Mạt Thế Hai, Ba Sự

Mạt Thế Hai, Ba Sự - Chương 95




Sáng hôm sau, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi dậy từ rất sớm, người thì xếp đồ lên xe, người thì phụ trách chuẩn bị lương khô cần dùng của ngày hôm nay. Cảnh Lâm dùng vải nhuộm cách nhiệt bọc lại thịt hươu và chim đã được làm đông, tuy thịt sẽ bị tan đá một chút, nhưng vẫn có thể để được thời gian nửa ngày, tới lúc đó số thịt này khẳng định đã sớm bán xong, hoàn toàn không phải lo vấn đề sẽ bị thối hỏng.



Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhạc Nhạc liền dẫn theo mấy đứa nhóc khác lưu luyến không rời nhìn đám Cảnh Lâm xuất phát.



Đám người thôn họ Tạ và Long Chương ngày hôm qua đã định xong là hôm nay chờ ở nhà, sau đó sẽ hội hợp với mọi người, rồi cùng lên trên huyện, lúc đến quảng trường hội giao dịch, Cảnh Lâm thấy đám người Tào Tam Gia đã đến, bọn họ cũng bày một quầy hàng, hiện tại đang dỡ hàng xuống.



Vì hiện tại mọi người đều bận rộn, nên chỉ chào hỏi lẫn nhau liền tách ra ai đi việc nấy.



Mỗi quầy hàng cơ bản đều dựng lều và có một cái bàn do căn cứ cung cấp, trên mặt bàn chẳng bày được bao nhiêu đồ vật, đám Cảnh Lâm cùng người trong thôn mỗi người lấy ra một miếng vải trải xuống trước cửa hàng, những thứ mọi người mang đến cơ bản đều không khác nhau là bao, mỗi thứ cũng chỉ lấy ra một chút để làm hàng mẫu, số còn lại thì đặt ở bên cạnh, chờ đến khi người khác muốn đổi với số lượng nhiều hơn thì đem ra.



Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi trước đem toàn bộ đồ vật trong xe mình dỡ xuống, rồi hai người Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đạp xe không đi tới kho hàng tạm thời lấy vài món đồ được gửi ở đó.



Thứ Cảnh Lâm lấy ra đầu tiên chính là thịt của nửa con hươu, vừa bày lên, tầm mắt của anh em nhà họ Tạ liền không thể dời được, vội vàng giục Cảnh Lâm phần năm cân cho bọn họ.



Đừng nhìn Thi Lỗi ghét bỏ cả ngày chỉ có thịt với thịt, phải biết hắn là người có năng lực, phương diện ăn uống nói thế nào cũng sẽ tốt hơn so với phần lớn người. Người năng lực bình thường thì không được như vậy, đặc biệt là một vài dân bản địa trên huyện, tích trữ thức ăn ít lại không có đất, mỗi ngày có miếng cháo húp đã không tệ rồi, tốt xấu gì cũng không chết đói, nào dám đòi thịt nữa a, chỉ có mỗi thôn mấy người Cảnh Lâm, một tháng là có thể ăn vài lần thịt bổ sung mỡ cho đỡ thèm.



Anh em nhà họ Tạ mỗi ngày trước đó chỉ có cháo loãng ăn cùng dưa muối, trộn xì dầu, ăn đến mức muốn ói ra luôn, coi như mới thu được một phần thù lao, cũng vẫn như cũ phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, hơn nữa những thù lao kia, có ăn đấy, nhưng nào có thịt tươi sống a. Không riêng gì anh em nhà họ Tạ, mấy người họ Tạ cùng đi theo kia, nhiều thì đổi một cân, ít cũng là mấy nhà chung lại đổi một.



Có người đi qua quầy hàng bọn cậu nhìn thấy được, liền nhanh chóng xông tới, ngươi một cân ta nửa cân, thịt nửa con hươu rất nhanh bị chia cắt không còn một mảnh, có người không mua được thịt hươu, đang chuẩn bị bỏ đi, vừa nhìn thấy Cảnh Lâm lại lấy ra vài con chim hoang dã đã được xử lý sạch sẽ cùng một rổ trứng to nhỏ không đồng đều, liền lập tức dừng bước. Cảnh Lâm còn chưa kịp hét to chào hàng, thịt trong quầy một điểm liền không còn rồi, toàn bộ trứng nhặt được cũng đổi xong.



Bởi vì thu hút được nhiều người đến, nên cũng kéo theo mức tiêu thụ của những mặt hàng khác, rau dại đã bán được một chút, số quả dại dư lại cũng không còn nhiều, trong đó thứ được hoan nghênh nhất, chính là thảo dược của nhà Triệu Thiểu Kiền. Cũng không phải mỗi người đều có Tụ Linh trận nuôi dưỡng thân thể, có rất nhiều người thân thể đều kém đi, thảo dược phơi khô có thể giữ được rất lâu, hễ là người tới hỏi thăm đều sẽ không có chuyện tay không rời đi, chờ đám người xung quanh quầy hàng tản ra, thảo dược Triệu Thiểu Kiền mang đến chỉ còn lại có một tẹo.



Trong thôn có nhiều người đến như vậy, cũng không phải tất cả đều tập trung tại quầy hàng, phần lớn đều đi dạo những gian hàng khác, như anh em nhà họ Tạ chẳng hạn, những thứ mang đến ngoại trừ cỏ dại thì chính là lương thực, sau khi có thịt hươu, liền đi dạo các quầy hàng rồi.



Chốc lát sau, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ trở về, hai người bày rượu vang lên, quần áo cũng lấy ra không ít, sau đó để Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đi xem các quầy hàng khác, hắn và Nghiêm Lộ lưu lại trông hàng.



Nói thực Cảnh Lâm cũng muốn đi dạo một vòng xem sao, dặn dò nhiều nhất là một tiếng sau sẽ quay lại thay phiên bọn hắn, rồi cùng Nghiêm Phi mỗi người đeo một nửa túi lương thực rời khỏi quầy hàng của mình.



Hội giao dịch cực kỳ náo nhiệt, tựa như lễ tết vậy, liên tiếp vang lên tiếng thét chào hàng, tạp âm khiến lỗ tai người chấn động đến mức đau nhức.



Cảnh Lâm và Nghiêm Phi quan sát từng quầy một, phát hiện trên những quầy hàng này thực sự là món đồ gì cũng có, quần áo giày dép, nồi niêu xoong chảo bồn bát gáo chậu, sơn phun cách nhiệt, tiểu thuyết sách lậu chất lượng kém xếp đầy quầy hàng, còn bán cả mỹ phẩm, dưỡng da, chủng loại nhiều vô cùng tận.



Bán quần áo và sơn phun cách nhiệt còn tốt chút, người vây quanh không ít, còn những quầy hàng khác thì vắng teo, dù sao cũng không phải nhu yếu phẩm cần thiết dùng trong sinh hoạt.



Cảnh Lâm nhớ tới hai cái thìa muôi mà Tố Trinh giấu đi, liền muốn đổi về một cái muôi xới cơm cùng mấy cái thìa múc canh bằng sắt, còn cố đổi thêm nhiều vài cái về, cho Tiểu Hắc Long và Tố Trinh chơi.



Sau đó bọn cậu đi xem thêm chút nữa, còn nhìn thấy xe đạp và lốp xe nữa.



Không phải nói đâu xa, thứ như lốp xe đạp này, xác thực là đám Cảnh Lâm cần phải đổi mấy cái về làm dự bị. Lúc trước đi thu thập đồ vật, có thật là nhiều người bị nổ săm lốp xe lúc nửa đường, có mấy người không có săm lốp thay thế, cuối cùng dùng hoàn toàn là hai cái bánh xe sắt lăn trên mặt đất, so với xe đẩy bằng gỗ còn kém hơn. Người cũng là bị bức ép đến quýnh lên, người trong thôn bọn cậu như kiểu nhuộm quần áo mà áp dụng với săm lốp xe, ném chúng vào chậu nhuộm, ấy vậy mà cũng thành ăn may, cái màu sắc xám xịt của lá cách nhiệt vừa dính vào lốp xe sẽ không bị trôi đi mất, có thể cách ly rất tốt nhiệt độ cao đến từ mặt đất cùng bầu trời.



Đưa ra lương thực, đổi lấy hai cái săm lốp dự bị cho mỗi nhà, Cảnh Lâm vừa xoay người, liền thấy được một quầy bán gia cụ.



Nói là bán gia cụ, nhưng quầy hàng cũng chỉ lớn có chừng ấy, chủ quầy hàng này chỉ bày tổng cộng có hai cái, là hai cái tủ kính dài. Thứ hấp dẫn Cảnh Lâm không phải hai cái tủ, mà là đồ được để bên trong tủ.



Cảnh Lâm kéo Nghiêm Phi đi tới, hai người cúi đầu nhìn vào trong tủ, chỉ thấy bên trong bày nào là bông tai, dây chuyền, vòng tay vân vân, có mười mấy bộ trang sức bằng ngọc liền.



Chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên, do chỉ có một, nên đã ngồi đây trông hàng hơn nửa ngày rồi, tuy bên trên có nóc lán lều ngăn cách một phần nhiệt độ, nhưng vẫn không chịu nổi nhiệt khí xung quanh ập tới, chủ quầy hàng mặc áo sơm mi phổ thông, lúc này đã bị nóng đến mức đầu đầy mồ hôi.



Vừa thấy đám Cảnh Lâm đến, nhất thời kích động bật dậy, mở lời bắt chuyện hai người bọn cậu: “Hai anh bạn này, muốn mua ngọc sao?”



Cảnh Lâm hỏi: “Có thể lấy ra cho tôi xem một chút được không?”




Chủ quầy hỏi Cảnh Lâm muốn xem bộ trang sức nào, Cảnh Lâm tùy tiện chỉ một cái vòng cổ hình Quan Âm.



Ông chủ lấy ra đưa cho cậu.



Vòng cổ vừa vào tay, liền lan ra cảm giác lạnh giá, Cảnh Lâm vuốt nhẹ hai lần, cảm thấy bên trong có linh khí nhàn nhạt, không sánh được với khối của Ngụy Chân, so với miếng ngọc đổi được ở chỗ Thi Lỗi cũng kém hơn chút.



Sau đó Cảnh Lâm đều nhìn một lượt số ngọc còn lại.



Cảnh Lâm và Nghiêm Phi là khách hàng duy nhất mà chủ quầy hàng tiếp trong ngày hôm nay. Thứ như ngọc này không thể ăn cũng chẳng thể uống, những người khác đi ngang qua quầy hàng của ông, nhiều nhất chỉ liếc mắt nhìn một cái liền rời đi, vì thế cứ việc Cảnh Lâm xem tới xem lui, ông chủ cũng không cảm thấy phiền, nụ cười trên mặt trái lại càng thêm ân cần hơn.



Cảnh Lâm đều vuốt nhẹ một lượt tất cả miếng ngọc, mỗi miếng đều có linh khí, chất lượng tầm tầm như nhau, là loại không tốt không xấu, dùng luyện tập là được rồi.



Có điều thứ này Cảnh Lâm không thấy được liệt kê trên tấm truyền đơn, vì vậy Cảnh Lâm liền ngẩng đầu lên hỏi ông chủ: “Dùng lúa mì đổi, đổi thế nào?”



Đôi mắt ông chủ sáng rực lên, ổn định lại tâm tình, đáp: “Đây đều là vật mà vợ tôi sưu tập được, thứ nào cũng là đồ thật. Nói thực những miếng ngọc này nếu là trước đây, một cái ít cũng phải mấy vạn khối. Con cái trong nhà vẫn trông mong thức ăn, tôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Cậu đã chọn lâu như vậy, hẳn là yêu thích, tôi cũng không hét giá, một cái giá này, thế nào?”




Ông chủ xòe ra một lòng bàn tay về phía Cảnh Lâm quơ quơ.



Cảnh Lâm nhìn giá cả ông ta báo, suy nghĩ một chút, giá so với Thi Lỗi thấp hơn không ít, có điều chất lượng của hai bên không tương đồng, mức giá này là khá ổn rồi. Cảnh Lâm cũng không thiếu lúa mì ăn, không mặc cả thêm, nói luôn: “Không thành vấn đề, những thứ này tôi lấy tất.”



Ông chủ lập tức cao hứng bừng bừng, đối phương muốn lấy tất cả, lúa mì đổi được xay ra thành bột đủ để toàn gia đình ông ăn trong một đoạn thời gian dài.



Chờ sau khi ông chủ dùng hộp trang sức đem tất cả đồ bằng ngọc bọc lại đưa Cảnh Lâm, ông chủ liền thuê một nhân viên tuần tra giúp ông trông quầy hàng một lúc, Cảnh Lâm liền đưa ông chủ đến gian hàng của mình, lúa mì bản thân cậu mang đi không đủ để đổi, có điều lúc trước giao dịch bán thịt hươu đạt được rất nhiều, đủ dùng, liền lấy ra giao cho ông ta.



Ông chủ lấy được lương thực, không trực tiếp rời đi, mà lại tìm đến nhân viên tuần tra, thuê hai hộ vệ của căn cứ, hộ tống ông mang lúa mì rời đi.



Hội giao dịch lần này, ai mà biết được bên trong có kẻ tồn tâm tư khác hay không, là những kẻ sẽ chờ để đánh cướp một đống lớn vật tư giao dịch đó. Lúc mấy căn cứ tổ chức hội giao dịch liền nghĩ tới vấn đề này, vì vậy tổ chức đội hộ vệ gồm 200 người, chỉ cần giao ra phí thuê nhất định, là có thể thuê bọn họ, hộ tống cố chủ bình an về nhà. Người làm như ông chủ cửa hàng này có không ít, có người từ rất sớm đã đổi đồ mình muốn rồi thuê hộ vệ về rồi.



Mua được trang sức bằng ngọc, thời gian mới trôi qua hơn nửa giờ, Cảnh Lâm còn muốn mang mấy thứ sáng lấp lánh về làm quà cho Tiểu Hắc Long cùng Tố Trinh, vì thế hai người lại đi dạo thêm một lúc.



Sau đó đúng là vẫn bị Cảnh Lâm tìm ra được, một cái quầy hàng, ông chủ trước đây đại khái mở cửa hàng trang sức nhỏ, tất cả đồ trên bàn đều là một vài món trang sức mà con gái thích, đồ chơi búp bê, cặp tóc xược, bông tai dây chuyền các loại.



Tuy nói là mua cho Tiểu Hắc Long và Tố Trinh, nhưng các thành viên khác trong nhà cũng không bị bỏ sót, Cảnh Lâm liền chọn cho Tông Tông mấy món đồ chơi nhỏ lông xù nhung nhung, cho Quạc Quạc mấy cái cặp bươm bướm xinh đẹp, Tiểu Hắc Long và Tố Trinh thì đổi về một đống dây chuyền bông tai sáng lấp lánh, về phần Ộp Ộp với Nhạc Nhạc…… Đồ chơi cho Nhạc Nhạc nơi này không có, tạm thời bỏ qua, Ộp Ộp thì, Cảnh Lâm lấy một cái vòng đeo tay, ước lượng có thể đeo vừa vặn vào tay của Ộp Ộp.



Lần này, hai người đi dạo quanh đủ rồi, liền trở lại thay phiên cho Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ.



Thời điểm trở lại quầy hàng, sáu con thỏ cái mà Cảnh Lâm mang đến một con cũng không còn, rượu vang thì một bình cũng chưa bán được. Cũng đúng, nếu là rượu trắng, độ cồn cao chút còn có thể làm ấm người tiêu độc, rượu vang có mấy người không thưởng thức được loại mùi vị này, bây giờ đối với nhiều người mà nói, cũng không phải thời điểm xa xỉ để nhấm nháp thưởng thức.



Những đồ vật khác của người trong thôn, đều không mấy mà giao dịch xong, thảo dược nhà Triệu Thiểu Kiền một cây cũng không còn, lúc này hắn cũng đi xem xong các quầy hàng quay trở lại rồi, mang về một đống giấy màu xám trắng.



Cảnh Lâm sờ sờ, xúc cảm có chút cứng, đi vệ sinh dùng tạm được.



Nghiêm Phi đứng nhìn, hỏi hắn: “Đổi ở đâu?”



Triệu Thiểu Kiền đáp: “Quầy hàng bên căn cứ Thành Quan, đoạn thời gian trước căn cứ bọn họ mở một xưởng giấy, hoàn toàn thoát ly với máy móc, phương pháp sản xuất đơn sơ dùng nhân công toàn bộ, đây là nhóm giấy tốt nhất trong số đó, nói kỹ thuật còn đang được cải tiến, chất lượng về sau sẽ càng tốt hơn.”



“Không tồi.” Nghiêm Phi nói, “Về sau thôn chúng ta sẽ không thiếu giấy dùng nữa.”