Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 42: Trốn




“Cạch”

“Ăn cơm thôi nào!” Một tên côn đồ thả mạnh chậu thịt xuống mặt đất vẻ mặt tiêu khiển mà nhìn đám người họ.

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Thiên Dương tỉnh lại. Hai ngày này vì không ăn uống gì nên trên người cậu yếu ớt và đói khác hơn trước rất nhiều.

“Tránh ra, nó là của ta” Vẫn như cũ đám người như sói đói mà bu lại giành dựt nhau.

Trong nhóm người bị bắt cùng ngày với Thiên Dương cũng đã có một người phụ nữ trung niên không nhịn được mà đã xa ngã chạy đến cướp ăn.

Thiên Dương mặc dù bây giờ đã đói và hư thoát nhưng cậu vẫn không có ý định nào về mấy thứ đó. Hôm nay cậu phải hành động, thoát khỏi nơi đây, nếu không cậu sẽ chết vì đói, hay bị bọn họ chọn làm dê tể đi.

Qua hai ngày quan sát thì nơ đây là một khu cư trú tự phát. Cầm đầu là tên đại ca mập mạp, nhưng cơ bắp này. Hắn ta tên là Lý Phiệt, trước mạt thế là công nhân cho một chuỗi nhà xưởng thép suốt đời làm lụm vất vả kiếm được ba cọc ba đồng. Mạt thế tiến tới hắn đang tăng ca làm việc thì ngất đi, ai dè khi tỉnh dậy cả thế giới đều thay đổi tang thi hoành hành khắp nơi. May thay hắn thức tĩnh dị năng kim loại, phối hợp với sắt thép xung quanh nhà máy hắn nhanh chống thích ứng, trước thi triển năng lực kiến mấy đồng nghiệp lo sợ, đợi khi hắn thực sự thành thạo dị năng thì chính thức bước lên con đường thống trị đàm áp của mình.

Trước kia quang côn một cái hắn không nhà không xe không lão bà lách mình thành dị năng giả, mạnh mẽ, cường đại. Lý Phiệt bành trướng, hắn tìm kiếm mấy hồ bằng cổ hữu từng làm côn đồ chung một thời lập đội, sau đó nhanh chống lục kiếm, truy tìm người sống sót xung quanh nhà xưởng, nhờ vào dị năng và vũ lực, hắn thấy ai cũng không sợ, bây giờ Lý Phiệt hắn đều có thể chưởng khống sinh tử của bọn họ.

Nơi này chia làm bốn khu, một là nơi ở của tên đại ca Lý Phiệt ở phía vên phải, sau đó là nơi ở của mấy tên tiểu đệ chủ yếu là thanh niên lực lưỡng được phân phối ở khu vực kí tức cho nhân công. Nơi thứ ba là nơi này, chủ yếu là nam nhân hoặc nữ trung niên xấu xí, ngoài ra còn có trẻ em nhưng không nhiều. Bên thứ tư hẳn là nơi bắt nhốt mấy cô gái trẻ.

Không biết bọn côn đồ tàn bạo này đã đạp hư bao nhiêu người mà cả đêm lẫn ngày ở bên kia đều vang lên tiếng khóc thút thít, rên rỉ của những cô gái vô tội, cùng với âm thanh dơ dáy bẩn thỉu tục tĩu. May thay trong đám người kia không ai hảo nam phong chứ không Thiên Dương cũng không biết mình có được yên ổn trong hai này qua không.

Trong hai ngày này đã có người hay bị đói, bị thương năng, bị kiệt sức, cũng có thể là bi bọn họ ghét bỏ không ưa nhìn mà bị đem đi ra ngoài. Nhìn vẻ mặt thèm thuồng đói khát ghê tởm đó của bọn chúng Thiên Dương không nhịn được mà nảy sinh ác hàn, khó chịu, sen lân với sợ hãi.

Ngày hôm qua lúc, Thiên Dương nghe thấy đám người bàn tán xôn xao vẻ mặt nhìn về phía Thanh Quang chảy nước miếng. Có người không nhịn được mà nuốt nuốt nước bọt. Hiển nhiên bọn chúng sẽ nhanh chống động thủ, cậu phải có hành động ngay bây giờ.

Vừa suy tính Thiên Dương vừa mân mê trên tay bột màu nâu ánh mắt lóe lóe.



“Đùng”

Một tiếng nổ thật to ở đằng xa khiến mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn về hướng nấm đen trên bầu trời.

Tân Minh thấy vạy lập lức ra lệnh cho người đi thám thính, trinh sát ở phía trước, còn đoàn xe cách một khảng cách chạy theo xe phía tước. Đồng thời nội tâm Tần Minh đang nau náu như có điều gì chỉ dẫn muốn đến nơi đó ngay lập tức, có thể nói đó là thành giao cách cảm hay là giác quan thứ sáu đâu.

Tần Minh đuổi tới khi trời đã xế chiều, mọi chuyển cũng đã kết thúc.

Trong ánh nắng chiều tà, khung cảnh xung quanh đổ nát mà yên ắng. Thiên Dương đứng hương ngược sáng vẻ mặt vô biểu tình, trên tay cầm một cây gậy đen cháy xén. Khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy. Cậu quay lưng lại nhìn thấy Tần Minh thì mỉnh cười rồi nói

Thiên Dương: “Cậu tới rồi sao?”

“Um, tôi tới rồi đây!” Tần Minh đáp.