Mạt Thế Hai, Ba Sự

Mạt Thế Hai, Ba Sự - Chương 49




“Mùi vị tổ ong mật này rất tốt a.”



Triệu Thừa Hoài đào một thìa mật ong từ trong tổ ra ăn, liên tục gật đầu. Trên mặt đất bên cạnh bày hai cái đĩa nhỏ, bên trong cũng được để vào mật ong, Quạc Quạc cùng Ộp Ộp chính đang ăn say sưa ngon lành.



Lần này Ộp Ộp mang về tổ ong, số mật ong lấy ra từ trong tổ đựng được non nửa chậu, ba gia đình bọn cậu có thể được phân hai, ba bình mang về.



Có điều Triệu Thừa Hoài nói: “Mật ong này mặc dù ăn ngon, có điều lần sau không thể để Ộp Ộp tiếp tục đi trêu chọc những thứ đồ này được, nhìn qua rất nguy hiểm.”



Cảnh Lâm bất đắc dĩ, vậy cũng phải có khả năng xem chừng nó mới được. Thông thường Ộp Ộp vừa đi là chừng mấy ngày liền, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, bọn cậu cũng không có phương pháp nào đối với nó.



(Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: thần rồng thấy đầu chẳng thấy đuôi, ý chỉ những người không bí hiểm, ko hay xuất hiện – theo ý dịch của mình =))))



Ộp Ộp ăn xong mật ong, liền nhảy đến bên người Nhạc Nhạc, để Nhạc Nhạc nhìn vết thương trên lưng nó. Quạc Quạc còn chưa ăn xong, thấy Ộp Ộp nhảy qua liền mau chóng dùng mỏ quắp đĩa kéo tới bên chân Nhạc Nhạc, thân hình hiện tại của nó đã lớn hơn so Ộp Ộp, cái mông chỉ hất một cái, là Ộp Ộp đã bị đẩy ra rìa rồi.



Ộp Ộp le lưỡi với Quạc Quạc, bị Quạc Quạc một cước đạp đầu cắm xuống đất, phải dùng sức rất lớn mới có thể rút đầu ra được.



Mấy người Cảnh Lâm ở bên cạnh đựng mật ong vào bình nhìn thấy rất thú vị.



Sau khi sắp xếp gọn gàng mật ong, Cảnh Lâm để lại ba bình cho gia đình Triệu Chí Văn, để Nghiêm Phi đưa ba bình mang về, mình cũng mang đi hai bình.



Nghiêm Phi mất một hồi lâu mới trở lại, hào hứng nói với Cảnh Lâm: “Cà chua nhà anh đều kết quả rồi.”



Từ khi Cảnh Lâm bố trí Hàn Băng trận cho chỗ cà chua còn dư lại, Nghiêm Phi mỗi ngày có thời gian đều sẽ trở về xem một lần, thời điểm ngày hôm qua kiểm tra cũng vẫn còn là nụ hoa, không nghĩ tới hôm nay đi xem lại trực tiếp rụng rồi, từng trái từng trái đỏ hồng hồng treo trên đầu cành, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.



Cảnh Lâm nghe vậy, nói: “Xem ra những gốc cà chua biến dị này đúng là rất yêu thích khí trời rét lạnh.” Hai cây cà chua bên cậu, đã kết quả nên đúng là còn chưa nhìn ra tốc độ sinh trưởng, có điều nhất định phải nhanh hơn đợt kết quả đầu tiên trước đó, còn đám mới gieo hạt, vẫn không thấy phản ứng gì.



Sắp tới Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng).



Trước đây, mỗi lần tết nguyên tiêu hằng năm, huyện thành đều sẽ có hoạt động, trong thôn cũng không thiếu người sẽ cùng người nhà đạp xe lên huyện xem thả hoa đăng đưa tiễn bách bệnh, năm nay những chương trình giải trí này đã không còn rồi. Cảnh Lâm không hy vọng vì thời đại loạn lạc mà để Nhạc Nhạc mất đi nhiều thú vui nhi đồng, trước đây lúc Nhạc Nhạc đi nhà trẻ, Cảnh Lâm đã từng tham gia mấy lần hoạt động gia đình, trong đó có lần làm đèn lồng giấy trò chơi trẻ nhỏ. Ngày 15 này cậu đi tới rừng tre chặt mấy cây tre con trở về, muốn làm cái đèn lồng cho Nhạc Nhạc chơi đùa một chút.



Bình thường con gái cũng yêu thích những thứ này, Triệu Chí Văn muốn khiến Nghiêm Lộ vui vẻ, cũng đi theo, mấy người ở nhà Cảnh Lâm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Cảnh Lâm dựa theo hình dáng của Ộp Ộp cùng Quạc Quạc, làm ra hai cái đèn lồng giấy, bên trong thả vào một ngọn đèn dầu dạng nhỏ, vậy là có thể để cho Nhạc Nhạc xách ra ngoài chơi đùa rồi.



Còn đèn lồng Triệu Chí Văn làm cho Nghiêm Lộ, thì miễn cưỡng làm ra hình một đóa hoa sen, có chút xấu xí, có điều cũng không phải không thể nhìn ra, buổi tối lúc ra ngoài chơi, Nghiêm Lộ xách theo đèn còn rất cao hứng.



Nhạc Nhạc cầm đèn lồng đi ở phía trước, đám Cảnh Lâm xách ngọn đèn đi theo sau, trong thôn không có cầu, cũng chỉ có thể đi loanh quanh vài vòng trong thôn thôi, coi như đưa tiễn bách bệnh.



Mùa đông trời tối sớm, ăn cơm cũng vẫn chưa tới giờ đi ngủ, rất nhiều người nhìn thấy hỏi, vừa nghe bọn cậu nói đang đi tiễn bách bệnh, cũng dẫn theo con cháu nhà mình đi ra ngoài, vì vậy người gia nhập vào càng ngày càng nhiều, thẳng đến về sau cơ hồ tất cả mọi người trong thôn đều đi ra. Một vài người tốt hơn chút đều giống như Cảnh Lâm xách theo ngọn đèn, quen biết nhau thì đi tụ lại nói chuyện, cũng rất náo nhiệt.




Dọc theo đường đi, hai cái đèn lồng của Nhạc Nhạc làm những đứa trẻ khác ước ao hỏng rồi, một đám trẻ con chen lấn xô đẩy ghé vào bên người Nhạc Nhạc, đều muốn được cầm đèn lồng. Nhạc Nhạc cũng rất hào phóng, đồng ý đưa đèn lồng cho những bạn nhỏ khác hoặc những anh chị lớn tuổi hơn bé cầm chơi, chỉ cần không làm hỏng hai cái đèn lồng cậu bé đã khổ cực làm ra cho bé là được.



Có thể chơi đèn lồng một lúc, mấy người bạn nhỏ tự nhiên đầy miệng đáp ứng, từng đứa từng đứa đứng xếp hàng thay phiên nhau cầm, toàn bộ làng đều văng vẳng tiếng cười sung sướng của bọn nhỏ.



Đi hơn một giờ, đoàn người mới dần dần tản đi.



Lập xuân đã lâu, khí trời cũng bắt đầu ấm lại, người trong thôn lục tục bắt đầu đem tấm mành che trên ruộng lúa mì đều bỏ ra, trong đất trồng rau cũng chuẩn bị gieo trồng một nhóm cây mới.



Thời điểm Trần Tuyết Phương đi qua đất nhà Chu Ngọc, thì gặp bà đang cầm túi hạt giống ớt chỉ thiên gieo vào ruộng, kỳ quái hỏi: “Chu Ngọc a, nhà cô còn dám trồng ớt chỉ thiên sao?”



Bởi vì linh khí đem tới sự biến dị, nên một vài giống rau dưa ăn ngon đều bị thay đổi khẩu vị, những loại ăn không ngon đó, tại thời điểm mùa đông người trong thôn đã từ bỏ gieo trồng, tỷ như rau xà lách, cùng ớt chỉ thiên chỉ cần chạm qua là nổi bóng nước, cơ bản đều trồng những loại cây có thể dễ dàng tích trữ, ví dụ như củ cải, rau cải thảo vân vân.



Chu Ngọc đương nhiên biết ớt chỉ thiên sau khi biến dị không thể chạm vào, thế nhưng chỉ cần lúc hái quả đeo găng tay là được rồi, hạt ớt xay thành bột khi nấu mì ăn thả vào một chút thì quá là thơm ngon nha.



“Tôi nói với cô này, hạt ớt chỉ thiên có thể ăn đó.” Chu Ngọc đem phương pháp ăn mà Cảnh Lâm nói cho bà biết giảng lại cẩn thận cho Trần Tuyết Phương, cuối cùng tổng kết: “Cô tin tôi đi, sẽ không gạt cô đâu.”



Trần Tuyết Phương bán tín bán nghi, có điều thấy Chu Ngọc đều gieo đến một nửa rồi, nghĩ người trong nhà lại nhiều, đồ gia vị linh tinh cũng đã tiêu hao nhanh, nếu như hạt ớt thật sự đúng như Chu Ngọc nói ăn ngon như vậy, thì để trống ra một khối nhỏ đủ để gieo trồng cũng không có vấn đề gì. Lúc này liền cảm tạ Chu Ngọc, đi về nhà lấy hạt giống ra, hồi trước tích trữ hàng đủ loại hạt giống, nhà bà cũng mua không ít.




Cảnh Lâm đã ở bên trong đất trồng nhà mình nuôi dưỡng một khối nhỏ cây mầm ớt chỉ thiên, bất quá hạt giống không phải được mua về từ chợ lúc trước, mà là hạt cây ớt chỉ thiên cậu hái xuống bảo tồn lại, cậu phải tiếp tục thí nghiệm một chút, lấy hạt ớt chỉ thiên đã trải qua biến hóa một lần cho sinh trưởng thêm lần nữa, xem còn có thể sản sinh ra biến hóa nữa hay không.



Hai khối đất trồng rau trước sau nhà Cảnh Lâm này, hoàn toàn thành ruộng thí nghiệm của cậu. Sau khi trồng một phần trong ruộng trồng rau bên ngoài, về nhà còn muốn trồng một ít nữa, dùng để so sánh hai bên. Cải thảo trong đất trồng rau trước sau nhà đều trồng một khối nhỏ, là cố ý để trống ra trồng cho Quạc Quạc ăn.



“Những mầm đậu Hà Lan này trông rất tươi non.” Nghiêm Phi đang hỗ trợ Cảnh Lâm gieo trồng, gia đình y có ba người làm ruộng rồi, sợ Cảnh Lâm chỉ có một người quá bận, nên tới đây giúp đỡ cậu.



Cảnh Lâm nói: “Thừa dịp bây giờ còn tươi, mau chóng ngắt về ăn, qua một thời gian nữa liền già, ăn không ngon nữa.” Ăn cũng toàn giắt răng.



Người trong thôn trồng đậu Hà Lan đều là theo thói quen, hàng năm tìm một khối đất trực tiếp rắc hạt giống vào, che lên rơm rạ, chờ đến mùa đông sau khi phát triển ra là có thể ngắt một đoạn non mềm phần đỉnh nhọn về ăn, thời điểm ba, bốn tháng còn có thể thu hoạch một nhóm quả đậu Hà Lan non, bất kể là đun với cơm hay là xào ăn đều không tệ. Quả đậu Hà Lan già cũng rất dễ trữ tồn, cho nên thời điểm ban đầu mới lạnh Cảnh Lâm trực tiếp gieo một tảng lớn đắp lên tấm mành, có điều đến thời điểm thu hoạch thì khá là phiền toái, bóc vỏ lấy hạt đậu phỏng chừng đều phải bóc mất một, hai ngày.



Năm nay không có chỗ nào để mà mua mầm rau dưa, những cây cần ươm giống như rau xà lách ớt chỉ thiên, đều phải tự mình động thủ. Làm những việc này, Cảnh Lâm cũng là người mới, một bên hỏi Chu Ngọc một bên mày mò gieo trồng.



“Lúa mì năm nay không sai.” Sau khi lúa mì trong ruộng bỏ đi tấm mành che, nông dân có kinh nghiêm lâu năm trực tiếp có thể nhìn ra năm nay khác năm rồi, năm nay mọc rõ ràng tốt hơn chút so với năm ngoái.



Có người nói: “Tôi không cần nó mọc tốt hơn so năm ngoái bao nhiêu, chỉ cần nó không có biến hóa gì so với trước đây là được.”



Thời gian rất nhanh tiến vào trung tuần tháng ba.




Quả đậu Hà Lan non bên trong đất trồng rau nhà Cảnh Lâm đã có một chút có thể ăn rồi, thừa dịp còn mềm, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi luôn thích đi hái một rổ trở về, xắt sợi một khối thịt khô ướp muối tốt trước đó, cho vào đồng thời xào lên ăn, đặc biệt thơm.



Thịt cá sấu khô ướp muối nhà Cảnh Lâm đã sớm ăn xong rồi, trong nhà tình cờ có thể có bữa thịt, vẫn là nhờ phúc của Quạc Quạc. Nó thỉnh thoảng vào núi một chuyến, luôn có thể mang chút thịt trở về. Một tháng qua hình thể của nó liền tăng lớn không ít, Cảnh Lâm cảm thấy chân nó mặc dù không thô to như đà điểu châu Phi, thế nhưng hình thể đã đạt tới kích cỡ của đà điểu châu Phi rồi. Lúc hình thể của nó không ngừng càng ngày càng lớn, thì màu tím hai bên cánh nó cũng càng ngày càng nhiều, từ một tia lúc trước biến thành lan rộng bằng ba ngón tay cậu chập lại, đồng thời chỗ trên đầu hơi nhô lên kia, bắt đầu mọc ra lông vũ hoàn toàn trắng xóa, so trước nhìn càng thêm xinh đẹp uy phong.



Đương nhiên trình độ đỏm dáng cũng tăng lên không chỉ một cấp độ, nó đòi Cảnh Lâm một cái chậu, muốn Cảnh Lâm mỗi ngày thay nước trong chậu cho nó, thời điểm đám Cảnh Lâm mỗi ngày dậy rửa mặt, đều có thể thấy nó nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước mà chải đám lông tóc của chính mình.



Ngày này trời mưa phùn kéo dài, sau khi ăn cơm trưa, Triệu Chí Văn cùng Nghiêm Lộ không có gì làm liền đến chơi, hai người và Nhạc Nhạc chiếm lấy nửa bên bàn trà tụ lại cùng nhau chơi bài, Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm chiếm một bên khác đang luyện tập trận phù, Nghiêm Phi vẽ, Cảnh Lâm ở một bên chỉ đạo.



Theo lý thuyết, thời điểm vẽ trận phù nên có một hoàn cảnh yên tĩnh thì tốt hơn, thế nhưng Cảnh Lâm vì có thể về sau tại bất cứ chỗ nào phát sinh bất cứ tình huống gì cũng có thể tại chỗ vẽ bùa, nếu như bởi vì căng thẳng hoặc do xung quanh quá ầm ĩ mà khiến cho dễ dàng thất bại, để rèn luyện năng lực tại hiện trường, nên cậu và Nghiêm Phi hiện tại đều cố ý muốn hoàn thành trận phù ở những địa phương ồn ào.



Thời điểm mỗi lần Nghiêm Phi vẽ bùa, Cảnh Lâm đều sẽ ở bên cạnh chỉ đạo, hiện tại bậc trận pháp nhập môn Nghiêm Phi đã học xong, nhưng về phần thực tiễn, vẫn có độ khó nhất định, tỷ lệ thành công rất nhỏ. Có điều tuy rằng y ở phương diện này không có tiến bộ lớn gì, nhưng y hiện tại rốt cuộc cũng có thần thức rồi.



Ừm, những mặt tốt khác của thứ này y tạm thời không cảm nhận được, nhưng thỉnh thoảng lén lén lút lút nhìn một chút Cảnh Lâm vẫn là rất tuyệt, có điều chung quy đều bị Cảnh Lâm túm được.



Cảnh Lâm đối với hành động này của y là mặc kệ, mỗi ngày cậu cùng Nghiêm Phi cùng ra cùng vào, đã rất quen thuộc với chuyện Nghiêm Phi ở bên cạnh làm bạn.



Lúc này, cổng lớn bên ngoài tường vây bị gõ vang, đồng thời truyền đến thanh âm của Mã Thuần Chính: “Cảnh Lâm, Nghiêm Phi, hai cậu có ở đây không?”



“Có.” Nghiêm Phi đáp một tiếng, đem những thứ trên bàn trà thu thập hết, sau đó Cảnh Lâm mới đi mở cổng.



Mã Thuần Chính và hai anh em Mã Thuần Khang đứng ở ngoài cửa, Cảnh Lâm để mấy người tiến vào, đám Nghiêm Lộ đã buông xuống bộ bài tú lơ khơ rồi, Nghiêm Phi rót ba cốc nước lọc đặt trước mặt ba người.



“Các cậu có chuyện gì sao?” Cảnh Lâm ngồi ở một bên ghế sô pha khác, Nghiêm Phi cũng tới ngồi cùng, nhìn bọn họ.



Mã Thuần Kiện mở miệng trước, hắn xoa xoa tay nói: “Là như vậy, hiện tại trời đã ấm lên, tớ nghĩ hai ngày này trời vẫn luôn mưa, đợi sau khi mưa tạnh, nấm dại trên núi khẳng định rất nhiều, mấy anh em chúng tớ muốn chuyển một vòng xung quanh mấy ngọn núi, định hỏi một chút các cậu có cùng đi hay không.”



Sau lần chặt cây kia, người trong thôn chưa từng vào núi thêm lần nữa. Nếu như có thể, Mã Thuần Kiện cũng không muốn vào núi, thế nhưng Tôn Lỵ Lỵ còn đang mang thai, đã ăn một tháng rau xanh rồi, thịt thỏ hồi trước sau khi ăn xong, vì chăm sóc Tôn Lỵ Lỵ và đứa nhỏ trong bụng, nhà bọn hắn thỉnh thoảng lại dùng lương thực sang nhà Đường Hào đổi mấy nguyên liệu trong rừng mà Meo Meo mang về, nhưng cũng chẳng đổi được mấy lần vì những người khác trong thôn cũng thèm thịt, đều chạy tới nhà Đường Hào trao đổi rồi.



Meo Meo cũng không phải mỗi ngày đều có món ăn dân dã mà mang về, hơn nữa có ví dụ là nhà hắn, sau đó trong thôn càng có nhiều người hơn nữa đi tới nhà Đường hào, vậy thì sẽ làm khó gia đình Đường Hào rồi.



Mã Thuần Kiện không thể không dừng lại hành động này.



Tuy rằng sắc mặt hiện nay của Tôn Lỵ Lỵ nhìn cũng còn tốt, thế nhưng trong miệng chung quy vẫn không có vị gì, mỗi bữa so bữa trước lại ăn ít hơn, mắt thấy đứa nhỏ đến tháng năm liền ra đời rồi, còn có hai tháng nữa thôi, hai mẹ con không được phép có chút sơ xuất nào hết.



Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, còn có Triệu Chí Văn, mà ngay cả Nghiêm Lộ đều so bọn họ lợi hại hơn. Chỉ có ba người bọn hắn đi thôi, bọn hắn khẳng định không dám, bọn hắn cũng đã hỏi qua những người khác, đều nói hỏi mấy người Cảnh Lâm trước xem sao, xem bọn cậu có đi hay không rồi mới quyết định.