Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 2: Không thức tĩnh dị năng




Trong cơn đói bụng tĩnh dậy Thiên Dương dụi dụi mắt, mò lấy cái kính của mình đeo lên liên thì phát hiện trời đã sáng, hình như đã qua một ngày. Nhìn lại đồng hồ cùng điện thoại không có tính hiệu, xung quanh nguồn điện không hề sáng lên, anh liền vội kêu.

"Tần Minh! Cậu lại có chiêu trò gì mới đây? tôi nói cho cậu lần này tôi sẽ không giảm đồng nào cho cậu đâu".

Không thấy ai lên tiếng Thiên Dương liền nhìn kỹ về người đang ngồi đối diện mình.

Chỉ thấy Tần Minh cùng hắn phó quan Vân Khải đã ngất từ khi nào và không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Vội vàng chống tay lên bàn đứng lên, định đi vài bước thì phát hiện có hai nhân viên phục vụ cũng đang mằn dưới đất nhưng trên ngón tay thì đang dần dài ra, làn da tựa như đang nhanh chống khô héo, và dần chuyển biến thành màu đen. Trên người của hai nhân viên còn tỏa ra một chút mùi hôi thối, vẫn may thay là họ không hề nhúc nhích. Cậu vội vàng chạy đến cửa kính xem sét, thì thấy xung quanh trên đường xe cộ ngã ngang dọc giống như có một tràng tai nạn xe cộ tạp thể đã xảy ra, bây giờ loáng thoáng chỉ thấy có vài chiếc xe đang chạy như thụt mạng, không theo một quy tắc nào trên đường phố.

Hoảng hốt gian cậu liền nhìn lại phía hai người Tần Minh và Vân Khải, vẫn may không thấy có dấu hiệu gì khác, so với hai nhân viên phục vụ thì hai người họ bình thường hơn nhiều. Cậu đứng lên tiến gần và nhấc tay lên định đánh thức hai người này dậy, thì phát phiện hai người họ một nóng, một lạnh, căn bản là cũng không bình thường hảo sao!

Trong đầu cậu như có một đàn ngựa hoang chạy ngang qua và tự chuyển kênh suy nghĩ: "Biết ngay cứ ở gần tên Tần Minh cậu là không bao giờ gặp được may mắn mà!"

Thiên Dương bổng sửng người lại, đầu óc lập tức như đang nhảy số, cậu bước nhanh sang phòng bên cạnh là một phòng VIP, thấy không có ai, cậu liền quay trở lại, dùng khăn trải bàn làm tấm thảm kéo giúp cậu giảm bớt sức lực để kéo hai người đang nóng như lửa và lạnh như băng vào phòng bên cạnh.

(Cái gì? cậu nói sao không kéo tên phục vụ ra ngoài mà kéo hai người bọn họ đi. Thì căn bản họ đang ở sảnh chính có được không? vì nhìn cảnh đêm tráng lệ từ trên cao, dù đã bao nguyên sản nhưng không gian lớn như vậy lại nhiều cửa kính như thế, sao cậu khóa hết được. Vẫn là phòng VIP chất lượng của tốt hơn và chỉ có một cửa thuận tiện hơn.)

[Ách! thật ra là do người phục vụ nhìn thấy ghê lại có mùi hôi nên cậu không muốn động vào mà thôi]. Người nào đó thích sạch sẽ ngày nào cũng khử trùng cái 180 lần mà lị!]

Thiên Dương mệt đổ mồ hôi kéo hai con heo vào phòng xong liền lập tức nhớ đến cái bụng đói của mình tâm tình liền lập tức không tốt, rối rắm một lúc nhưng cậu cũng lấy hết can đảm của mình trở lại căn phong đại sảnh hồi nảy nhìn đến mấy món ăn cũng đã hư thối cậu liền nhíu nhíu mày. Cũng may vẫn còn dĩa trái cây vẫn còn nguyên không hư hao cho lắm, cậu liền lấy một cái khăn từ bàn khác gói lại ích trái cây định đi trở về thì phát hiện miệng mình đã khô nứt, cổ họng lại khát khô cậu bèn mở lấy chai rượu vang trên bàn ra uống một ngụm.

Cậu muốn nói một câu thô tục: "Mẹ nó uống này sao hết khát.".

||||| Truyện đề cử: Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi |||||

Loay hoay một hồi cậu mới mò ra được thêm 2 chai rượu và một chai nước lọc ở phía xe đẩy, gần hai người phục vụ. Không tìm thấy gì thêm cậu bèn quay trở lại căn phòng VIP mới nhẹ nhàng thở ra, khóa cửa phòng lại cậu vội cắn một quả táo cho đỡ đói rồi uống ực ực hai ngụm nước lớn mới thở ra một hơi.



Nhìn lại số trái cây ích ỏi và chai nước lọc chỉ còn một nủa, lại nhìn qua hai người còn đang nằm phía dưới sàn, cậu lại nhận mệnh mà lò cái đầu ra ngoài, thấy không có ai mới rón rén chạy nhẹ nhàng qua phòng VIP khác gần đó. Căn phòng này lớn hơn phòng VIP mà cậu trốn nhưng trên bàn chứa khá nhiều trái cây, bánh kem và nước ngọt, bánh kẹo và sữa, ở phía trước còn có những chiếc bong bóng trang trí cùng hàng chữ chức mừng sinh nhật 7 tuổi của Ngôi Sao nhỏ. Cậu đoán đây hẳn là căn phòng mà ai đó đã đặt trước để tổ chức cho con của họ, vẫn may là trong không có ai, chứ cậu cũng không nở lấy đồ của trẻ con nha.

Lần này cậu thông minh hơn khi lấy một chiếc xe đẩy tới gom hết bánh ngọt, kẹo có trong bao, nước lọc cùng nước ngọt, trái cây toàn bộ bao hết đẩy về phòng.

Đi đi, về về nhiều lần sau, Thiên Dương cậu liền gan lớn đẩy xe chạy lẹ qua khu vực quầy để bánh, lấy nhanh bánh mì và một bình nước lọc cỡ lớn rồi mới quay về. Còn lấy thêm nhiều hộp bánh quy ở phía quầy quà tặng cho khách, cậu không nhân nhượng gì mà lấy hết. Trái cây và bánh có thể hư, nhưng bánh quy đóng hộp thì rất lâu hư nên cậu đã cố gắng dọn hết sức có thể.

Dọn đế gần chiều cậu phát hiện xung quanh những người phục vụ móng tay đã gần biến hóa hoàn tất, làn da đen nhiều hơn, cũng chỉ còn một số ích vị trí có màu vàng của da người bình thường, nên cậu đã vội vàng chạy về.

Bổng cậu chợt đứng lại, và dừng chân rồi chần chờ một chút rồi chạy qua gom những cây nến trang trí bỏ lên xe đẩy. Khi liếc qua đằng xa cậu nhìn thấy tay người phục vụ giật giật, cậu liền bất chấp tất cả đẩy mạnh xe ăn về phía phòng VIP đóng chặt cửa chốt cửa khóa lại rồi mới nhẹn nhàng thở ra hai chân ngôi xuống trên sàn nhà.

Lúc nảy khi đang chạy qua phía quầy cậu đã thấy chìa khóa của các phòng trên tâng này, không ngần ngại gì, cậu đã nhanh chóng lấy chùm chìa khóa dét vào túi áo của mình,

Có lẽ do bây giờ chỉ mới qua một ngày, ích ai tĩnh lại, hay là do cậu đã bao hết đại sảnh mà nảy giờ chỉ có cậu và vài tên nhân viên trên tầng này, chắc hẳn đó là may mắn của cậu khi không chạm trán với ai, vì yếu gà như cậu rất dễ bị đoạt đồ ăn nha.

Lúc này cậu mới hậu chi hậu giác phát hiện, sau lưng mình thế mà lại ướt đẫm hết cả lên, hai tay cậu còn hơi run run mà ôm lấy chân của mình.

Khi cậu bình tĩnh lại và nhìn qua hai người đang mằn trên sàn thì cậu liền nhận mệnh mà kéo họ lên ghế, bây giời cậu mới bỗng sực nghĩ tới nếu mình đi ra mà không có đóng cửa cũng có thể khiến hay người kia lâm vào nguy hiểm.

"Hazz" cậu thở dài nghĩ:

[Thông minh như mình lại vì quá sợ vậy mà không đẻ ý đến mấy vấn đề nhỏ nhặt này, thiệt không phải mình mà.]

Mặc dù không biết bây giờ đang có việc gì sảy ra nhưng với trí thông minh của mình cậu cũng phần nào đoán được.

[Dù có chuyện gì sảy ra thì khi không biết được chuyện gì sảy ra thì nên đảm bảo mình phải an toàn trước đã, mình chính là nhà nghiên cứu, chứ không phải mấy nhà khám phá đâu mà đi tuyến đầu, vẫn là lo cho hai tên đang ngủ như heo này thì hơn.]



"Cũng không biết cho hai người kia ăn sao đây?" Cậu lẩm bẩm nói.

Cậu nhận mệnh rót cho hai người kia ít nước uống rồi xé nhỏ bánh quy, và bánh ngọt ngâm vào trong nước cho thật mềm rồi đút cho hai người kia.

"Ách, sao giống cơm heo vậy nè?".

[Chắc cũng không sao đâu ha!] người nào đó không lương tâm nghĩ.

****

(Hai ngày sau)

Mấy ngày này cậu cũng nghe thấy tiếng bước chân xung quanh, hình như có người còn sống ở bên ngoài đã tĩnh lại. Thế nhưng cậu cũng không dám đi ra ngoài hoạt động nhiều. Dù gì bây giờ đồ ăn cũng không quá thiếu, cậu lại không biết bên ngoài có loại người như thế nào, nhưng chắc hẳn một khi có sảy ra chuyện gì thì trật tự xã hội và lòng người rất dễ lung lay nhất, yếu gà như mình vẫn phải canh hai cục nợ chưa tĩnh không có tinh lực mà lo qua nhiều việc.

"Á" Một tiếng hét của một cô gái vang lên từ tâng phía dưới, tiếng xô đẩy và chạy vội ngày ng đến gần, tiếng xôn xao và chạy loạn lại sảy ra, mặc dù mỗi ngày đều có tiếng ồn ào, nhưng ngày hôm nay dường như âm thanh lại tới gần hơn so với trước, và thoang thoáng còn có tiếng gầm rú quanh đây khiến cậu càng ngày càng lo lắng.

"Tinh tinh tinh" tiếng chuông tin nhắn điện thoại bổng chốc vang lên, cậu nhận ra sóng điện thoại đã có lại, cậu đã cài trước tin nhắn gởi tính hiệu định vị cho viện nghiên cứu của mình. Chưa kịp cầm điện lên thoại thì máy liền hết sóng, vẫn may định vị cũng đã được gởi đi, bây giờ chỉ có thể chờ đợi hai người kia tĩnh dậy rồi cậu mới dám ra ngoài.

"Cứu tôi với, cứu tôi với!" Âm thanh cô gái đã đến gần, chỉ cần nghe qua là biết được cô đã tới gần cửa của mình, tiếng bước chân nhiều người chạy lên ngày càng nhiều, tiếng đập cửa cũng ngày càng dồn dập, nhưng cậu cũng không dám mở cửa.

Đừng nói cậu máu lạnh hay vô tâm gì. Vì tính ra cậu đã nghe được những bước chân khá đều đặn không giống cuộc truy đuổi và không có tiếng khóc nào của cô gái, mà chỉ có tiếng kêu mà thôi. Âm thanh hét lên cũng không đúng lắm khi chỉ nghe thấy tiếng hét hết sức có nội lực và không chứa nổi sợ nào, chắc hẳn đây là một cái bẫy!

Hơn thế nửa tiếng đập cửa cứ được gõ qua tùng phòng mà không hề nghe thấy tiếng chạy vào phóng đóng cửa lại. Vì lúc người ta sợ hãi mà mở được cửa phòng thì theo quán tính sẽ chạy vào và đóng cửa lại hoặc chạy thiệt nhanh chứ không hề dò từng phòng như thế.

" Rầm rầm rầm" rất nhanh đã có tiếng gõ cửa cũng đã tới phòng của Thiên Dương, cậu liền im lặng không phát ra tiếng nào, nhưng lại nghe thấy có tiếng người đàn ông từ sau cửa vang lên:

"Đại ca chắc là phòng này, lúc nãy có tiếng chuông từ trên lâu này phát ra nhất định là sẽ có người ở lầu này, nhưng ở đây chỉ có phòng này vừa không mở ra được, vừa có dấu vết kéo một đồ vật gì đó ở vào trong phòng nên chắc là phòng này có người núp trong này".