Mạt Thế Manh Thú Hoành Hành

Chương 12




Tuyết tan, mây đen vần vũ hôm nào cũng vội tán đi theo gió tuyết, chỉ còn lại màn trời đen thênh thang trên cao. Muôn vàn ánh sao treo tấm màn đen, quây quần xung quanh vầng trăng tròn vành vạnh, tạo thành một bước tranh trời sao đầy thần bí.

Bạch Duẫn Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh trăng bạc trải trên mặt đất trắng ngần như lớp sương mờ, khiến cho nơi núi rừng không dấu chân người này quá đỗi huyền ảo. 

Thế nhưng đêm nay, chốn rừng thiêng đã được định sẵn sẽ mất đi sự tĩnh lặng vốn có. Sâu trong khu rừng vắng lặng là bóng dáng của hai con thú to lớn khiến người ta run sợ, đang đối đầu không khoan nhượng.

Bên trái là một con mãng xà màu xanh ngọc cao gần 50 mét đang dựng đứng người, thân mình to bè hơn cả một cái thùng tắm duỗi lên cao rồi từ từ thu người lại, nhìn kẻ trước mắt như muốn ăn tươi nuốt trọn.

Bên phải, một con sư tư trắng dài gần 3 mét đang đấu mắt với mãng xà. Chân trước co thấp, chân sau dồn lực, hạ thấp người tạo thế ngênh chiến, bờ lông trắng xóa như muốn hòa vào giữa núi rừng. 

Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, vừa cử động là đầu rơi máu chảy.

Bạch Duẫn Dương mặt đần thối một đỗi lâu, không hiểu vì sao lại xảy ra tình thế này. cái thế cục không thèm đàm đạo mà nhào vào định xúc nhau luôn là cái giống ôn gì đây?

‘Ta nói lại lần nữa, thả nó ra!’ âm thanh giận dữ như sấm nổ bất ngờ vang ầm lên trong đầu, làm cho nhóc hoảng đến váng đầu hoa mắt, mấy câu giải thích chực nói ra đã kẹt lại trong cuống họng.

Sư tử thoáng giật mình. Nhưng nó vẫn kịp nhận ra mình đang ngậm một cục bông mềm nhũn. Nó đấu tranh một chút, rồi từ từ hạ thấp người xuống dưới sự áp bức từ đôi đồng từ đỏ như máu của Thanh Trạch, vừa cảnh giác nhìn thẳng vào mãng xà, vừa chậm rãi há miệng ra.

Bịch!

Cục bông chưa kịp tỉnh táo cũng như chưa chuẩn bị gì đã rớt vào trong đống tuyết. Sư tử vội nhìn xuống xem cục bông có sao không, thấy nhóc ta không trầy xước gì mới bình tâm lại, vươn chân kéo Bạch Duẫn Dương giấu xuống dưới bụng, bảo vệ nhóc cẩn thận.

“Gào!”

Tức giận không thua gì Thanh Trạch, sư tử mẹ vốn đang phẫn nộ bừng bừng há miệng gầm, tiếng gầm gừ dội lại vang vọng cả mảnh rừng. Những con thú tới dò la động tĩnh lũ lượt ôm đầu trốn như chuột.

Toang rồi!

Khi Bạch Duẫn Dương nghe được đã thấy kỳ này hỏng bét, nhóc biết sư tử mẹ thật sự bùng nổ rồi. 

Cái vuốt mập của nhóc quơ quào kịch liệt dưới bụng của sư tử, kéo thân mình lên từng chút một. Cái đầu vừa vươn ra còn chưa kịp lấy hơi đã thấy thân rắn của Thanh Trạch duỗi ra cực độ, tưởng chừng chỉ chớp mắt thôi sẽ nhào tới chiến đấu vậy.

“Ấy Thanh Trạch từ từ đã, đây là mẹ của con sư tử non kia, người ta không có ác ý đâu.” Bạch Duẫn Dương vội ngăn cản, đồng thời nhóc cũng vỗ vỗ lên người sư tử mẹ đang bảo vệ nhóc, xoa dịu cuồng nộ của sư tử: “Bà tới tìm nhóc sư tử kia phải không? Bà yên tâm, tên nhóc đó giờ an toàn lắm.”

Mạt thế đã xảy ra được nửa năm rồi, mặc dù Thanh Trạch trở thành động vật biến dị, hiếu biết không ít thứ nhưng tư duy của gã vẫn còn rớt lại ở khoảng thời gian trước. Sư tử và báo tuyết vốn không sống chung với nhau, cả hai còn lại kẻ thù trong tự nhiên. Thấy con sư tử trưởng thành kia há cái miệng đỏ như máu ngoạm báo tuyết con, nếp sống khác nhau mà, trong đầu Thanh Trạch nảy số là con sư tử kia đã ngoạm chết nhiều cục bông lắm rồi, thế là gã tự vào thế sẵn sàng chiến nhau luôn.

‘Nhưng mà mới nãy nó còn xách gáy nhóc lên đó.’ Dù cho Thanh Trạch không thuộc họ nhà mèo gã cũng biết phần gáy của chúng rất yếu ớt. Chỉ cần bị chụp lấy thì ngay tức khắc, muốn nhúc nhích cũng bất lực. Gã không hiểu vì sao Bạch Duẫn Dương lại không chạy trốn.

‘Nhóc và sư tử không cùng loài mà nhóc còn dám để bà ta cắn gáy mình, lỡ như bà ta cắn nhóc tèo luôn thì sao!’ Thanh Trạch nói hết cả hơi, trong lòng lại than thở không thôi. Quả nhiên là con nít mà. Không có thú mẹ bên cạnh, những thường thức cơ bản này cũng không hiểu.

Cục bông rốt cuộc cũng thoát khỏi bụng sư tử, nghe thấy lời này chợt lặng đi.

Những lời quan tâm chân tình này, sao nhóc lại không hiểu cho được. 

Ngấng đầu lên, in vào đáy mắt là bóng dáng ánh tím cao lớn, trên thân người cao cao là cái đầu góc cạnh mà nhóc thường hay nằm.

Hết cách, Bạch Duẫn Dương đành nhảy phốc lên tảng đá: “Trên người tui có vương lại mùi của sư tử con mà bà ấy quen thuộc, nên bà mới phớt lờ cảnh cáo của ông mà nhào tới ngoạm lấy gáy tui, muốn kéo tui xuống.” Mà nhóc cũng có ngáo đâu mà để cho sư tử nắm lấy điểm yếu của mình. Ngay lúc sư tử xuất hiện, nhóc đã phủ thêm một tầng kết giới lên người. Nhìn từ xa sẽ thấy sư tử ngoạm lấy gáy nhóc, nhưng thật ra là kết giới mà thôi. 

Nhóc ngẩng đầu ngẫm nghỉ một chút, nhấc tay xoa xoa ấn ký đỏ tươi trên trán lấy một con heo đồ chơi còn to hơn cả mình ra, ném cho sư tử. Hôm qua nhóc lấy đồ chơi ra để dụ dỗ sư tử con, kết qua lúc lấy về lại chọc cho nhóc phát điên lên. Đồ chơi của nhóc nhìn đáng yêu muốn xỉu, sống động như thật vậy, chẳng qua trên người đồ chơi có thêm mấy vết nước miếng.

“Tình trạng hiện tại của nó tốt hơn rồi, còn có sức nghịch đồ chơi cơ mà. Nên là bà đừng lo lắng quá.” Sư tử cúi đầu ngửi ngửi như đang kiểm chứng điều gì. Sau một đỗi mới thu lại tư thế nghênh chiến, dần lùi lại đằng sau thể hiện bản thân mình không có địch ý gì cả.

Thấy sự nhượng bộ của sư tử, cả người của Thanh Trạch cũng thả lỏng, bèn cúi đầu xem xét cục bông có sao không.

“Không sao cả, bà ấy cũng nương nhẹ vài phần, không làm tui bị thương đâu.”

Ngậm lấy cái đuôi đang hất ra trước, Bạch Duẫn Dương mông lung hỏi: “Thế trợ thủ mà ông tìm tới đâu rồi?”

Không lẽ cũng phát tướng như Thanh Trạch rồi à? Nếu thế chuyến này của bọn họ công cốc mất.

Thanh Trạch hừ lạnh một tiếng, cúi đầu xuống.

Phụt!

Gã phun từ trong miệng ra hai cục gì đấy màu ánh kim, chúng nằm bẹp bên người Bạch Duẫn Dương run bần bật. Hoá ra này giờ tên này không dùng xà ngữ là vì đang ngậm hai cục này trong miệng. 

Bạch Duẫn Dương thích thú nhìn chòng chọc vào hai cục lông vàng bên cạnh. Một tranh hai cục bông ấy len lén ngẩng đầu lên đầy cẩn thận, cặp mắt tròn xoe vô tội nhìn Bạch Duẫn Dương có vẻ ngoài vô hại lại dễ thuyết phục này. Báo tuyết cưng thoáng chốc đã hiểu rõ mọi việc.

Hoá ra là chuột vàng nha.

Hai con chuột vàng này hiển nhiên cũng là động vật biến dị, trông hơi to hơn những con chuột tinh trưởng thành. Bọn chúng nằm co lại thành cụm, lông trên người rối tung rối mù, trên người còn dính chút bụi đất, bị nước bọt của Thanh Trạch trụng sơ qua ướt nhèm nhẹp, nom khổ sở vô cùng.

“Khoan đã, tui nhớ là chuột phải rúc trong ổ để trú đông, ông xúc cả ổ của người ta tới đây hả?” 

Dường như đang đáp lại lời của nhóc, trong mắt chuột bông loé lên một nỗi căm hờn. 

Thanh Trạch im bặt một lúc, khẽ gặt đầu.

Một trận gió buốt rít qua, hai con chuột bông nằm trên tuyết run rẩy tột độ, không rõ là vì lạnh hay vì hoảng. Chúng nó nghe hiểu được lời của Bạch Duẫn Dương, uất ức trong hai mắt đen tròn như trào ra.Hai râu chúng rung rung, có khi tí nữa sẽ nhào qua ôm chân nhóc mà khóc than chít chít. 

Thanh Trạch ngẩng đầu nhìn màn sao đang dần dần kéo lại, trong lòng đưa ra quyết định. Gã vung đuôi chụp lấy một trong hai con chuột, nói với con còn lại: ‘Theo thoả thuận, mi chui vào hang lấy đồ của ta ra đây. Chỉ cần mi không nổi tính xấu thì xong việc ta sẽ tha cho hai đứa mi.’ 

Thoả thuận cái huần hoè!

Nếu không phải chúng nó không biết nói, đôi chuột bông có khi đã căm phẫn mà gào lên rồi.

Lợi dụng lúc nó ra ngoài kiếm ăn mà hùng hùng hổ hổ chặn cửa nhà, xúc hơn nửa cái ổ, cắp luôn vợ của nó. Thế mà giờ còn trơ trơ cái mặt ra nói thoả thuận, thoả cái bà nội cha nhà rắn.

Hai hạt mắt đậu đen tròn xoe nhìn con thú nhỏ lạ lẫm kia mà làm bộ đáng thương. Chuột ta thầm mong kẻ này sẽ thay mặt nó nói một câu công đạo. 

Bóng mắt như phủ màn đêm đen mê hoặc lòng người, chớp rồi lại chớp, Bạch Duẫn Dương ôm đuôi gặm gặm, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Cái con rắn tàn ác!! Cả cái tên nhãi khuyết tật lòng cảm thông này nữa!!

Chuột ta gào thét trong lòng. Nó thấy việc đến bước này chẳng còn chỗ trốn nữa, tức tối kêu chít chít ầm cả lên rồi nhảy xuống vách đá.

Dưới chỉ dẫn của Thanh Trạch tìm đến cửa hang, hai chân trước của chuột ta đào đào mớ tuyết đọng lên, hai chân sau cũng không quên dậm bình bịch vào tuyết, cứ như đang đạp kẻ thù vậy. Cái đầu chúi nhũi vào trong, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Quào!

Bạch Duẫn Dương há hốc miệng nhìn con chuột tung cả bốn chi ra quơ quào nhoáng cái mất tiêu, cái đuôi cũng rơi ra khỏi miệng.

Nhóc lầm bầm: “Chẳng nhẽ thuộc tính của nó là tê tê à?”

Trong lúc Thanh Trạch và Bạch Duẫn Dương nói chuyện, sư tử vẫn còn đờ người ra.Trong miệng vẫn còn ngậm món đồ chơi mà Bạch Duẫn Dương lấy ra, xem đó như là đứa con của mình vậy.

Cho tới khi chuột vàng chui vào trong động. Nó đắn đo một chốc, hành động trước một bước. Tiếng bước chân dẫm trên tuyết cũng không hề nhỏ, vang ầm ầm, tỏ vẻ mình đang cố ý đấy.

Thành công kéo tầm nhìn của Thanh Trạch và bạch Duẫn Dương lên người nó.

Dưới cái nhìn của một rắn một báo con, sư tử bước lên một bước, lộ rõ vẻ thăm dò. 

‘Ta không phải đến săn heo’ Trên người sư tử phát ra một luồng tín hiệu.

Ý tứ gây hấn không ngán con nào của nó, ta cũng có thể thấy được từ lúc nó dám giao tranh với Thanh Trạch. Nhưng hiện tại, nó không muốn gây sự. Nó chỉ muốn biết con yêu của nó đang ở đâu thôi.

“Gào!” Tiếng gầm lúc này không còn mang theo sự hung hãn, lại ẩn ẩn một chút van nài khó thấy rõ.

“Sao bây giờ? Bà ấy muốn đi theo chúng ta, có làm hỏng chuyện không vậy?” Bạch Duẫn Dương ngẩng đầu hỏi Thanh Trạch. 

Nhóc sợ sư tử không nhịn nổi mà chạy tới kho hàng làm mọi chuyện bung bét. Thương thế của thú biến dị trong đấy đến giờ vẫn chưa khá hơn đâu. Đạo lý này Thanh Trạch cũng hiểu được.

‘Động vật biến dị ở đấy nhiều lắm, thương tích cũng nghiêm trọng. Chúng ta cần phải nghỉ ngơi thêm hai ngày mới có sức mà chạy trốn.’

Trong mắt sư tử hiện lên nỗi do dự. ‘Muốn lấy cứng chọi cứng cũng phải tự ước lượng xem bản thân mình có đủ sức một mình chống lại không. Xem thương thế trên người bà vẫn chưa khép lại, coi chừng có đi không có về đấy.’ Thanh Trạch cười lạnh.

Bạch Duẫn Dương khi nằm dưới bụng sư tử đã ngửi thấy mùi máu tươi gắt mũi. Thêm cả, nó không ngừng chạy trốn như vậy, miệng vết thương đã sớm rách ra lại, dường như đang cố níu lấy chút hơi tàn để chống đỡ.

Nghĩ đến đây nhóc ta bèn nói: 

“Con của bà giờ đang rất an toàn.”

An toàn tới mức ngày nào cũng nghịch đuôi của nhóc.

“Ăn được, uống được”

Ngày nào cũng được uống nước có pha linh nhũ, còn thèm thuồng kẹo của nhóc.

“Vui vẻ nữa”

Thật mà, mỗi ngày nằm oạch ra làm thảm cho nhóc tới sướng rơn cả người.

Hôm qua còn học theo Husky trong kho rú lên mấy tiếng.

Thiếu điều vẫy vẫy đuôi thôi.

Sư tử gật đầu, hiểu rõ bản thân mình không đủ sức cứu con ra khỏi nơi đó, cần phải mượn sức của những kẻ này.

‘Khá lắm. Chốc nữa bà đi theo bọn ta đến kho trốn để dưỡng thương đi. Đợi đến khi loạn lên rồi thì trong ứng ngoài hợp.’  Thanh Trạch hài lòng vung vẩy cái đuôi, bất mãn với sư tử cũng vơi đi nhiều phần.

Nghe Lâm Hoành Vĩ nói sư tử mẹ này là động vật biến dị cấp 4. Bạch Duẫn Dương ngẫm nghĩ, vẫn đưa cho sư tử một viên thuốc giảm đau: "Cho bà nè, dùng để dưỡng thương đó."

Thanh Trạch cúi đầu nhìn nhìn, tò mò hỏi: "Rốt cuộc nhóc là ai? Sao có nhiều món đồ hay hay vậy?"

Còn có thứ thuốc tiêu thực giúp gã tiêu hoá hết mảnh vỡ của Bạch Bàn nữa chứ.

Đối mặt với câu hỏi này…

Cái đuôi xù quặp lên trước người, há miệng gặm gặm, Bạch Duẫn Dương nghiêng người nằm phịch xuống, ôm cái đuôi vào lòng rồi co người lại một cục: "Ăng nhăng nhăng nhăng nhăng."

Thanh Trạch: …

Có tiếng sột soạt vọng ra từ tuyết đọng trên vách đá. Một cục lông vàng óng cực khổ bò ra ngoài. Ánh mắt của Thanh Trạch quét đến cái chân hồng hồng của con chuột, lại không thấy mảnh vỡ bạch bàn của mình đâu. Đảo ánh nhìn đi lại dừng mắt trên hai má căng phồng của chuột.

'Mi ăn nó rồi!'

Con mãng xà vốn đang bình tâm bất chợt bùng lên lửa giận.

Quý ngài chuột vàng: (⁠●—⁠●⁠)