Tôi là Bạch Dạ, một thanh niên từ thế kỷ 21 ngoài ý muốn xuyên không đến thế giới cuốn tiểu thuyết mà mình vừa đọc xong chương kết. Mọi người nghĩ nếu biết cốt truyện thì mọi thứ sẽ dễ dàng à? Có cái nịt ấy!
Bạch Dạ từng nghĩ làm mèo thật bất tiện, không có lực chiến đấu dễ dàng bị xác sống làm thịt. Ai ngờ đâu hiện tại hắn còn rơi vài tình cảnh bất tiện hơn.
Hắn đang là...một con zombie hàng thật giá thật. Bởi vì xác sống thông thường đều vô tri, cái mạch não hỏng của Bạch Dạ không thể hoạt động trơn tru, thành ra hắn bây giờ chính là "ngu ngốc".
Bạch Dạ không nhớ mình làm thế nào đến đây, hơn nữa cuộc gặp gỡ nhóm bạn nhỏ Hiểu Vũ cùng với Tiêu Sở đều bị quên sạch sẽ. Tâm trí hắn mơ hồ cảm nhận cơn đói khát liên miên không dứt, một chút lí trí duy nhất cũng không làm hắn tự nhận thức mình là xác sống. So với Phùng Bá Nghi một bán xác sống, chỉ có tệ hơn mà thôi.
Bạch Dạ đi chầm chậm trên phố, cơ bắp của hắn rời rạc làm cho tốc độ kém hơn hẳn so với xác sống khác. Có lẽ là do lâu rồi cơ thể này chưa ăn gì. Mà xác sống như đã nói nếu không cung cấp đủ thịt, tốc độ hoại tử sẽ nhanh hơn và yếu dần đi, cho đến khi hoàn toàn hỏng hẳn.
Bạch Dạ nhìn thấy một người đàn ông lén lút sau chiếc ô tô đang đỗ. Nhưng trong mắt hắn đấy không phải là người. Đó là gà nướng kem cheese tan chảy. Bất giác nước dãi chảy thòng lòng, Bạch Dạ không cả lau đi tăng tốc tiến đến gần gã đàn ông kia.
"Grào!!!!"
Gà nướng phô mai tan chảy béo ngậy ta tới đây!
"A....a..."
Người đàn ông nghĩ mình đã núp kỹ lắm rồi, dọc đường đi anh ta cẩn thận chui rúc né tránh, sắp thoát khỏi con đường đầy rẫy xác sống thì bỗng nhiên bị một con tiến về hướng mình. Hơn nữa còn gào rống lên khiến cho một số xác sống khác chú ý tới, chúng đang đến, vị trí của anh ta đã bại lộ. Người đàn ông ngã ngồi, sợ hãi lui lại phía sau, va vào cái biển báo lớn. Đằng sau đã hết đường lui.
"Chết tiệt! Không được lại đây! Chúng mày không được phép lại đây! Ai đó...ai đó cứu tôi với! Cứu..."
Người đàn ông chưa kịp nói hết câu đã bị một xác sống vọt lên cắn đứt cổ họng. Một vài con nữa nhanh chân vượt qua Bạch Dạ xông đến cắn vào mặt, vào tay chân, vào bụng rồi xâu xé. Người đàn ông mới đầu còn la hét thảm thiết, rất nhanh liền im bặt. Bạch Dạ bất mãn vì đồ ăn dâng tới miệng đã bị lũ đồng bọn chén sạch trước mắt mình, buồn rầu ôm cái bụng đói xoay người rời đi. Con gà nướng kia trông thật mọng nước và ngon ngọt. Ấy thế mà hắn chẳng được ké miếng nào.
Nhưng tại sao gà nướng lại biết hét lên kêu cứu? Bạch Dạ cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, nghĩ một cái rồi thôi. Hắn bây giờ đi kiếm một con gà nướng khác.
Đỉnh đầu có chút ngứa. Bạch Dạ thò tay lên gãi gãi, không may dùng lực quá đà ấn lõm xuống thành một cái hố, áp suất đè nén làm cho hai con mắt lồi ra ngoài, thiếu chút nữa rớt. Bạch Dạ bình tĩnh thu lại tay trên đỉnh đầu đưa xuống mắt, cố gắng dùng sức vừa phải ấn 2 quả nhãn cầu lui vào trong. Chớp mắt một cái thấy vừa vặn không cộm, lúc này mới bỏ đi.
"Grừ..."
(Đói quá!)
Bạch Dạ lang thang một hồi bỗng cảm thấy màng nhĩ rung rung. Phía trước cách đó không xa có tiếng động lớn, hẳn là có gà ăn. Chỉ nghĩ thế thôi nước dãi đã tự động chảy ra. Bạch Dạ 2 tay để ở tư thế trước mặt, hắn thấy được những đồng loại khác cũng làm như thế nên bắt chước làm theo. Đi được một đoạn qua ngã rẽ, hắn thấy được đồng đội của mình đang khó khăn ăn gà.
Ồ đó là một con gà lớn, không chỉ vàng óng, đầu nó lại còn nhẵn bóng. Bạch Dạ thòm thèm đi nhanh về phía trước quyết định lần này phải được sơ múi chút đỉnh. Không ngờ con gà nướng bôi nghệ lấp lánh lại trâu bò, dùng chảo đập hắn một cái thật mạnh vào đầu. Bạch Dạ thấy sao trời thấy cả vũ trụ trước mắt, mất kiểm soát ngã bẹp, mất ý thức.
Bạch Dạ ở trong vùng tối một lần nữa, búng tay một cái đòi ánh sáng. Lần này lại là một chiếc đèn khác. Mấy đồ vật lần trước biến ra đều mất tích, hẳn là chúng chỉ tồn tại khi có Bạch Dạ ở đây.
Sau khi trí thông minh trở về Bạch Dạ liền ôm đầu toát mồ hôi lạnh. Hắn thế mà coi người sống thành gà nướng? Còn con gà tay cầm chảo...Bạch Dạ nheo mắt suy nghĩ. Hẳn là Tiêu Sở rồi. Ăn cái gì không ăn lại đòi ăn tên quái vật đó. Đáng đời bị người ta đập chết.
Bạch Dạ tâm tình không thiết tha phun ra một câu:
"Rời khỏi nơi này!"
...---------- ...
Lần nữa mở mắt gió lớn tạt vào mặt như vũ bão. Bạch Dạ ngơ ngác nhìn xung quanh phát hiện mình đang ở trên không trung, hơn nữa đỉnh của mấy toà nhà mấy chục tầng lại thấp hơn hắn rất nhiều. Bạch Dạ sợ độ cao liền buồn nôn đập cánh loạn xạ, hắn chuyển kiếp thành một con chim rồi. Hơn nữa còn không cho tập bay, cứ thế phóng hắn lên cao tít trên không. Hiện tại không biết cách vỗ cánh nên rơi càng nhanh. Bạch Dạ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thẫn thờ chờ đợi.
Cái gì cũng đều có quá trình của nó. Ít nhất trước đó phải cho người ta học bay đã chứ?
...----------...
"Ra khỏi nơi này!"
Lần nữa mở mắt Bạch Dạ thấy mình biến thành một con ếch, còn là một con ếch màu sắc sặc sỡ trong một khu vườn nhân tạo xinh đẹp.
Hàng rào ngăn cách với bên ngoài là những cọc gỗ xếp cách nhau một khoảng, Bạch Dạ có thể nhìn thế giới ngoài kia qua khoảng cách giữa 2 cọc gỗ. Khu vực này đầy rẫy xác sống, bọn chúng mắt không tốt lắm, thi thoảng lại va nhau trên đường. Nhưng vì là đồng loại nên rất thân thiện, chỉ bỏ đi mà không hề túm cổ áo nhau rồi gào lên "mày có biết bố mày là ai không?" hay "mày thích gì?" như mấy thanh niên trẻ trâu bố đời.
Bạch Dạ cứ nghĩ mình có thể sống yên ổn nhưng ếch tính không bằng trời tính. Một con zombie to lớn đạp nát hàng rào, dẫm bẹp hắn bằng một cái bước chân khi đang say giấc. Trước lúc lâm chung, bởi cái thuyết tiến hoá ngược mình ngẫm ra, hắn không biết kiếp sau có trở thành một con vi khuẩn không nữa.
Lại đến phòng tối.
"Một cái đèn chùm sang trọng đi."
Trên đỉnh đầu Bạch Dạ treo lơ lửng một chiếc đèn ánh vàng rực rỡ. Hắn cũng không lấy làm vui, gọi ra một chiếc ghế sô pha rồi nằm bẹp phía trên. Cuộc đời hắn như một trò chơi gacha không hồi kết, càng rút vật phẩm càng xui xẻo. Bạch Dạ tâm trạng rất xấu không muốn làm con vi khuẩn, vì vậy ở lì lại chỗ này.
"Bọn chúng đã tìm ra ngươi. Nơi này không thể ở nữa."
Bạch Dạ nhổm dậy. Đã bao lâu hắn mới nghe thấy cái giọng nói này? Hắn lắc đầu, không nhớ nữa.
Bạch Dạ: "Bọn chúng là ai? Có quan hệ gì với tôi?"
Người thần bí: "Gặp rồi ngươi sẽ biết. Ta không thể can thiệp. Mọi chuyện đều do quyết định của nhà ngươi. Khi thời cơ đến ta sẽ giúp một tay. Còn bây giờ, lên đường bình an. Và hãy nhớ, không được tiết lộ ngươi từng đến "Vùng hư vô" này."
Bạch Dạ chưa từng nghe thấy người này nói một lèo như vậy, lập tức cảm thấy không ổn. Hắn lên tiếng:
"Chờ chút. Anh trước hết vẫn phải giải thích rõ ràng cho tôi biết. Rốt cuộc vai trò của tôi đối với cái thế giới này là như thế nào? Tại sao tôi phải ở đây?"
Người thần bí: "Thượng lộ bình an. Đừng quá tin vào kẻ dẫn dắt."
Bạch Dạ: "Này anh còn chưa nói rõ. Này..."
Bạch Dạ bị đá văng khỏi ghế sô pha mềm mại rơi vào khoảng không.
...----------...
[Đã tìm thấy mục tiêu]
[Xác minh thân phận]
[Bạch Dạ]
[26 tuổi]
[Nơi sống: Thái Nguyên]
[Thân phận chính xác!]
[Bắt đầu tìm nhân vật phù hợp]
[Đang quét nhân vật phù hợp]
[Ting!]
[Đã lựa chọn thân phận phù hợp. Cưỡng chế linh hồn dung hợp nhân vật phù hợp]
[Mức độ dung hợp 20%]
[Mức độ dung hợp 85%]
[Mức độ dung hợp 100%]
[Hoàn tất dung hợp!]
[Bắt đầu mở khoá toàn bộ ký ức mục tiêu]
[Mở khoá thành công!]
[Bắt đầu truyền tải ký ức nhân vật]
[Truyền tải thành công!]
[Bắt đầu cưỡng chế đánh thức chủ nhân]
[3]
[2]
[1]
[SỐC ĐIỆN!]
"AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!"
Cơn đau khủng khiếp đánh thức Bạch Dạ từ trong cơn mơ. Hắn co giật vài cái, trợn trắng mắt ngất xỉu lần 2.
[Ai nha chết cha rồi! Dùng nhầm điện áp ở mức 5. Chủ nhân không phải bị nấu chín rồi chứ?]
[...]
[Thôi thì méo mó có hơn không. Điều chỉnh mức sốc điện ở 1. Bắt đầu sốc điện lại]
[3]
[2]
[1]
[SỐC ĐIỆN!]
[Không thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Sốc điện lần 2 mức 1]
[3]
[2]
[1]
"Trời ơi khoan đã!"
Bạch Dạ hốt hoảng gào lên. Bản năng cầu sinh làm hắn tỉnh táo ngay lập tức. Cả cơ thể đang bốc lên một làn khói nhè nhẹ, làn da cùng bắp thịt nóng như thiêu đốt. Nếu còn chích điện nữa rất có thể trở thành củ khoai nướng chín kỹ.
[Chủ nhân đã tỉnh! Chào mừng chủ nhân đến với hệ thống Kim Tiền. Người ta gọi là Kim Quy, ngài có thể gọi tôi là Bé Rùa Nhỏ Đáng Yêu Cưte Phô Mai Que. Và tôi là trợ lý Cưte Phô Mai Que của ngài, chịu trách nhiệm hướng dẫn nhiệm vụ và cung cấp tài nguyên để ngài chinh phục thế giới này.]
Bên cạnh hắn giờ đây có một vật nhỏ bay bay. Nhìn kỹ hoá ra là một con rùa vàng phong cách chibi đầu to khá dễ thương. Bạch Dạ cả người nôn nao khó chịu, đầu đau như búa bổ khó khăn cất giọng:
"Này Rùa, bây giờ tôi đang ở đâu?"
[...]
[Chủ nhân kính mến! Người ta cảm thấy bị xúc phạm khi ngài gọi không đầy đủ tên. Nhưng vì ngài là một chủ nhân có vẻ ngoài hợp gu nên tôi rất rộng lượng mà bỏ qua cho ngài. Xúc động không? Cảm động không? Vì vậy bây giờ hãy ngồi thẳng dậy, quay đầu 45 độ về phía bên trái và quan sát nha thân ái!]
"Gràooo!!!!"
Một con zombie đang lao về phía này. Bạch Dạ hốt hoảng lần 2 vội vàng né tránh. Chỉ một chút xíu nữa thôi là hắn bị cào trúng rồi.
Con rùa vàng kim bay lượn trong không khí, cất giọng điệu trẻ con rất chi gợi đòn:
[Ô chủ nhân! Ngài nên chiến đấu đi nha! Xác sống này rất nhanh đấy! Hướng 2 giờ có đồ vật ngài sử dụng được. Cố lên!]
Đây là một căn phòng lớn, đồ vật giống như bị người ta lục tung lên rất lộn xộn, chồng chất lên nhau. Bạch Dạ sốt đến mức lảo đảo, chỉ còn cách nghe theo lời con rùa kia tiến đến vị trí nó chỉ, bới lên được một thanh kiếm ngắn.
Bạch Dạ rút kiếm ra khỏi vỏ, cố gắng ổn định thân hình chờ đợi xác sống lao đến. Ngay khi vừa tầm với, hắn vung kiếm một đường vụng về, may mắn chém trúng đầu xác sống.
Chính xác là may mắn. Nếu nhát chém đó hụt, không nghi ngờ Bạch Dạ bị tóm được, lúc đó chết chắc rồi. Hắn ngã xuống thở hổn hển. Cơ thể này...quá yếu ớt. So với Bạch Dạ trước kia có thể liền một phát nâng 3 bao xi măng trên vai, cái xác hắn nhập vào này giống một công tử bột không xách nổi được một cái bình nước 10 cân hơn.
Đột nhiên. Bạch Dạ nghĩ đến một cái gì đó. Trong đầu hắn ta hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ với làn da tái nhợt trước cửa sổ giường bệnh. Bạch Tiếu Mạt!
Tại sao hắn có thể quên mất. Hắn còn có một đứa em gái nhỏ ở thế giới cũ. Đã qua bao lâu rồi? Tiếu Mạt ra sao rồi?
"Khốn kiếp!"