Mạt Thế Hồi Quy

Chương 6




Hắn cảm thấy không đúng, bất an trong lòng lớn dần lên. Bạch Dạ nhảy khỏi tay Hiểu Vũ chạy về phía trước vài bước, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

Trương Hiểu Vũ: "Có chuyện gì sao mèo béo?"

Quá yên tĩnh, không hợp tác phong của lũ zombie. Thứ có thể khiến cho xác sống bình thường tránh xa theo bản năng, chỉ có thể...

Giống loài đột biến! Zombie dị hoá!

Bạch Dạ: "Meoyaya!!!!!"

(Mau chạy thôi!)

Gần như cùng lúc, một tiếng "ầm" lớn vang lên.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bất kỳ ai trong số bọn họ đều không kịp phản ứng.

Trần Nhã đã chết!

Con quái vật to lớn cao phải 2 mét, đùng một cái xuất hiện ngay phía sau lưng lũ trẻ, vươn tay túm lấy đứa gần nhất là Trần Nhã, há mồm cắn vào cổ rồi rút máu.

Trần Nhã ngay cả kêu một tiếng cũng không thể, cổ bị hàm răng lớn nhọn hoắt cắn đứt, trực tiếp đi đời nhà ma.

Đứa trẻ này vừa mới ngày hôm qua ôm chân suy sụp khóc không thành tiếng, vừa mới tươi tỉnh hơn một chút, cứ thế mà chết đi. Máu tươi như vòi rồng bắn ra xung quanh, dính đầy vào mặt Trương Tiểu Ba đang ngã ngồi bên cạnh. Cậu trợn tròn mắt bất động nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt.

Hiểu Vũ đứng cách xa nhất, lúc này cũng khó kiểm soát được cơn sợ hãi. Người cô run lên từng đợt, ngón tay cầm vũ khí siết chặt đến trắng bệch.

Chỉ có Bạch Dạ là còn cử động bình thường, mặc dù vẫn bị doạ sợ, tim đập bình bịch. Hắn từng đọc tiểu thuyết mô tả về thứ quái vật này, nhưng mà mắt thấy tai nghe mới là chân thật nhất. Chứng kiến cảnh tượng rút máu sống động trước mắt, Bạch Dạ càng thêm tỉnh táo, hắn cắn vào cổ chân Hiểu Vũ thật mạnh.

"Ack!"

Trương Hiểu Vũ thở dồn dập, lí trí đã quay trở lại. Con quái vật sau khi ăn hết người bạn kia thì bọn họ lành ít dữ nhiều. Cô nhặt một viên đá nhỏ, ném về phía Trương Tiểu Ba còn ngồi ngốc nghếch, viên đá trúng người của cậu ta bật ra nhưng cơ thể thì không phản ứng.

Trương Hiểu Vũ: "Tiểu Ba! Tiểu Ba! Mau qua đây!"

Trương Tiểu Ba run rẩy không có ý thức.

Hiểu Vũ gấp gáp đến đỏ mặt, hít sâu một hơi mở ba lô, nói nhỏ:

"Chui vào đây nào mèo béo! Chúng ta chạy."

Bạch Dạ lắc đầu không đồng ý, hắn biết con quái vật kia tốc độ nhanh như thế nào so với cơ thể ục ịch kia. Mang thêm 6 cân thịt chỉ tổ làm chậm chân cô bé. Vì vậy dùng chân đẩy đẩy vào tay Hiểu Vũ, ý bảo hắn sẽ tự lo được.

Hiểu Vũ thoáng chần chừ, thu lại ba lô nói:

"Vậy được rồi. Mày hãy tự trốn đi. Tao kéo theo Tiểu Ba có khi còn nguy hiểm hơn. Thằng bé bây giờ không được bình tĩnh cho lắm."

Trương Hiểu Vũ vành mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc. Trần Nhã cùng cô đều rất thân thiết, phải chứng kiến cảnh tượng bạn mình chết thảm ngay trước mắt, Hiểu Vũ cũng khó chịu lắm. Nhưng còn Tiểu Ba, cô phải cứu thằng bé.

Xác sống được chia làm 7 cấp độ dị hoá, cấp 7 là cấp thấp nhất, cũng chính là con khổng lồ to lớn trước mặt Bạch Dạ. Loại này vẫn chưa sở hữu năng lực gì ngoài cái to xác cùng lớp da dày. Cũng giống như zombie bình thường, chúng cực kỳ nhanh nhẹn, người thường không thể đối chọi được nếu không có vũ khí trong tay. Nhưng theo tiến độ thời gian hiện tại, cấp 7 xuất hiện thật quá vô lý!

Chẳng lẽ do Bạch Dạ xuyên vào khiến cho thế giới bị biến đổi? Hẳn là không phải, hắn chỉ là một con mèo không gây nổi sóng gió gì, sao có thể may mắn đào ra một con biến dị mà phải rất lâu sau mới có?

Chắc chắn có điều gì đó thay đổi mà bản thân hắn không biết. Bạch Dạ lắc đầu mấy cái, hiện tại không phải lúc để suy nghĩ mấy chuyện này.

Hiểu Vũ không cứng đối cứng, cô vòng ra đằng sau tầm nhìn xác sống nhằm kéo Tiểu Ba đi, tranh thủ nó chưa "ăn" xong Trần Nhã, lặng lẽ rút lui. Cô cố nén cơn buồn nôn, từng bước từng bước tiếp cận Tiểu Ba.

Khi cánh tay Hiểu Vũ sắp chạm được vào Tiểu Ba, một cái đầu người rơi bịch xuống chân cô. Trương Hiểu Vũ nước mắt trào ra như đê vỡ, răng cắn vào môi dưới đến bật máu cũng không dám khóc ra tiếng, vội vàng tóm cổ áo Tiểu Ba lôi kéo.

Con quái vật chê phần đầu ít thịt, trực tiếp quẳng ra sau lưng ngay khi hút hết máu, nó bắt đầu đánh chén phần thân.

Tai nó rất thính, ngay cả khi đang ăn nghe được âm thanh sột soạt phía sau, nó lập tức dừng lại muốn xoay người. Hiểu Vũ thấy vậy đồng tử co lại quên cả hô hấp.

Xong rồi!

"Meoyayayao!!!!"

Một con mèo béo đen như cục than sừng sộ kêu gào trước mặt xác sống. Bạch Dạ trong lòng gào thét "không được đâu!" bên ngoài nhảy chồm chồm làm đủ thứ trò mèo thu hút sự chú ý xác sống. Tranh thủ lúc đó Hiểu Vũ đỡ Tiểu Ba dậy, lặng lẽ kéo cậu nhóc chạy đi, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn Bạch Dạ, ánh mắt có chút không đành lòng.

Tốt quá rồi! Bạch Dạ cảm thấy nhẹ nhõm. Xác sống có một cái thiết lập, chính là ăn con người, đối với động vật mà nói trừ khi đói quá mới ăn. Vậy nên mặc dù Bạch Dạ 3/4 là lipid cùng protein lượn lờ như cá nhảy tưng tưng, xác sống ngoài cảm thấy lạ ra thì chỉ thêm một chữ - chê.

Quá nhiều mỡ, hơn nữa còn lắm lông, chê ra mặt luôn.

Bạch Dạ lần đầu tiên vui mừng khi bị ghét bỏ, mắt thấy 2 đứa trẻ kia đã trốn kỹ, liền xoay người co giò chạy hết tốc lực. Nếu không phải động vật không có tuyến mồ hôi trên da, lúc này người hắn đã ướt đẫm như chuột dầm mưa rồi. Hai mươi mấy năm trên đời, cộng thêm mấy ngày cùng lũ nhỏ chạy rồi trốn, cũng không làm Bạch Dạ sợ hãi bằng đối diện trực tiếp với một xác sống biến dị.

Xác sống không đuổi theo, nó vẫn còn đang "ăn", hơn nữa bên cạnh còn có 2 miếng thịt tươi nữa. Con quái vật quay người lại nhìn. Làm gì còn miếng thịt nào nữa? Nó sờ sờ cái đầu lởm chởm tóc. Có lẽ nào nhầm?

Cấp 7 tuy rằng có chút trí thông minh, nhưng cũng chỉ là một chút. Bọn não lợn này có thể quên ngay trong vòng 30 giây, Bạch Dạ không lo lắng con quái vật nhớ ra đuổi theo. Hắn chạy và chạy, cố gắng lần theo mùi bọn Hiểu Vũ. Mũi mèo không thính được như mũi chó, hơn nữa xác chết trong thành phố này quá nhiều, nắng nóng làm chúng phân hủy nhanh hơn bốc lên mùi tử thi gay mũi. Hắn cảm thấy mũi mình hơi nghẹt nghẹt. Mèo cũng bị viêm xoang sao?

Bạch Dạ nấp sau thùng rác chờ một con zombie đi qua. Mặc dù nói lũ quái vật này tấn công chủ yếu là người nhưng vẫn có thể bị làm thịt. Xác sống đầu tiên mèo béo gặp không phải muốn "chén" hắn đó hay sao?

Càng bực mình hơn là, mùi của hai đứa trẻ kia càng lúc càng loãng, hiện tại đã không cảm nhận được gì nữa. Bọn chúng chạy xa đến vậy rồi à?

Thế...cũng tốt. Bạch Dạ bỗng trở nên hoang mang, một con mèo nên làm gì trong thế giới mạt thế? Ngay từ đầu hắn chỉ muốn tìm Lý Lương theo nguyện vọng của mèo béo, sau đó lại gặp đám nhỏ Hiểu Vũ, đi theo chúng đến hầm trú ẩn. Tiếp theo gặp một cấp 7 rồi tan rã. Bây giờ...đi đâu đây?

Bạch Dạ cứ thế tiến về phía trước trong 10 vạn câu hỏi tại sao, thẳng đến khi trời tối, cái bụng nhỏ réo lên vì đói mới bừng tỉnh.

Chậc! Bạch Dạ nhìn cái thây mập ú của mình qua một tấm gương vỡ, hắn lấy chân trước ấn cái bụng lớn đàn hồi của mình, âm thầm than thở. Tại sao một ngày mày có thể đói những 6 lần vậy mèo béo? Bảo sao đến chủ của mày cũng không nuôi nổi.

Hết cách. Nam nhân không thể chết vì đói. Bạch Dạ thở dài một tiếng, lắc mông đi tìm cái gì bỏ bụng.

Rời xa lũ trẻ khiến Bạch Dạ không yên tâm, vì vậy hắn tìm đồ ăn, tiện thể vẫn lần theo dấu vết Hiểu Vũ cùng Tiểu Ba. Trước khi bị cấp 7 tấn công, Hiểu Vũ đã từng nói bọn họ sắp đến hầm trú ẩn rồi, nên cứ nương theo phương hướng chúng rời đi mà tìm kiếm.

Bạch Dạ đứng trước cửa một quán bar, chần chừ một lát quyết định đi vào trong. Nơi này có mùi bọn trẻ.

Bên trong tối đen, nhưng nó không ảnh hưởng lắm bởi vì mắt mèo nhìn đêm cực kỳ tốt. Bạch Dạ thuận lợi né tránh chướng ngại vật tiến vào trong.

Bạch Dạ đề phòng nguy hiểm, bước chân càng nhẹ hơn. Hắn ló đầu qua khe cửa, bên trong một phòng bao có mấy xác sống đang trong trạng thái hoạt động chậm chạp. Bạch Dạ bỏ qua cứ đi như vậy kiểm tra từng phòng bao, qua mấy phòng liền đều không có thu hoạch. Mùi bọn trẻ đã đứt quãng từ lúc hắn vào trong khán phòng lớn, hiện tại chỉ có thể mò từng nơi.

Tsk! Cái mũi của hắn có thể hỏng ngay sau khi rời khỏi nơi này.

Bạch Dạ đứng trước cửa căn phòng cuối cùng, là một phòng vip, cánh cửa đóng kín im lìm. Sau khi cân nhắc hắn quyết định dùng móng cào cửa. Nếu bên trong là lũ nhóc chúng sẽ phát hiện ra ngay. Dù sao Bạch Dạ chưa thấy con zombie nào lễ độ đến mức vào phòng đóng cửa cả.

Tay cầm "cạch" một tiếng, cánh cửa mở ra một khe hở. Là Hiểu Vũ sao?

"Meo~"

Đã đến tận đây rồi không thể quay lại. Bạch Dạ trước tiên thò đầu vào trong, sau khi không phát hiện có xác sống liền lách cả thân vào.

Căn phòng nhìn chung lớn hơn những phòng còn lại, bàn ghế đều thuộc dạng cao cấp, có cả một sàn nhảy cùng màn hình tivi lớn gần bằng một mặt tường. Không có điện, tuy vậy lại có một cái đèn led sáng mờ mờ chập chờn như thể lúc nào cũng tắt được. Bạch Dạ dẵm lên vỏ ni - lông lạo xạo, con mắt đảo loạn tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy trên một chiếc ghế mềm trong góc, Hiểu Vũ cùng Tiểu Ba đang ngồi tư thế gục đầu vào nhau, có lẽ đang ngủ.

Chờ chút! Vậy ai mở cửa?

Bạch Dạ quay người lại, ngay phía cánh cửa lúc nãy không có ai hiện tại có một người đang đứng, chính là vị hoà thượng ban ngày cậu gặp. Hắn ta ở đây làm cái gì?

Tiêu Sở không còn nụ cười thương mại luôn treo trên mặt, hiện tại âm trầm đến doạ người khiến Bạch Dạ không ngừng lui lại.

"Không được qua đó!"

Bất chợt cậu ta xông lên trước muốn tóm lấy Bạch Dạ, tốc độ người này nhanh kinh người không hợp lẽ thường. Mắt thấy ngón tay sắp chạm đến, Bạch Dạ xoè móng cào mạnh vào cái tay kia, tranh thủ Tiêu Sở còn ngạc nhiên vội vàng phóng lên ghế muốn đánh thức bọn nhỏ.