Mạt Thế Hồi Quy

Chương 43




"Không dễ như vậy đâu, nhóc à."

Một đàn sói zombie từ phía sau nhà vua nhảy lên và lao về phía tôi. Chúng rất nhanh nhẹn. May mắn thay tôi kịp thời tạo hình vài khối băng trên không trung, cứ thể đạp lên đó, lấy đà lùi ra xa. Sói zombie chạy vòng tròn xung quanh rồi tấn công từ mọi hướng.

"Chết tiệt!"

Đông quá!

"Thật không công bằng. Các người chơi hội đồng. Vô liêm sỉ!"

Khá khó để đánh chặn toàn bộ zombie đang hướng về phía mình. Sức lực của tôi dần cạn đi và tầm nhìn mờ ảo hơn. Bên tai tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách của Vua Zombie. Hắn ta cười một hồi rồi nói:

"Nhóc à, cuộc sống này vốn dĩ chẳng mấy công bằng rồi. Còn trong chiến tranh, công bằng gần như là thứ không tồn tại. Những kẻ cầm quyền chỉ cần hai thứ, đó là trí tuệ và sức mạnh. Trùng hợp là tôi có cả hai. Haha!"

Hắn ta dừng lại vài giây, giọng điệu vui vẻ hơn:

"Tôi là kẻ mạnh nhất. Nhóc con à, cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không giết cậu sớm hơn. Thế nào? Mau đổi ý đi chứ? Tôi cho cậu quá nhiều cơ hội lắm rồi đó nha!"

"Còn lâu!"

Tôi không hiểu tại sao hắn ta lại kiên trì đến vậy. Chẳng lẽ tôi thật sự hữu dụng với hắn?

Ngay cả khi đang thương lượng, lũ sói vẫn lao vào tấn công tôi, những zombie khác cũng thừa cơ nhảy vào ăn hôi. Các lớp băng thuẫn liên tục được hình thành. Nhưng chỉ trong chốc lát, lớp phòng thủ cuối cùng đã vỡ tan.

"Ugh... Tôi không..."

Điều cuối cùng mà tôi thấy là nền trời lúc đen, lúc tím. Tiếp theo mí mắt nặng nề đóng xuống, tiếng ồn ào của lũ quái vật khiến tôi buồn nôn cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Tôi sẽ chết sao? Tôi sẽ trở thành con rối của Vua Zombie và trở lại sát hại những người mà mình gắn bó? Những đồng đội của tôi... và chị Lisa...

...----------...

"Cậu ta thật sự hữu dụng à?"

Tôi nghe thấy một giọng thiếu nữ gắt gỏng.

"Ai - đôn - nâu~ Bệ hạ mang về. Tôi chịu thôi."

Và giọng nói một người đàn ông, nghe giống như châm biếm.

Giọng thiếu nữ bắt đầu than thở: "Sao ngài ấy cứ thích ra ngoài nhặt con rơi con vãi mang về thế? Ngài ấy không thấy nhân khẩu đang tăng lên hay sao?"

"Không phải lo đâu. Cũng đâu phải cô nuôi bọn họ?" Giọng đàn ông giống như trêu tức, nhỏ giọng phản bác.

"Tùy... Tôi không muốn dạy dỗ mấy đứa trẻ sơ sinh nữa đâu. Quá mệt rồi! Lần nào cũng là tôi!"

"Ngoài cô ra còn ai rảnh rỗi nữa đâu? Mọi người đều phải trấn thủ tại căn cứ của mình. Lũ con người rất giảo hoạt, luôn cắn trộm những lúc chúng ta không phòng bị nhất. Hơn nữa bọn chúng còn có một tên khá mạnh. Ừm... Tên là cái gì đó Phi Phi..."

"Quan trọng quái cái gì Phi Phi? Bệ hạ của chúng ta mới là kẻ mạnh nhất, con người chỉ là lũ yếu đuối vô dụng. Này, tên nhãi dậy rồi kìa!"

Tôi khó khăn mở mắt, một cảm giác kỳ lạ ập đến và khiến tim tôi đập mạnh.

"Tôi đang ở đâu?"



"..."

Sau vài giây làm quen với ánh sáng, tôi thấy được mình đang ở trong một căn phòng với kiến trúc gỗ cổ kính. Đang ngồi phía trước mặt tôi là hai người một lớn một nhỏ. Nhỏ thì là một thiếu nữ nhỏ nhắn trông như mới mười lăm mười sáu tuổi, mắt của cô ta màu đỏ?

Còn người bên cạnh là một gã cao lớn cơ bắp với viền râu quai nón được cạo gọn gàng. Thân hình tôi vốn dĩ hơi mập, vậy mà người đàn ông này phải lớn gấp đôi tôi. Nhưng anh ta không phải béo mỡ, cả người anh ta là những múi cơ bắp cuồn cuộn. Quan trọng là anh ta... có sừng.

Dị năng giả con người cơ thể không bị biến đổi. Hai người này có lẽ là xác sống biến dị. Zombie cấp thấp thường hình dáng thô kệch xấu xí, trường hợp còn lại giống như hai người này, loại cấp cao.

"Cậu ta nói được à?" Thiếu nữ kia nhỏ giọng nói thầm với người đàn ông, ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên. Nói được thì lạ lắm à?

"Các người..."

"Cậu ta được tiêm dung dịch 'phù thủy' mà bệ hạ chế tạo ra, không vào hòm đã là điều kỳ diệu lắm rồi." Người đàn ông dựa vào cột nhà, mở một túi snack khoai tây chiên. "Lần đầu tiên tôi thấy trường hợp lanh lợi như cậu ta."

"Tôi muốn nói..."

Thiếu nữ tặc lưỡi một cái, châm biếm nói: "Chậc! Đúng vậy. Cái thứ ma quỷ mà bệ hạ điều chế ra chỉ phù hợp với xác sống thôi. Lần trước thuốc mới mà ngài ấy đưa cho. Tôi lén đem cho một tên nô lệ loài người, kết quả anh biết sao không?"

"Này! Các người có tôn trọng tôi không đấy hả?"

Người đàn ông nắm lấy một ít khoai tây chiên cho lên miệng nhai rộp rộp. "Kết quả thế nào?"

Thiếu nữ nhún vai, hai chân cô ta cứ đung đưa qua lại, bĩu môi nói: "Hắn ta cười. Chính xác là từ lúc uống ngụm thuốc đầu tiên, cười như kiểu trúng số hai trăm tỷ vậy."

"Sau đó thế nào?"

Thiếu nữ hất lọn tóc dài ra sau lưng, giọng điệu có chút không vui: "Còn thế nào nữa? Đưong nhiên cười không ngừng được, cười từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối, cười đến bục ruột mà chết. Mất công tôi đi đào hố chôn."

Tôi ngạc nhiên, thò tay bốc một nắm nhỏ khoai tây chiên trong gói snack của người đàn ông kia ăn vài miếng, cảm thấy khó ăn liền không ăn nữa.

"Các người là xác sống, tại sao không ăn thịt người đàn ông đó?"

Thiếu nữ trẻ tuổi khựng lại, trề môi ai oán nói:

"Ăn? Hắn ta đã nốc thuốc thử nghiệm của bệ hạ, người nào dám ăn là không cần mạng nữa sao? Hơn nữa, zombie cấp cao không cần ăn thịt người để duy trì sự sống. Bọn tôi hấp thu đồ ăn như con người. Bệ hạ còn luôn nhắc nhở phải ăn chín uống sôi. Mặc dù vẫn khát máu và muốn cắn người, nhưng phải kiềm chế bản thân, nếu vi phạm sẽ bị kỷ luật rất nặng."

Ở bên cạnh, người đàn ông cũng gật đầu phụ hoạ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi:

"Đúng vậy, tôi không muốn làm bài tập hai mươi trang nữa đâu. Thật khủng khiếp!"

"Nó là gì?"

"Cậu sẽ phải vào trong một căn phòng nhỏ hẹp trắng toát, và sẽ được phát một tệp giấy hai mươi trang. Khi nào viết xong đầy đủ chỗ giấy đó mới được thả, không được viết lạc đề, không viết cách dòng, không lặp nội dung và câu từ."

"Viết về cái gì?"

"Miêu tả và ca ngợi vẻ đẹp thần thánh của Vua Zombie. Ôi mẹ ơi! Sao có thể viết nổi chứ? Nó là hai mươi trang giấy lận đó!"

"..."

Đầu óc của tên Vua Zombie có vấn đề, kéo theo đó là cả lũ thuộc hạ của hắn ta cũng có vấn đề nốt. Việc này bình thường hả? Không!



"Nhưng mà tôi thấy người đứng đầu của các người ngoại hình và gương mặt có chút bình thường, ngoại trừ màu mắt và tóc có chút lạ. Chính là loại người thả vào đám đông sẽ hoà tan vào đó, không có gì nổi trội." Tôi nói lên suy nghĩ của mình.

"..."

"Trước hết, để tiện xưng hô thì chúng tôi giới thiệu một chút. Tôi tên là Hiểu Vũ, Trương Hiểu Vũ. Còn tên bị thịt này gọi là Phờ - Lo, anh ta là con lai nên trông anh ta hơi lạ một chút. Ừm... tên cũng hơi lạ phải không? Là do vua của chúng tôi đặt cho anh ta đấy.

Phờ - Lo gật đầu lia lịa, ngoác miệng cười đến tận mang tai giống như tự hào lắm với cái tên chả giống tây cũng chẳng giống ta này.

"Đúng rồi! Ngài ấy nói tôi rất đặc biệt nên mới đặt cho tôi cái tên này. Ngài ấy nói tôi giống như một người họ hàng của ngài ấy ở cố hương."

Trương Hiểu Vũ chờ cho Phờ - Lo nói xong, cô ta thẳng thắn nói tiếp:

"Giờ thì, cậu Nguyễn Hoàng Anh, để tôi cho cậu biết một thông tin hữu ích nhé? Thật ra bệ hạ luôn dùng một loại dị năng nào đó dùng để che giấu gương mặt thật. Thường thì ngài ấy hay làm vậy để lẻn ra ngoài chơi, hay để thâm nhập vào căn cứ con người..."

"Khoan!" Tôi vừa nghe thấy gì đó không đúng. "Ý cô là gì? Thâm nhập vào... căn cứ bọn tôi?"

Ý nghĩ này làm tôi ớn lạnh. Một kẻ có sức mạnh tính ra vượt trội so với anh Hàn Phi lại đến căn cứ của bọn họ đi dạo? Hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến vụ này.

Phờ - Lo ngửa cổ dốc nốt chỗ vụn snack khoai tây vào miệng, lộp rộp nhai vài cái rồi nuốt, "ợ" một tiếng, vươn tay vỗ vai Trương Hiểu Vũ. "Hết snack rồi, ngày mai đi hủy một căn cứ của loài người đi."

Hết snack là đi hủy căn cứ nhà người ta hả? Bao nhiêu mạng người có biết không?

"Không được!" Trương Hiểu Vũ hất móng vuốt của Phờ - Lo trên vai của cô ta, phàn nàn: "Lương thực chưa dùng hết, còn rất nhiều đó. Giờ đi săn biết bỏ vào đâu? Đồ tươi để ngoài chẳng mấy mà hỏng đâu."

Chờ chút! Lương thực của các người định đi săn là cái gì cơ? Tôi ngồi phắt dậy, bắt đầu tụ băng trong lòng bàn tay. Sở dĩ tôi chờ lâu như vậy để cơ thể có thể linh hoạt trở lại, bây giờ đã đến lúc tấn công.

Trương Hiểu Vũ nhìn đồng hồ treo tường, gấp gáp nói:

"Ồ! Đến giờ họp rồi. Phờ - Lo, mau đi thôi. Chúng ta không thể là người đến muộn cuối cùng. Sẽ phải rửa bát đấy!"

"Các người..."

"Đúng rồi! Không nói lại quên! Mau đi... đi thôi. Lần này tôi cá là cái gã 'đậu phộng' kia sẽ ngủ quên cho mà xem. Hí hí."

Phờ - Lo cũng đứng dậy, vác theo hai cái búa lớn treo lên hai bên hông và lật đật chạy theo, mỗi bước đi đều làm cho nền nhà rung lên, cột nhà cũng theo đó lắc lư.

"..."

Còn tôi là đâu? Đây là ai?

Bây giờ không phải cơ hội cho tôi chạy trốn đó sao? Đúng rồi! Phải chạy!

Phải sau này tôi mới biết, không phải hai xác sống kia vô tri bỏ đi mà bỏ quên tôi. Bọn chúng là cố ý.

...----------...

Tôi đói, khát. Nhưng tôi nhận ra một điều, tôi mất vị giác rồi, hoàn toàn không cảm nhận được hương vị đồ ăn.

Thế nhưng, khi tôi trở về căn cứ và tiếp xúc với con người, dạ dày của tôi sôi lên bùng bục. Tôi cảm thấy... mùi của những người này có vẻ thơm ngon.

Tôi biết... Tôi xong rồi!