sau đó liền tức tốc chạy đến đây, những người khác trong Đường gia thấy cậu gấp gáp cũng bỏ dở bữa ăn mà đuổi theo, họ cứ như là trong đội thợ săn xảy ra chuyện, nhưng khi chạy đến những người Đường gia lại không thể tin vào mắt mình, họ giường như đã nhìn thấy con gái đưa con gái đã mất của họ sống lại.
Doanh Uyên nhìn đến mấy người đấy thì thở dài trong lòng, đây là nhận người thân tập thể sao.
Nghĩ thế nhưng cô cũng không có ý định nói truyện với họ mà quay người rời đi, đã từng là người thân nhưng hiện tại cô không phải … Không! Phải là cô chưa bao giờ là con của họ.
" Bảo Bảo?"
Một tiếng gọi từ sau lưng, bước chân Doanh Uyên hơi khựng lại nhưng sau đó lại tiếp tục rời đi.
" Bảo Bảo là con có phải không? "
Vẫn là tiếng gọi sau lưng, Doanh Uyên liền đừng bước, nhưng sau đó vẫn là bước đi bỏ lại dám người sau lưng.
Từ ngày đấy đám người Đường gia thường xuyên ghé thăm ngôi nhà nhỏ của mấy người Doanh Uyên, nhưng chưa bao giờ gặp được người họ muốn gặp mà chỉ gặp được một tiểu thư tự xưng là quản gia và đứa bé Lạc gia cùng hai đứa trẻ.
Lạc Cầm sau khi nhận lại người thân nhưng cô ấy nhất quyết không muốn rời đi, vì vậy vẫn luôn ở lại đây.