Mạt Thế Hai, Ba Sự

Mạt Thế Hai, Ba Sự - Chương 120




Tố Trinh ăn viên đá kia, rất nhanh sẽ lâm vào trạng thái ngủ say.



Trên người mọi người đều có thương, muốn tiếp tục tiến vào trong thành phố, trước cũng phải dưỡng tốt thương mới được.



Đến xế chiều hôm đó, lúc khu lều trại bắt đầu náo nhiệt lên, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cầm theo da rắn và răng nanh, đi tới khu lều trại.



Biến dị thú bán ra, cơ bản đều là những tiểu đội khá có thực lực. Mà bán biến dị thực vật, đại đa số đều là đội ngũ cố gắng đạt tới sự phát triển vững chắc, bởi vì có rất ít biến dị thực vật hung tàn, chỉ cần cẩn thận chút, không cần trả giá vũ lực gì là có thể thu gặt một đám.



Một vài thực vật trong thành phố có thể chữa thương cho người cơ bản đều tìm được vài loại tại đây, chất lượng da rắn bọn cậu lột ra được vô cùng tốt, đẳng cấp so với vỏ ngoài của con rết cao hơn nhiều lần, giữ lại đủ cho người mình dùng, số còn lại Cảnh Lâm lấy hết đi trao đổi thuốc, những chủ sạp kia gần như muốn cướp mua.



Bọn cậu đổi về hai loại thực vật, một loại như cây lô hội, được người nơi này gọi là Dược Lan Xanh Biếc, tách lá cây Dược Lan Xanh Biếc này ra sẽ thu được chất nhầy trong suốt, đưa thứ đó bôi lên vết thương, như được thoa lên một màng vừa bảo hộ vừa chữa trị. Công hiệu chữa trị của chất nhầy này cực kỳ lợi hại, vết thương nhỏ chỉ cần nửa giờ là có thể chuyển biến tốt, mà vết thương bị nọc độc con rắn khổng lồ ăn mòn trên người đám Cảnh Lâm, hiệu quả tuy chậm chút, thế nhưng lành lạnh man mát, có tác dụng giảm đau rất lớn, người bán cho bọn cậu nói loại vết thương này hai ngày là có thể khỏi.



Còn đổi một loại có thể uống thuốc, khá giống hoa sao baby, được mọi người gọi là Mãn Thiên Tinh. Chủ hàng vì để bọn cậu tin không có vấn đề gì, liền ngay tại chỗ ăn một cây cho bọn cậu xem, chứng minh ăn nó tuyệt đối không bị làm sao.



Cánh của Quạc Quạc, Cảnh Lâm xoa thuốc Dược Lan Xanh Biếc cho nó, cũng cho nó ăn Mãn Thiên Tinh, dặn nó không được động đậy cánh nữa.



Còn răng của Giun Bảo Bảo, bởi vì trực tiếp bị nhổ ra khi cắn vào da rắn, nên chỗ lợi bị toác có chút lớn, mỗi ngày Giun Bảo Bảo đều há to mồm, ngoan ngoãn cho Long Chương bôi thuốc hộ.



Tu dưỡng mấy ngày, vết thương trên người đám Cảnh Lâm đều tốt, dược hiệu của Dược Lan Xanh Biếc đáng được ca tụng, không để lại một chút vết tích nào. Mà Khúc Chính Siêu và Hạng Trạch Hoa, ngày thứ ba là có thể xuống giường, hiện tuy vẫn chưa thể chạy nhảy kịch liệt, nhưng đi lại bình thường trông cũng không khác biệt gì, cánh của Quạc Quạc cũng đã khá lên, chỉ là không biết do năng lực tự chữa của nó hay do hiệu quả của thuốc, còn về phần Giun Bảo Bảo, vết thương đã tốt rồi, nhưng răng vẫn như cũ chưa mọc lên, bởi vì sợ bản thân biến thành giun đen thiếu răng, mà còn thương tâm khóc ròng một trận.



Ngày thứ năm, khi mấy người Cảnh Lâm thức giấc, thì Tố Trinh cũng tỉnh rồi, nó không chỉ tỉnh, mà đuôi còn mọc lại, đồng thời lột da nữa!



“Chị Tố Trinh lại xinh đẹp hơn a!” Nhạc Nhạc từ trên giường nhảy xuống, vươn tay vuốt đám vảy cơ hồ trắng phát sáng của Tố Trinh, tấm tắc khen.



Tố Trinh đắc ý vung vẩy đuôi mới mọc ra, cuốn lại da rắn đã lột, nhét vào trong lòng Cảnh Lâm, để cậu giúp mình cất giữ cẩn thận.



Tông Tông cao hứng không ngừng cọ cọ Tố Trinh, hai ngày nay nó bị dọa sợ rồi! Thời điểm nó là con non nó vẫn đi theo Tố Trinh, đối với Tố Trinh cực kỳ ỷ lại, nếu Tố Trinh không cho phép, nếu không phải nó còn chưa nói được, thì tuyệt đối Tông Tông sẽ gọi Tố Trinh là mẹ.



Đáy mắt Tố Trinh tựa như có sự bất đắc dĩ, lại tựa như ghét bỏ, có điều vẫn nằm nhoài tại chỗ mặc cho tên nhóc kia cọ cọ người mình.



Bởi vì Tố Trinh không chịu cho mình làm thú cưỡi, nên Tiểu Hắc Long đem Mãn Hoa Tinh đã dùng xong mà Cảnh Lâm trước đó trao đổi về, buộc thành bó hoa nhỏ đẩy tới bên người Tố Trinh, khó chịu tỏ vẻ một chút quan tâm của mình.



Bó hoa được Tố Trinh nhận, có điều nó để Nhạc Nhạc giúp nó cải tạo một chút, biến bó hoa thành vòng hoa, vững vàng đeo lên đầu, làm một con rắn trắng lớn đẹp đẽ, sau khi có hoa tô điểm thêm, cảm giác cả người rắn đều tràn đầy tiên khí.



Tiếp theo mọi người lại tu dưỡng thêm mấy ngày, chờ sau khi Khúc Chính Siêu và Hạng Trạch Hoa khỏi hoàn toàn, mọi người lại lần nữa tiến vào trong thành phố.



Lần này bọn cậu vẫn đi con đường dẫn tới nơi con rắn khổng lồ xuất hiện kia, lúc đi qua nơi đánh nhau trước đó, dấu vết đã không còn rồi. Nghĩ tới sự kinh tâm động phách khi ấy, mọi người thổn thức không ngớt.



Những động thực vật biến dị này, cũng như nhân loại, lấy thực thực phân chia địa bàn, loại quy tắc đó thế giới loài người làm càng rõ ràng hơn chút. Bọn cậu vẫn đi sâu vào trong, phần lớn gặp phải một vài loại biến dị thú, phỏng chừng lợi hại đều bị con rắn ăn hết rồi. Những con thú đó bọn cậu đều để chúng chạy thoát, bởi vi đánh về cũng chẳng đổi được thứ gì, không đi lãng phí thời gian như thế.



Đi được một đoạn nữa, mọi người chợt thấy hai cành cây thực vật đang đánh nhau.



Đúng thế, thực vật đánh nhau.



Cây thực vật kề đất kia có vô số lá cây nhỏ gầy, nhọn hoắt ra, như cái lõi cối xay mà sắp xếp khuếch tán xoay xung quanh thân, trung gian là một thân cao gần hai mét màu xanh lục, chỗ ngọn cây bắt đầu chia nhánh, trên nhánh mọc ra vô số nhánh nhỏ treo những khóm hoa to lớn, toàn thân hoa màu trắng, màu sắc nhìn qua hết sức vô hại, lúc này hai cái nhánh đang gắt gao quấn chặt nhau, một lúc lại lắc sang trái, một hồi lại lượn sang phải, như đang thi đấu kéo co vậy.



Tất cả mọi người đang đoán xem nguyên hình của thực vật này là gì.



Hạng Trạch Hoa nói: “Xét từ ngoại hình thì hẳn là Phượng Vỹ Lan.”



Phượng Vỹ Lan biến dị nghe được thanh âm thảo luận của bọn cậu, rất nhanh mà ngừng lại, cành lá quấn cùng nhau cũng nhanh chóng tách ra, những đóa hoa trông cực kỳ nặng nề, theo động tác nhánh cây tách ra mà điên cuồng rung lắc, nhưng cuối cùng vẫn như cũ hoàn hảo treo trên cành.



Nghiêm Phi nói: “Đi nửa ngày không thu hoạch được gì, thử một chút xem bắt được nó không.”



Mọi người cũng đã sớm rục rịch, nhao nhao nói được.



Phượng Vỹ Lan này không khó dây dưa như hoa bìm biếc ăn thịt người lúc trước, nó không thể di động, thứ lợi hại nhất tựa hồ chính là năng lực uốn lượn đáng sợ của các nhánh cây, tốc độ nó quá nhanh, công kích đột nhiên không kịp chuẩn bị, nhưng mỗi lần đều bị biến dị thú động tác còn nhanh hơn đỡ được.



Cảnh Lâm cầm răng nanh con rắn lớn, đâm một cái về phía nhánh cây, vừa vặn đâm trúng đế hoa to lớn, thời điểm rút ra, cũng kéo theo cả đóa hoa xuống. Sau khi mất đi liên hệ với chủ thể, đóa hoa vốn không có lỗ hổng bật mở ra, một thứ tanh hôi nào đó từ bên trong lăn ra ngoài.




Thứ đó vừa vặn rơi xuống bên chân Triệu Chí Văn, hắn suýt chút nữa đạp trúng một cước, đợi đến khi hắn định thần nhìn lại, nhất thời la lên: “CM, đây là một người a!



Thứ bị đóa hoa nhổ ra, đích xác là xác chết của một con người. Thi thể kia máu thịt be bét, tứ chi nghiêng bảy tám vẹo, bị một loại chất nhầy gói lại, tử trạng cực thê thảm, mặt vẫn in hằn vẻ thống khổ khi đó, là trực tiếp bị vò thành một cục mà chết.



Mọi người nhìn kích thước đóa hoa, phát hiện nếu như thật sự muốn nuốt một người vào bên trong, thì chỉ có thể vò thành bộ dáng kia mới nuốt được.



Mất đi một đóa hoa, Phượng Vỹ Lan tức giận đung đưa cành cây, không lo những người công kích xung quanh nó nữa, mà cành cây lại uốn lượn về phía thi thể lúc nãy, một đóa hoa trống không há rộng ra, muốn gói thi thể kia lại.



Nhưng, Nghiêm Phi bên này rất nhanh cũng tước mất một cành hoa. Chiến đấu lâu, bọn cậu đã phân biệt ra được, đóa hoa màu sắc đậm hơn chút, lúc cành cây đung đưa biểu hiện nặng nề hơn chút, thì chính là đóa đang bao bọc đồ vật bên trong.



Quả nhiên, bên trong đóa hoa bị y cắt xuống cũng lăn ra một bộ thi thể, bất quá lần này không phải loài người, mà là một biến dị thú.



Lại mất đi một đóa, Phượng Vỹ Lan càng thêm sốt ruột, bên này xác chết còn chưa nhặt lên, đã lại thay đổi phương hướng đi mò xác động vật.



Thế là nó lại mất đi càng nhiều đóa hoa.



Đại khái gốc Phượng Vỹ Lan này là “đồ tham ăn” trong giới thực vật, đem đồ ăn so mệnh của mình còn quan trọng hơn, hoàn toàn điên đảo chính phụ. Nương theo những đóa hoa của nó bị cắt đi càng nhiều, một nhánh cây ấy vậy mà lại bắt đầu cướp giật đóa hoa của một nhánh cây khác, cảnh tượng y hệt lúc mới đầu mấy người Cảnh Lâm bắt gặp được, lẫn nhau quấn lấy kéo qua kéo lại.



Đội người không hề có cảm giác tồn tại đồng loạt dừng tay, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một lát không nói gì.




Vì thế một cách dễ dàng, gốc Phượng Vỹ Lan bị mấy người Cảnh Lâm diệt trừ luôn.



Cuối cùng bọn cậu kiểm tra một chút, từ bên trong đóa hoa rơi ra đủ tám xác con người, còn lại đều là biến dị thú.



Nhánh cây phượng vỹ lan, lá cây bao gồm cả đóa hoa nữa, mấy người Cảnh Lâm đều dự định sẽ mang ra ngoài, còn có những biến dị thú đã chết kia, cũng phải mang ra xử lý chút, xem bên trong có tài liệu gì cần hay không.



Lúc nhổ lên thân cây có những lá xếp lại như lõi cối xay, mọi người phát hiện ra một viên đá màu xanh lục tại vị trí trung tâm.



Sau khi thương lượng, viên đá kia trước cho Giun Bảo Bảo, hi vọng nó ăn xong có thể mọc lại răng.



Lúc mọi người tiến vào, chỉ mang theo vũ khí cũng một ít lương khô, liền ngay tại chỗ tìm chút dây leo, bện thành một cái võng, cất đồ vật vào, trực tiếp xách ra ngoài là được.



Lần này thời điểm đi ra ngoài cũng đã tới xế chiều, biến dị thú trực tiếp đem tới chỗ Đại Mãnh, hai người đi xem hắn xử lý, còn lại liền vây quanh cây phượng vỹ lan này, xem có thể bán đi hay không.



Kỳ thực như vậy rất mù quáng, bởi vì hiện tại hết thảy công dụng của động thực vật biến dị đều đang trong giai đoạn tìm hiểu, bán ra những thứ này, cũng không ai biết rốt cuộc mình kiếm hời hay chịu thiệt.



Đối với cành cây cùng lá Phượng Vỹ Lan, Cảnh Lâm một điểm tác dụng cũng không sờ được, có điều đóa hoa này, cậu lại mơ hồ có chút manh mối, vì thế chỉ bày bán mấy đóa hoa thôi, đều là những đóa đã quấn xác chết con người, số còn lại cậu rửa sạch sẽ tạm thời cất đi. Cậu cảm giác đóa hoa này còn có cách dùng khác, bởi vì tại lúc những đóa hoa kia chưa hé mở ra, bọn cậu lại không ngửi thấy được một chút nào mùi thối của thi thể, có thể thấy tính phong kín của nó.



Chờ thu thập xong đóa hoa, biến dị thú cũng xử lý xong, đáng tiếc chính là một viên đá cũng không có. Tuy rằng thất vọng, có điều mọi người ngẫm lại cũng thấy đúng thôi, gốc Phượng Vỹ Lan này vừa nhìn liền biết không phải dạng thông minh, loại thú bị nó bắt được, cũng chẳng thông minh đến đâu được, như vậy thực lực của nó cũng sẽ bình thường thôi.



Cũng không biết công dụng đặc thù của đóa hoa hay những biến dị thú kia chưa chết được bao lâu, trong cơ thể chúng còn có thể nhả ra không ít máu. Có vài loại biến dị thú, máu của chúng cũng có tác dụng, theo đó gân, xương, da cũng bị mấy người Cảnh Lâm thu thập lại. Cuộc sống bọn cậu bây giờ không chịu sự căng thẳng về vật tư, vì thế bắt đầu có ý thức trữ hàng những tài liệu này.



Còn thịt của những con thú kia, giống nhau để cho Đại Mãnh.



Mấy ngày sau đó, mỗi lần mấy người Cảnh Lâm tiến vào trong thành phố, bên trong đó là một bảo địa, bọn cậu cơ bản mỗi ngày đều có thu hoạch, phần lớn là biến dị thú, lúc khác lại là một vài thực vật biến dị, hoặc hung tàn cần dùng vũ lực, hoặc trực tiếp sinh trưởng ở nơi đó mặc người tới hái.



Cũng bởi vậy, thứ bọn cậu tích trữ được càng ngày càng nhiều, mắt thấy giường lớn ngủ chung trong phòng trọ kia sắp không ở được nữa, mấy người dùng nhiều chút vật tư, tìm một nhà nghỉ khác to hơn, vừa vặn là khách sạn Hồng Môn.



Thừa dịp còn có phòng trống, đặt trước hai gian, năm người ngủ một gian, địa phương để đồ cũng đủ rồi.



Sau khi dọn vào, Cảnh Lâm liền lấy ra mật rắn.



Mới đầu mật rắn được cậu đặt trong hộp nhỏ bố trí Tụ Linh trận, nhưng không ngăn được mùi tanh của nó, mấy ngày đó mùi trong phòng không dễ ngửi chút nào, sau có đóa hoa này, Cảnh Lâm liền dùng đóa hoa bao lấy mật rắn, sau đó liền không ngửi được bất cứ mùi vị gì, mà trình độ tươi mới cũng gần như để trong Tụ Linh trận.



Được đóa hoa gói lại, còn có máu cùng các thứ như tim của biến dị thú, bên trong đóa hoa, những thứ đồ đó đều được bảo tồn rất khá.



Cảnh Lâm quan sát từng cái một, rồi tiếp tục bao bọc lại. Bọn cậu đều chờ tới buổi đấu giá hàng tháng, đến lúc đó lấy ra bán đấu giá thử xem sao.