Mạt Thế Hai, Ba Sự

Mạt Thế Hai, Ba Sự - Chương 132





Cửa hàng của Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, không gây tiếng động mà mở cửa.


Hàng hóa trong cửa hàng, mới đầu cách mấy ngày Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi sẽ đi đưa một lần. Chủng loại hàng hóa rất hỗn tạp, có gạo có mì có lương thực, thi thoảng bọn cậu còn vào núi đánh bắt một chút món ăn dân dã, nếu dư nhiều cũng sẽ đem đi bán, còn có thể hái một ít rau dại, quả dại đưa bán trong cửa hàng. Đương nhiên về sau mặt hàng bán nhiều hơn, vẫn là rau dưa xanh lá tươi mới.


Rau dưa trong căn cứ, tuy năm ngoái Thi Lỗi liền chọn địa phương để người ta trồng trọt đào tạo, nhưng số lượng không nhiều, chỉ riêng cư dân trong thị trấn đã là cung không đủ cầu, thì đừng nói tới những thôn dân khác thỉnh thoảng tới trấn một lần giao dịch vật tư. Vì thế rau dưa mấy người Cảnh Lâm vừa tung ra, gần như trong vòng mười phút có thể bán xong.


Sau đó ngoại trừ bán của nhà mình, Cảnh Lâm còn thu gom rau dưa những gia đình khác trong thôn đem đi bán, miễn cưỡng có thể đủ cung cấp cho khách hàng trong nửa giờ. Mỗi ngày thu nhập của người trong thôn đều dựa vào nguồn này, Cảnh Lâm cũng từ đây kiếm được chút vật tư.


Cũng không quá lâu, cửa hàng nhà Cảnh Lâm trở thành một trong những cửa hàng “hot” nhất thị trấn.


Đến nửa cuối năm, Cảnh Lâm cũng bắt đầu bán cỏ mỹ dung.


Năng lực của cỏ mỹ dung thực sự nghịch thiên, hai người Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ đã qua tuổi 50, kể cả Chu Phỉ Phỉ luôn đặc biệt chú ý phương diện bảo dưỡng làn da, theo năm tháng trôi qua trên khuôn mặt bà cũng tránh không được xuất hiện nếp nhăn, đồng thời có bọng mắt, da dẻ sạm màu. Sau được Nghiêm Lộ dẫn dắt, hai người mấy tháng liền không gián đoạn dùng cỏ mỹ dung, phảng phất lập tức trở lại tuổi ba mươi, vì thế mỗi ngày ra ngoài đều vui vẻ a, tâm tình vạn phần sung sướng, càng thêm trẻ không ít tuổi.


Có ví dụ của hai người này, cỏ mỹ dung trước tiên được lưu hành ngay trong thôn. Mọi người đều thích cái đẹp, đừng nói tới các bác gái cô dì trong thôn, nhìn vợ của mình từng ngày từng ngày trẻ ra, thì các bác trai cậu chú cũng không thể ngồi yên được, không sửa sang lại vẻ ngoài của mình chút, thì người ngoài lại bảo mình không xứng với bạn già trong nhà rồi.


Vì mở ra thị trường cỏ mỹ dung, nên lúc bắt đầu bán cỏ mỹ dung trên trấn, hai vị quản lý cửa hàng còn cố ý mở hoạt động dùng thử miễn phí, kết quả đương nhiên rất khả quan. Trên thế giới này đều không thiếu kẻ có năng lực xuất chúng, tại lúc những người khác còn phát sầu vấn đề ăn uống, thì bọn họ đã bắt đầu không vừa lòng vấn đề chắc bụng nhưng về mặt tinh thần không được đáp ứng, bắt đầu theo đuổi những sự vật mới mẻ khác, cỏ mỹ dung cứ như vậy tiến vào tầm ngắm của bọn họ.


Người đầu tiên trong trấn dùng cỏ mỹ dung, sau khi thấy hiệu quả, quả thực trở nên điên cuồng vì nó rồi.


Sau, qua nửa năm nữa, hai quản lý chọn việc đặt hàng, thực hiện phương pháp marketing khan hiếm, cỏ mỹ dung đã trở thành một trong những mặt hàng xa hoa nhất thị trấn, là thứ rất nhiều người muốn mua cũng không mua được.



Trong nửa năm này, đám biến dị thú trong nhà Cảnh Lâm, thực lực cũng tăng không ít, Tố Trinh lột da hai lần, cái góc nhọn trên đầu kia đã hoàn toàn sắc bén ra, đồng thời sản sinh thần thức. Quạc Quạc cùng Ộp Ộp cũng đến giai đoạn dùng cỏ Thiệt Cốt, hiện tại đã có thể nói chuyện rồi.


Ngữ điệu Quạc Quạc nói chuyện vẫn là âm thanh của thiếu niên, giống như đúc tính tình của nó, vừa hoạt bát lại nghịch ngợm, mỗi sáng sớm thời điểm chải lông cho mình đều sẽ nói những câu vô cùng tự kỷ: “Trần đời này cũng sẽ không có một chú vịt nào vừa lớn vừa trắng mà lại đẹp zai như ta.”


Dưới sự kiên trì không ngừng “sửa chữa” của Nhạc Nhạc, Quạc Quạc – một con ngỗng chính gốc – đã vô lực mà từ bỏ xác nhận sự thực bản thân là một con ngỗng trắng lớn rồi. Ngỗng vịt thì khác nhau ở chỗ nào chứ, đủ trắng đủ đẹp là tốt rồi.


Thanh âm của Ộp Ộp cũng trầm mặc như hình tượng của nó, nghe như một cậu thiếu niên hàm hậu, tốc độ nói chuyện tương đối chậm, âm thanh đều phải chậm một bước so hành động.


Hai chân của Tiểu Hắc Long vẫn hoàn toàn không có xu thế mọc ra, nhưng thần thức thì giống như Cảnh Lâm, gia tăng lên không ít.


Mà nửa năm sau, mấy người Thi Lỗi rốt cuộc cũng trở về.


Đúng như vậy, Thi Lỗi đoạt được truyền thừa cũng là kiếm tu, Ngụy Chân toại nguyện, lấy được truyền thừa Quỷ y, có chút tương tự với chế thuốc nhưng không giống hoàn toàn, từ trong truyền thừa biết được, chỉ cần tìm được vật liệu thích hợp với anh ta, phối hợp cùng tâm pháp hoàn toàn có thể trùng tu lại kinh mạch bị tổn thương và đan điền.


Biết được bản thân có hy vọng trở lại con đường tu sĩ, Ngụy Chân sau khi từ bên trong linh bia đi ra ngay tại chỗ không nhịn được khóc rống lên, cả người một lần nữa cũng như sống lại.


Mà người trong thôn Cảnh Lâm đi theo, Cao Trác lấy được truyền thừa từ một vị Quỷ Y, loại công pháp này tương đối hiếm thấy, nhưng rất thích hợp Cao Trác, tuy nói công pháp không cao thâm, nhưng để cho hắn tu luyện thì về sau có thể trường kỳ bảo tồn thực thể, không bị khí ô uế quấy nhiễu, ngoại trừ không có tim đập, thì hết thảy đều không khác người thường, chuyện này đối với hắn – linh hồn của kẻ đã chết, không nghi ngờ gì là một lần sống lại tốt nhất.


Truyền thừa của hắn cùng Ngụy Chân nghe phát âm giống nhau như đúc, nhưng hai người lại không tu cùng một con đường, kẻ trước chú trọng thực thể, người sau lại nhằm vào tất cả những đồ vật u ám hư huyễn trên thế giới này, giống như lúc trước Ngụy Chân bị trúng độc sau đó lưu lại khí đen trong cơ thể, chúng nó đối với người khác là trí mạng, nhưng đối với Cao Trác, lại là đồ vật đại bổ, hút chúng nó cũng có tác dụng tựa như mấy người Cảnh Lâm hấp thụ linh khí, có hiệu quả tăng tiến tu vi cho hắn.


Mà trong anh em họ Mã, chỉ có Mã Thuần Kiện may mắn nhận được một truyền thừa trung đẳng, hay cũng do như vậy, nên con gái hắn có chứa huyết thống của hắn mới có thể tại tiệc mừng trăm ngày phun ra tia lửa. Triệu Thiểu Kiền từng làm thầy thuốc, cũng có thiên phú, lấy được truyền thừa trung đẳng, có liên quan tới chế thuốc, không tốt bằng Hạng Trạch Hoa, nhưng nhìn bộ dáng thất vọng của những người khác khi không lấy được truyền thừa, ngược lại trong lòng được an ủi không ít.



Lý Phi Vũ liền khá quỷ dị, lại đạt được truyền thừa thuật con rối, mà truyền thừa này lại xếp loại tương đối cao. Con rối không phải một từ thiên hướng tốt, mọi người nhao nhao lên, không nghĩ ra nhìn đứa nhỏ lương thiện, sáng sủa, hoạt bát như thế lại có thể được truyền thừa này coi trọng, đều dùng những ánh mắt chứa thâm ý nhìn hắn —— ngó danh từ này, quả thực như đại danh của BOSS lớn tâm đen ác độc a.


Lý Phi Vũ tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng vẫn không cảm thấy oan ức chút nào, không những vậy còn ra vẻ nhặt được tiện nghi rồi.


Mã Thuần Chính cùng rất nhiều người, tuy rằng trong lòng thất vọng vì không nhận được truyền thừa, thế nhưng tới nơi đây đi một lượt trong không gian núi rừng, thân thể cũng được rèn luyện, càng tìm được tác dụng lớn của rất nhiều đồ vật cổ quái kỳ lạ, cũng không tính là một chuyến tay không.


Ở trong rừng, Khúc Chính Siêu theo dõi, thời điểm bọn họ đào cây cỏ, phải bỏ qua những thực vật đã sinh ra linh trí, lúc hái lượm cũng phải nhìn chằm chằm không cho đụng. Tuy vậy, thực sự núi rừng này quá lớn, dù tất thảy mọi người đều chứa đầy ự túi chứa đồ, thì bãi cỏ dưới chân phảng phất vẫn một mảng dày đặc.


Về tới trấn, Thi Lỗi đã đạt được nỗi lòng mà lấy được truyền thừa, so với chuyện lôi kéo mấy người Cảnh Lâm, thì đương nhiên hắn càng muốn mở rộng thế lực của mình. Người dưới tay hắn rất nhiều, vừa mới trở về, gần như không nghỉ ngơi, lại để thuộc hạ mang theo một nhóm người mới đi thành phố I, đương nhiên không thiếu được đi xin mộc bài ở chỗ Cảnh Lâm, Cảnh Lâm lại có một nhóm vật tư tới tay.


Bất quá cậu cũng như Thi Lỗi, không vừa lòng với một loại vật tư sinh hoạt hiện tại, hai người giao dịch bây giờ, phần nhiều là liên quan đến thực vật đá quặng có chứa linh khí. Diện tích trấn Giai Lâm bao la, nhiều núi, sau khi trải qua biến dị, vật tư biến dị trong núi rất đa dạng mà kỳ lạ, có rất nhiều thứ còn đang đợi mọi người đi tìm ra công dụng của chúng.


Cảnh Lâm đang chậm rãi tiếp xúc trận thuật khác trong truyền thừa, ngoại trừ các phương trận có công dụng khác nhau, thì trong đó còn có các loại phù triện độc lập đếm không xuể, có thể công cũng có thể thủ, có thể chúc phúc có thể nguyền rủa, có thể nói là đầy đủ các trò gian.


Cảnh Lâm liền chọn vài dạng phù triện đơn giản có chứa phép thuật hiện nay cậu có thể học được, hoặc phòng thân hoặc công kích mà luyên tập, lá bùa vàng trong đơn hàng đặt đầu tiên ở xưởng giấy, ngoại trừ dạy Chu Chu luyện tập vẽ quỹ tích, thì Cảnh Lâm cũng bắt đầu vẽ phù triện.


Sau khi làm càng ngày càng nhiều phù triện, cậu sẽ đưa tới cửa hàng trên trấn.


Trong thị trấn phàm là người có chút phương pháp, cơ bản đều biết Cảnh Lâm là một thiên sư biết bày trận, cửa hàng của cậu đương nhiên cũng sẽ biết đến. Sản phẩm bình thường thì cũng thôi đi, chính bọn họ cũng có, nhưng phù triện vừa tung ra, những kẻ thỉnh thoảng lại tới cửa hàng xem trộm xem có hàng hóa hiếm có được yêu thích hay không lập tức thẳng trừng mắt, nhao nhao đặt tiền đặt cọc, sợ chậm một bước liền không còn dư tấm nào.


Sau đó Cảnh Lâm ở bên trong hệ thống trận thuật, tìm được phương thức bày trận bất đồng, cũng không dựa vào bước tiến nữa, như vậy rút ngắn lại rất lớn thời gian và tinh lực cậu bị hao tổn mỗi lần bày trận. Chỉ cần mấy khối linh thạch, dùng khẩu quyết dẫn dắt một hồi linh khí, hiệu quả trận pháp có thể tăng cường vài lần so trước đây, mà hiệu quả duy trì, ngắn nhất cũng tới nửa năm.


Sau đó, Cảnh Lâm dành ra thời gian một lần nữa bố trí hết thảy trận pháp trong thôn. Lúc trước Tố Trinh vào được thôn, cũng bởi vì tu vi của nó cao hơn những động vật biến dị khác, chịu linh khí tụ tập lại dẫn dắt mà tới, trận pháp này vừa thay đổi, những động vật biến dị trước chưa phát hiện ra linh khí dị thường ở nơi đây, lập tức gần như mỗi ngày đều canh giữ giương mắt chờ mong ở bên ngoài trận pháp, ba tầng trong ba tầng ngoài vây kín, khiến các thôn dân an nhàn hồi lâu chấn kinh không nhỏ.


Nhạc Nhạc cùng Đường Đường từ khi tu luyện công pháp Vạn Thú môn, đối với những thú nhỏ đều có lòng thương hại. Nhạc Nhạc liền hỏi cậu bé có thể đưa đám thú nhỏ vào trong không, bé và Đường Đường sẽ quản lý để ý chúng nó.


Thế nhưng có nhiều động vật lắm, Cảnh Lâm sợ đưa chúng vào ảnh hưởng tới sinh hoạt của người trong thôn, liền vuốt cằm suy nghĩ một phen, ngày hôm sau cũng mấy người Nghiêm Phi, mang theo đám biến dị thú trong nhà đi vào rừng.


Tụ Linh trận vừa xuất hiện, động vật nhỏ đều vây quanh, hoặc là thỏ có linh trí, hoặc gà rừng mọc lông vũ màu sắc rực rỡ, hoặc là đám chim to lớn bay theo từng bước bên cạnh bọn cậu, những đôi mắt đen láy vô cùng nhân tính hóa dẫn theo khẩn cầu cùng ân cần.


Đối với những động vật có linh trí này, mấy người Cảnh Lâm vẫn là không có nguy hại sẽ không quản, tùy cho chúng nó theo. Đi tới hồ nhỏ, theo một tiếng ra lệnh của Cảnh Lâm, mấy đứa Quạc Quạc liền lập tức giải tán chạy về các phương hướng khác nhau, đi thăm dò địa bàn.


Bỏ ra thời gian mấy ngày, bọn cậu thăm dò rõ ràng mấy tòa núi xung quanh, ngoại trừ đàn hươu trước bởi vì sinh sôi nảy nở quá nhanh, hoàn toàn ngược lại biểu tượng ôn thuần của chúng nó, ỷ vào quần thể khổng lồ mà làm mưa làm gió trong rừng, thường thường đi ức hiếp các động vật nhỏ khác, thì trong núi rừng đúng là không có uy hiếp nào khác.


Đám hươu kia sau khi bị Quạc Quạc giết gà dọa khỉ thu thập hai con, toàn bộ đàn hươu đều trở nên an tĩnh, cúi đầu cực kỳ ngoan ngoãn đi theo sau Quạc Quạc, gọi cũng không dám kêu một tiếng.


Thu thập xong phần tử không an phận duy nhất trong núi rừng, Cảnh Lâm liền bắt tay vây quanh ngọn núi gần như liền một thể này, bố trí Tụ Linh trận cùng Huyễn trận.


May mà Cảnh Lâm có phương pháp bày trận mới, không thì nếu phải dùng bước chân để đo đạc theo phương pháp trước đây, rồi dùng bước tiến để bày trận, chỉ sợ sẽ ép cậu mệt đến chết. Hiện tại cậu dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Phi, Tiểu Hắc Long cùng Tố Trinh, lợi dùng thần thức đo đạc ngọn núi chút, hợp thành một tấm bản đồ, dựa theo tỉ lệ tìm ra trận điểm, tại trận điểm trên thực tế dẫn dẵn linh khí xung quanh, thả xuống linh thạch, cuối cùng kích hoạt mắt trận là được.


Chờ lúc hai người bố trí xong trận pháp, lũ thú nhỏ trong ngọn núi rốt cuộc cũng về tới sinh hoạt không phải buồn lo như trước đây, không còn ngồi canh giữ bên ngoài thôn bọn cậu nữa. Mà Cảnh Lâm trước đây bởi vì lo lắng Nhạc Nhạc và Đường Đường muốn vào núi nhưng không thể đi, cũng tìm được một chốn thiên địa hoạt động khác, mỗi ngày đem theo đám biến dị thú nhà mình đi sớm về trễ, xem dáng vẻ còn bận bịu hơn mấy người Cảnh Lâm.