Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 51




Mao Mao: hello mọi người, tui ra chap mới rồi đây 🤧


Chương 51: Ngũ Nhất vượt biển


Sáng hôm sau, mặt trời bình minh chậm rãi bay lên trên mặt biển, ánh sáng ấm áp chiếu vào cửa sổ từng căn phòng.


Nhiếp Tiêu ôm thiếu niên trong lồng ngực, vừa mở mắt ra đã thấy nét mặt đang say ngủ của nhóc con nhà mình, kết hợp với mặt biển yên tĩnh bên ngoài, Nhiếp Tiêu hoảng hốt cảm thấy như thể đang về lại lúc tận thế chưa xuất hiện.


Nhưng tỉnh táo lại lại không nhịn được khẽ thở dài trong lòng, nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi.


Nhiếp Tiêu hoàn toàn tỉnh táo, nhẹ nhàng nhào nặn khuôn mặt nhỏ vô cùng mềm mại của nhóc con nhà mình, dịu dàng gọi thiếu niên đang chìm trong mộng thức dậy.


"Thức dậy nào cục cưng, mặt trời mọc rồi, hôm nay chúng ta chuẩn bị vượt biển."


Tiểu Ngũ Nhất nghe thấy lập tức bật dậy khỏi giường, mắt mông lung buồn ngủ, đỉnh đầu đội mái tóc mềm mại cong vểnh, giơ tay dụi mắt, giọng nói y như bánh mochi vừa ra lò, mềm mềm dẻo dẻo.


"Chào buổi sáng ba ba!"


Nhìn thiếu niên đáng yêu như thế, trong phút chốc Nhiếp Tiêu cảm thấy trái tim sắp mềm nhũn, cúi đầu đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn nhẹ chào buổi sáng.


Nhưng thiếu niên vừa được hôn chào buổi sáng lại như chưa đủ hài lòng, đầu gật một cái trực tiếp ụp vào trong chăn tiếp tục ngủ say sưa, mềm mại như không có xương.


Nhiếp Tiêu nhìn mà dở khóc dở cười.


Cuối cùng đành trơ mắt nhìn cậu biến mình thành bé chuột, cuộn người thành một cục lông mềm mại nằm sấp trên chăn, khe khẽ phát ra âm thanh nho nhỏ.


"Chít!"


Ngày hôm nay bảo bảo bị Đại Ma Vương bám giường đánh thắng rồi, cần ba ba bỏ vào túi mới được!


Nghe lời này, Nhiếp Tiêu cũng chỉ có thể lắc đầu cười, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà hốt cục lông nhỏ kia lên, đặt trong lòng bàn tay vo vo mấy cái mới thỏa mãn rồi thả vào túi áo.


"Ngủ đi, bé Thối lười biếng."


"Chít!"


Sau đó Nhiếp Tiêu mang theo bé chuột chuẩn bị đơn giản, xuống phòng khách dưới lầu hội hợp mới người khác.


Ngô Khánh Phong và nhóm La Vân Hải nhìn Nhiếp Tiêu lẻ loi ra ngoài một mình, nhất thời có chút kỳ quái mà nhìn bên cạnh, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngũ Nhất nhà ông đâu rồi, sao không ra cùng?"


Nhiếp Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ chỉ túi áo trên ngực đang nhô lên một cục nói: "Vẫn còn ngủ nướng trong này, có phải không bé sâu lười Ngũ Nhất."


Bé chuột nghe thấy tên mình, keo kiệt mà duỗi một cái móng vuốt nhỏ ra khỏi túi huơ huơ mọi người, sau đó lại trở mình ngủ tiếp.


Nhìn cảnh này, nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đều sợ choáng váng, trợn mắt há mồm mà nhìn mọi người xung quanh, sau đó liền phát hiện nhóm Ninh Phong đều mang vẻ mặt đã tập mãi thành quen.


"Chúc mừng mọi người rốt cuộc đã thành công phát hiện một bé chuột thành tinh ha ha ha."


Ninh Phong rất không tử tế mà cười nhóm Ngô Khánh Phong một trận.


Nhóm người Ngô Khánh Phong và La Vân Hải chăm chú nhìn cục lông nhỏ trong túi của Nhiếp Tiêu, hít sâu một hơi, nữa ngày mới tiêu hóa được sự thật này. Sau đó không kiềm chế được mà nhìn hết tất cả mọi người trong khoang thuyền một lượt.


Trọng điểm tầm mắt đều đảo qua nhóm Bousel.


"Ngoại trừ mấy con này, có còn những giống loài thần kỳ nào khác nữa không?"


"Ha ha ha không có! Không có!"


Cuối cùng, mọi người cùng cười nói ăn chút điểm tâm, sau đó sẽ chính thức chuẩn bị giương buồm khởi hành. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nội trong hôm nay là có thể đến eo biển Hải Thành.


Tàu thủy thuận lợi khởi động, mái chèo khuấy động nước biển phát ra âm thanh thật lớn, cả chiếc tàu thủy dùng tốc độ thật nhanh vượt trên sóng biển hướng về phía Hải Thành.


***


Mà lúc này ở Hải Thành.


Hai anh em Phong Đao và Phong Thương đang vô cùng phiền muộn, bọn họ cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, số người sống sót tụ tập bên cạnh mình càng ngày càng nhiều.


Trong đó còn có một đám nhà khoa học của Địa Cầu vô cùng phiền phức, vô cùng không dễ lừa gạt, năng quan sát nhạy bén kia làm hai anh em vô cùng sợ hãi bản thân không cẩn thận một chút sẽ lập tức bại lộ thân phận người ngoài hành tinh của mình.


Hai anh em họ vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài tìm chút thức ăn, lại hoàn toàn không ngờ tới sẽ lâm vào nông nỗi không thoát thân được như bây giờ.


Mà hiện tại, bọn họ đang ở trong một khu nhà trong trường tiểu học, tang thi trong trường đã bị thanh lý sạch sẽ, trở thành cứ điểm tạm thời của bọn họ.


"Anh, anh nói coi chúng ta có khả năng thoát thân không?"


Phong Thương mới vừa tỉnh ngủ, nhìn trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu, nằm thẳng người trên chiếc giường đơn sơ được ghép lại từ bàn học, nghiêng đầu nhìn ông anh nhà mình.


"Bây đừng hỏi anh."


Phong Đao nghĩ tới chuyện này lại đau đầu, không nhịn được mà cằn nhằn thằng em nhà mình: "Đều tại bây dắt theo mấy người Trái Đất kia đi khắp nơi cứu người, kết quả làm cho chúng ta muốn chuồn đi cũng không được."


Phong Thương nghe lời này cũng có chút không vui, bĩu môi nói: "Ban đầu rõ ràng là anh mới là người mở đầu đi cứu người mờ."


Nói đến cái này, Phong Đao liền không nhịn được vuốt mặt, lúc đó nghe tiếng kêu cứu kia, nếu thật sự kêu bọn họ không đi cứu, đối với Tượng tộc bọn họ thật sự là điều không làm được.


"Bây nói coi, Địa Cầu đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dáng quỷ quái này!" Phong Đao buồn bực mắng.


Mà lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vui mừng của mấy đứa đàn em, mới sáng ra đã rất có tinh thần.


"Anh Đao, anh Thương, tin tốt lớn nè! Nhóm bác sĩ Vệ đã nối được liên lạc với căn cứ bên đất liền rồi!! Các anh mau ra đây xem nè!!!"


Nghe vậy hai anh em Phong Đao và Phong Thương lập tức nhảy xuống giường nhìn nhau, sau đó đều lập tức bước về phía sân luyện tập bên ngoài.


Một đám người đang nhốn nháo tụm lại với nhau.


Vệ Hàn Minh và nhóm Bạch Việt đang đứng giữa đám người, trên tay đang khởi động một chiếc máy màu đen, trên màn hình đang hiện lên tín hiệu người thường nhìn không hiểu.


Nhìn cảnh này, hai anh em Phong Đao và Phong Thương đều thật sự kính nể.


Cho dù đang ở trong hoàn cảnh gian nan như thế, các nhà khoa học này đều có thể sử dụng những vật liệu đơn sơ để chiếu sáng, tạo nhiệt, nếu để những nhân vật này đến những hành tinh phát triển khác bên ngoài vũ trụ, chắc chắn thành tựu sẽ không thấp hơn là bao.


Đáng tiếc là đẳng cấp văn minh của Trái Đất chưa đủ, nếu ép buộc phát triển từ bên ngoài là dục tốc bất đạt*, chỉ sợ sẽ làm nền văn minh của bản thân Trái Đất bị hủy hoại hoàn toàn.


(Dục tốc bất đạt: muốn nhanh chóng đạt thành quả, hay nóng vội thì sẽ không thành công.)


Luật phát Tinh tế có một ít quy định, trên thực tế là đang bảo vệ các hành tinh có sự sống chưa tiến vào thời đại Tinh tế, chưa phát triển hoàn thiện nền văn minh đặc biệt của riêng mình.


Nếu để cho bọn họ cưỡng ép kéo vào thời đại mới, như vậy đâu có khác gì bị thực dân xâm lăng?


Phong Đao không nhịn nghĩ miên man, sau đó lắc lắc đầu, phủi suy nghĩ trong đầu đi, nhanh chân đi đến bên cạnh nhóm Vệ Hàm Minh.


"Liên lạc thế nào rồi?"


Trên mặt nhóm Vệ Hàn Minh và Bạch Việt lúc này đều hiện lên nét vui mừng: "Rất thuận lợi!"


Bạch Việt trang giấy ghi chép, khuôn mặt kích động đỏ rần nhìn Phong Đao và Phong Thương, lập tức báo ra tin tức bên trong.


"Căn cứ Ngũ Nhất và căn cứ Thủ Đô nói bọn họ đã cử người đến Hải Thành từ sớm rồi, hiện tại đều đang trên đường, tính toán thời gian thì không lâu nữa sẽ đến, tin tức chúng ta phát ra lúc còn bị vây trong hội trường bọn họ đều thu được, người trên đất liền không hề quên những người sống sót trên đảo chúng ta!!!"


"Có thật không!! Quá tốt rồi!! !"


Nghe lời này, mấy nhóc đàn em xung quanh lập tức không kiềm chế được kích động ôm nhau khóc. Từ khi tận thế đến nay, bọn họ đều cảm thấy Hải Thành sắp biến thành một hòn đảo hoang biệt lập không người nhớ tới.


"Tôi còn tưởng rằng người bên ngoài đều đã quên sự tồn tại của chúng ta!"


Mặc dù mấy ngày trước trên điện thoại của mọi người đều nhận được tin nhắn của căn cứ trên đất liền, nhưng đối với những người sống sót trên Hải Thành bọn họ không có chút quan hệ nào cả.


Hiện tại sinh vật biển cũng đã xuất hiện biến dị thành tang thi, nếu không có thực lực tuyệt đối mà muốn vượt biển về căn cứ trên đất liền, đó thật sự là mơ giữa ban ngày.


Nhưng mà cũng may, bây giờ vẫn còn có người còn nhớ tới bọn họ.


Hai anh em Phong Đao và Phong Thương nghe được tin tốt này, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên, hiện tại bọn họ đang thật lòng hy vọng người Địa Cầu có thể thuận lợi vượt qua trận tai họa này.


Nhưng xem ra đến bây giờ, khoảng cách cách kết thúc kiếp nạn này còn hơi xa, bọn họ muốn về nhà cũng là một vấn đề nan giải, chỉ có thể trông chờ người nhà có thể phát hiện bọn họ bị mất liên lạc sớm chút.


Nói đến cũng kỳ quái, mạng lưới thông tin của chính người Địa Cầu bị tê liệt thì không tính, tại sao ngay cả tín hiệu của bọn họ cũng không phát đi được cơ chứ?


***


Mà lúc này, tình huống trên biển của nhóm Nhiếp Tiêu còn hung hiểm hơn trong dự đoán.


Lúc tàu thủy bỏ neo trên bờ biển, bởi vì yên tĩnh nên không bị tang thi cá quấy rầy. Mà hiện tại tàu đang chạy trên mặt biển, đây giống như một cái bia ngắm di động.


Máy chèo chuyển động khuấy lên động tĩnh trong nước biển, hấp dẫn đến vô số bầy tang thi cá chen chúc bơi đến, tụ thành một đám lớn tối om dưới đáy nước, lít nha lít nhít tông vào thân tàu, vang lên âm thanh loảng xoảng, lay động xóc nảy.


Bousel nhắm hai mắt cảm ứng phương hướng trên biển, sắc mặt vô cùng khó coi, trong phạm vi trăm dặm đang có càng nhiều tang thi cá dựa theo âm thanh vọt qua bên này.


"Không thể tiếp tục như vậy, nếu như thu hút đến cá voi thì cả tàu lẫn người đều xong đời!"


Nghe lời này, sắc mặt của mọi người đều sầm xuống. Trong nhất thời Ninh Phong còn hơi hối hận tại sao lại không tìm một chiếc máy bay bay qua, nhưng suy nghĩ kỹ chút thì nhớ ra trên trời còn có tang thi chim và tang thi côn trùng, cậu nhóc lập tức bỏ đi cái ý niệm này.


Hiện tại cho dù là đường thủy hay hàng không, đều không dễ đi như nhau.


Nhiếp Tiêu nhìn tang thi cá trồi đầu lên mặt biển càng lúc càng nhiều, nhường lại vị trí lái lại cho Ninh Phong, sau đó đi lên boong tàu cùng nhóm Đoạn Ôn Du.


"Ninh Phong, các cậu tiếp tục lái về phía trước, chúng tôi ra ngoài thanh lý tang thi cá."


"Ok! Lão đại!"


Vào giờ phút này, Nhiếp Tiêu, Đoạn Ôn Du cùng với Tiêu Nghiên có dị năng hệ lôi, thủy, băng hoàn toàn trở thành quân chiến đấu chủ lực, mà Khương Thù dị năng hệ kim thì chủ yếu phụ trách gia cố và sửa chữa thân tàu.


Khương Thù vịn lan can, hùng hổ hướng mắt nhìn về phía một đám lớn tang thi cá trên mặt biển. Thẳng thắn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cả đám trầm trồ, sử dụng dị năng bao toàn bộ bên ngoài thân tàu thành một lớp vỏ đầy gai kim loại.


"Ông nội nó, cho tụi bây tông vào coi có đâm chết tụi bây không, làm ông đây say sóng muốn chết, đm!!!"


Nhiếp Tiêu lúc này cũng quyết tâm, sức mạnh sấm sét bổ thẳng xuống mặt biển, lập tức đánh cháy hết một mớ tang thi cá, có một chỗ không tốt là cũng làm cả đám người Khương Thù trên tàu cả người ngứa ngứa.


Dù sao tàu thủy kim loại cũng dẫn điện.


"Nhiếp Tiêu ông hết chiêu công kích rồi hả???" Khương Thù không nhịn được mắng ầm lên.


Nhiếp Tiêu chột dạ sờ sờ mũi.


"Ngại quá."


Nhóm sĩ quan đi theo Ngô Khánh Phong nhìn hai người kia ầm ĩ như thế, tâm trạng cũng hơi thả lỏng, có mấy dị năng giả mạnh mẽ như thế ở đây, chắc sẽ không có vấn đề lớn gì.


Bạch Mân không nhịn được cũng cong môi, sau đó lặng lẽ phóng ra uy thế của tang thi vương, lập tức khiến mật độ tang thi cá giảm đi không ít.


Nhưng ngay lúc mọi người lơi lỏng cảnh giác, một cái bóng đen to lớn lặng lẽ xuất hiện phía dưới tàu thủy.


Vô thanh vô tức đến gần.


Cho đến khi nó tiến vào phạm vi cảm ứng, mặt Đoạn Ôn Du, Bousel và Bạch Mân lập tức cùng biến sắc, vô cùng khó coi.


"Tiêu rồi, không xong! ! !"


_____


Mấy nay chỗ tui bùng dịch, ngay tâm dịch luôn, tui cũng không làm việc hay về quê được nên stress vô cùng. Nhiều lúc muốn drop mà thấy mọi người vẫn vào đọc làm tui thấy có lỗi quá. Tui vẫn sẽ tiếp tục làm nhưng tốc độ chắc sẽ không như hồi đầu nổi 🙇 cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ tui nhen ☘️ Mọi người cũng phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe nha ( ˘ ³˘)