Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 46: Áp lực đại




Tiểu Minh bằng hữu mắt mở đại đại, nhìn trái nhìn phải rồi sau đó úp mặt ăn vạ vào nhà mình ba ba trong lòng ngực mặt mếu máo.

Thiên An nhẹ nhàn dùng tay vổ vổ nhà mình bảo bối vừa nhẹ nhàng nói:

“Buồn ngủ rồi sao?”

“Um” giật nhẹ một cái, tiểu Minh mơ màng ngáp ngáp mắt nhắm mắt mở cố gắng thức để được đồng hành với nhà mình ba ba đánh yêu quái. Nhưng lỗi tại bờ vai ấm áp của ba ba quá lớn khiến cậu mơ màng ngủ đi (um khẳng định không phải do tiểu Minh bảo bối ngủ lạp).

Nhìn nhà mình tiểu báo bối Thiên An nhẹ nhàng cười ra tiếng rồi lấy tay che thêm áo khoác lên người Minh Minh tiểu bằng hữu.

Xung quanh người cậu bé là 3 lớp màng bảo vệ lần lượt là 1 giáp chắn thương vật lý và dị năng, 1 giáp chắn khí độc, và 1 giáp phòng chống tiếng ồn giúp bé có thể ngủ ngon giấc.

Bởi vậy dù ở trong giây phút nguy hiểm và gay go với tiếng ồn do tấn công của súng đạn này lại có một hình ảnh hết sức giản dị lại xa xỉ với nhiều người diễn ra trước mắt họ.

Đó chính là tâm thế bình thản, ôm con nhẹ nhàng ấm áp của cha con nhà Thiên An.

Mặc dù nhiều người sẽ nghĩ chua chua mà ghe ghét đố kỵ, hay khinh thường Thiên An vô dụng ngu si, thì họ không biết được xung quanh đây có vô số người được cứu mệnh nhờ dị năng vòng bảo vệ của cậu.

Xoa xoa trên trán vài giọt mồ hôi nhỏ Thiên An lại tiếp tục sử dụng dị năng của mình nhanh chống bao bọc thêm kiên cố, bảo vệ những người xung phong tuyến đầu, những người anh dũng chỉ huy trên tường thành, hay một vài người lơ là xém rơi vào địa ngục.

“Rầm” Một âm thanh lớn vang lên và ở nơi xa một nhúm đất nhô lên từ khi nào, đã bị đổ xụp.

Mọi người ai nấy tim đều như lỡ một nhịp khi đưa mắt nhìn sang phía bên phải nơi phát ra thanh âm.

Thì ra đó là một đường hầm đườc xây dựng bởi các con kiến thợ chăm chỉ, chúng nó đã tạo ra một thông lộ là một đường hầm khá lớn để dẫn dắt đoàn quân tiến công căn cứ.

Mênh mông chằng chịt một bầy kiến đếm không hết số lượng đang dần dần di chuyển đến gần.

“Chúa ơi!” Một tên dị năng giả không kiềm nổi sợ hãi mà run bần bật, hai chân cậu ta như bị rót trì mà bị đông cứng không dám dịch chuyển một bước.

“Cạch”

Một con kiến vừa đào động đến phía dưới chân dị năng giả kia, nó vừa nhô lên hai cái càng kiến ý đồ tập kích cậu ta.

May thay trong gang tấc người đứng bên cạnh kiêm đồng bọn ở nhà trẻ từ trước tới giờ của hắn đã nhanh chống ôm hắn lăn qua một bên, hiểm hiểm thoát khỏi một đòn chí mạng.

“Đội bảy, đội năm theo tôi tập trung chi viện phía cánh tay phải.” Một thanh âm bình tĩnh và sáng suốt của Tần Minh vang lên, tiếp tục chỉ huy mọi người chiến đấu.

Nghe vậy đám người mới hoàn hồn lại nhanh chóng tập trung cao độ tại vị trí của mình mà tiếp tục đối đầu với đối thủ.

“Rõ” Thành viên ở hai đội bảy và năm đều nhanh chống đáp lại rồi không ngừng di chuyển phía sau Tần Minh bóng dáng.

Tần Minh cùng hai nhóm quân đội xung phong tuyến đầu, tấn công đàn kiến khi, lại mừng thầm khi phát hiện bọ chúng không được thông minh cho lắm.

Chỉ cần bọn họ đủ nhanh nhẹn, lách qua các đòn tấn công của lũ kiến và rẻ hướng nó về phía những con kiến khác thì bọn họ cũng sẽ có cơ hội chiến thắng.

Ngoài ra một trong các đội tinh anh nhất cũng đã được Tần Minh điều động tấn công dữ dội và giữ vững hàng rào phòng tuyến nên bầy kiến vẫn chưa thật sự thâm nhập được vào vòng vây an toàn.

Khi bầy kiến dần mất khống chế và tán loạn, và ưu thế cành nghiên về bên ta lúc, thì bỗng nhiên tất cả các con kiến đều dừng chạy loạn mà đều hướng về một phương hướng.

Tần Minh đưa mắt nhìn theo thì thấy một con kiến màu vàng hoàng kim nhỏ nhắn đang được một bầy kiến lực lãm hộ giá hộ tống tiến về phía trước.

===Hết Chương===