“Khương đại tiểu thư, thật vinh hạnh gặp lại cô” Thiên Dương cười nói bắt tay với Khương Ngọc Nhi.
Cả hai chưa kịp nói câu nào thì ở đằng sau thấp thoáng bóng dáng ai đó. Thì ra đó là dấm tinh bước đi như bay ngày càng tiến lại gần.
Vừa mới đến nơi Tần Minh liền dơ tay ý đồ bắt tay với Khương Ngọc Nhi, sau đó không hề thương hoa tiếc ngọc hay níu kéo gì mà lược qua che lấy Thiên Dương tầm mắt nói.
“Chúc mừng cậu” Tần Minh nói.
Thiên Dương vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn người nào đó tưởng chừng bí ẩn nhưng lại như thần giữ của, đứng chắn hắn hết tầm nắt Tần Minh vô ngữ nghĩ thầm. [Tên này không phải khai khiếu, thiếu thu thập đi? ngươi cao to chân dài đứng chắn trước mặt chắn hết tầm nhìn như cái thùng gỗ là chuyện hết sức ẩn nấp đâu.]
Khương Đại tiểu thư???
[Đúng là cẩu nam nhân, ta còn chưa nói câu nào ngươi đã nhanh chóng chắn ta trước mặt. Sách nhà ngươi lão bà sợ vẫn chưa đồng ý làm ngươi bạn trai đi, ngươi này phòng chóng trộm nhà cũng quá mức đi.] Không hiểu tự nhiên bị dấm tinh chắn đường Khương đại tiểu thư không khỏi phun tào nghĩ.
“Là nó sao? Thiên Dương tiến sĩ ngài có thể nói thêm về bộ giáp phòng ngự này rõ hơn không?” Một ban lãnh đạo đi đến. Đi cùng với đó là là một số ban quản lý cấp cao và các nhà nghiên cứu khác đều hết sức chăm chú lắng tai nghe.
Thiên Dương: “Tất nhiên rồi.”
___
Mọi người bình tĩnh bình tĩnh a. Lần này chỉ sản xuất ra 1000 bộ áo giáp và có 50 bộ được phép đổi nhờ cống hiến điểm.
Tại đại sảnh nhiệm vụ. Hàng loạt dị năng giả, người thường và các tinh anh khác đều tụ tập lại ý đồ dành lấy cơ hội đổi cống hiến điểm của mình lấy ao giáp.
“Nè tiểu Trần cậu có biết tại sao có nhiều người ở đây như vậy không?”
Một tân binh mới bước vào tò mò hỏi đồng bọn của mình.
“Nghe nói viện nghiên cứu vừa chế tạo ra bộ giáp phòng ngự mới, được làm bằng xác của bầy kiến biến dị hôm trước vừa phòng ngự mạnh lại có thể kháng bớt dị năng công kích, đã vậy nó còn nhẹ nhàng linh hoạt hết sức tiện lợi.”
Tiểu Trần trường một khuôn oa oa mặt quay lại nhìn nhà mình biểu ca nói.
“Wow, làm thế nào để có được nó?”
Tên biểu ca kinh ngạc hỏi.
“Ở phía trên kia.” Vừa nói tiểu Trần không quên chỉ tay về phía bên phải.
Theo hướng cánh tay chỉ cậu ta đưa mắt nhìn sang hình chiếu trên màn hình lớn vừa mới được chiếu lên không lâu.
Đập vào mắt đầu tiên chính là bộ giáp đen đỏ huyền bí thêm ám xanh lưu động. Mặc dù không thiết kế hay trạm khắc gì hoa văn hoạ tiết mỹ lệ khác nhưng lại khiến cho bộ giáp khoác một màu màn đêm sâu thẳm hết sức mạnh mẽ.
Bây giờ không chỉ có mình hai người kia chú ý đến mà tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang thông báo.
‘Áo giáp huyền kiến, độ cống hiến 3000 điểm, có thể đổi tinh hạch nhưng phải có ít nhất 1000 điểm cống hiến trong giao dịch.’
Cùng lúc đó loa thông báo cũng vang lên.
“Vì chỉ có 50 cái đầu tiên nên sẽ tùy cơ lựa chọn khách hàng mời mọi người đăng ký mua hàng đi qua phía bên phải quầy thực hiện.”
Nghe vậy một đoàn lại lũ lượt kéo qua bên phải quầy bu lại chật như nêm cối.
Mặc dù 3000 điểm cống hiến nghe có vẻ rất nhiều nhưng thực chất không quý đến vậy. Vì các đội ngũ khi làm nhiệm vụ cho căn cứ thì có thu hoạch từ 500 - 600 điểm một lần. Vậy nên bọn họ cũng chỉ cần đi vài lần nữa là kiếm được. Chưa kể căn cứ cho phép dùng tinh hạch thay đổi. Này đối với họ hoàn toàn không khó.
Thực chất dù giá hơi đắt so với dự kiến là 2000 điểm nhưng do là lần đầu sản xuất phát minh ra phải cung cấp cho quân đội và nội bộ trước, chỉ thả ra 50 bộ để ủng hộ sĩ khí, thúc đẩy nhiệm vụ tiến độ nên mới đem ra bán. Mặc dù nhân viên đã nói về sau sẽ dễ mua hơn và giá ưu đãi hơn nhưng không ai là không muốn mua được nó ngay.
Còn nói đợi về sau sinh sản nhiều rồi mua? Chết cười! Ai biết lần sau là khi nào, không biết bọn họ có bắn nữa thiệt không. Mà nếu còn bán nhưng lỡ như này chính mình mạng chó đã ngủm rồi đâu? Vẫn là mua phòng ngừa cho mình trước thì hơn.
“Ba ba áo giáp” Ục ịch cánh tay nhỏ ngón sen trắng trắng múp múp chỉ về màn hình nãi thanh nãi khi nói.
Thiên An sủng nịch xoa đầu nhà mình tiểu bảo bối nói:
“Thích sao, ba ba mua cho nhà mình tiểu Minh một bộ chơi nha.”
“Ân ân”
Tiểu Minh bằng hữu mắt sáng rực vừa vỗ tay vừa nhìn nhà mình ba ba thổ hào mừng rỡ mà ân ân liên tục sau đó bẹp một ngụm vào nhà mình ba ba trên má.
Thiên An đang vui vẻ ôm nhà mình bảo bối thì thấy bóng dáng một người phụ nữ khác ở bên ngoài đại sảnh đi ngang qua khiến cậu nheo nheo mắt.
[Trùng hợp đến thế sao] Thiên An tự nhủ.