Mạt thế Hắc Tử và Lương Nhiên

Chương 61: kẻ điên




Trên chiếc trực thăng lục sắc có gắn ngọn cờ "Trung Quốc", chiếc trực thăng xoay quanh bay đến gần nơi dựng bức tường lửa cuối cùng lúc nãy, dần dần hơi hạ xuống thấp, ngọn gió từ cánh quạt khiến cho vô số dân chạy nạn không thể đứng thẳng được, âm thanh ồn ào của động cơ khiến đàn zombie điên cuồng gào thét giơ cánh tay hư thối hướng về không trung.

Trên máy radio truyền đến âm thanh kêu gọi mọi người tăng tốc vượt qua cầu, khiến cho dân chạy nạn đều kích động cả lên!

Trong lúc này, mấy chiếc xe quân đội đã cháy đen đã bị đại quân zombie bao trùm, bọn chúng không có bất kỳ sợ hãi, không có cảm giác gì, quân đoàn vong linh không chút do dự tuôn ra vượt qua bức tường lửa cứ như nơi đó chỉ là mấy hòn đá. Rất nhanh bọn chúng đã đuổi kịp một ít dân chạy nạn thể lực cạn kiệt rơi vào cuối cùng. Trực thăng hạ xuống độ cao cách mặt đất khoảng mừơi mét. Ngay tại lúc đàn zombie hưng phấn cắn xe con mồi, trên trực thăng mấy trọng súng máy đồng thời nổ súng!

Trong nháy mắt, từ giữa không trung có rất nhiều tia lửa đồng loạt hướng về zombie triều bắn tới! Bức tường zombie xa nhất trong nháy mắt bị hỏa lực cực mạnh càn quét thành từng mảnh xương nát thịt vụn, vô số zombie gào lên bị bắn thành một đống thịt nát, dòng máu đen văng xa mấy mét!

Số ít dân chạy nạn chạy chậm cũng không thể tránh khỏi phạm vi hỏa lực bao trùm, những thân hình gầy yếu cũng bị làn đàn cường đại làm nổ tung, thịt nát vỡ xương hòa cùng với thi thể của zombie.

Đây là mạt thế, đây là chiến tranh.

Cá lớn nuốt cá bé chính là nguyên tắc lúc này.

Bọn họ theo không kịp rơi đến kết quả cuối cùng, chính là chết.

- "Mẹ nó, bây giờ mới đến!" Long Thì một thân một mình mang theo đội viên chạy rất nhanh lên phía trước, trong miệng lại nghiến răng nghiến lợi oán hận, trên mặt vặn vẹo cứng đờ, hơi thở vì tức giận mà cánh mũi phập phồng nhìn qua vô cùng buồn cười.

Quân đội cứu viện đến nơi khiến cho dân chạy nạn có thêm phần hy vọng, bọn họ vốn chạy trốn đến sức cùng lực kiệt giờ đây như được bổ sung thể lực tiềm năng, tất cả đều cố gắng liều mạng chạy về hướng cầu vượt. Hơn phân nửa dân chạy nạn đã qua được cầu, được quân đội tiếp ứng dẫn dắt phương hướng bỏ chạy. Ở đầu cầu có vô số quân đội vũ trang hạng nặng không ngừng thổi còi điều hướng cho dân chạy nạn chạy nhanh hơn đến những lộ tuyến nhất định, nhường đường cho những người phía sau đang không ngừng chạy đến.

Vài người Lương Nhiên lẫn trong đám người hỗn loạn cũng chạy trốn sắp kiệt lực, những người trong nhóm dần dần kéo lớn khoảng cách.

Một tay Cường Tử ôm Tiểu Tiệp khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, một tay mang dắt Trần Tĩnh còn ôm theo bé con mới sinh chạy đầu tiên, Lương Nhiên túm lấy cánh tay mẹ cô chạy ở giữa, chú Trần cõng thím Trần trên lưng lạc ở cuối cùng.

Tuổi chú Trần đã lớn cõng thím Trần trên lưng chạy rất lâu đã sớm sức cùng lực kiệt, tay Trần Sương Sương ở bên cạnh nâng đầu thím Trần cũng đã đau nhức đến cực điểm, ba người dần dần rơi lại phía sau rất xa, Lương Nhiên quay đầu nhìn thấy trong lòng sốt ruột nhưng cũng lực bất tòng tâm.

- "Ba!!" Đang lúc toàn thân chú Trần đều mệt mỏi không thể tiếp tục được nữa, đột nhiên nghe tiếng con trai kinh hỉ kêu to!

- "Anh!" Trần Sương Sương nhìn thấy Trần Bân ra sức chen chúc từ trong đám người chạy qua đây cũng vui mừng hét to một tiếng.

Trần Bân liều mạng chen chúc qua, cũng không kịp hỏi điều gì, hắn thấy cha già sắc mặt trắng bệch lung lay sắp ngã, vội vàng đem mẹ hắn đổi qua lưng chính mình, sau đó Sương Sương một tay đỡ đầu mẹ cô bớt lay động, một tay đỡ chú Trần một đầu đầy mồ hôi lạnh tiếp tục chạy về phía trước. Có Trần Bân phụ giúp, tốc độ của chú Trần và Sương Sương tăng lên rất nhiều, rất nhanh trong dòng người đông đúc đã vượt qua Lương Nhiên.


Lương Nhiên thấy Trần Bân tìm được chú Trần và Sương Sương, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, túm chặt tay mẹ cô tiếp tục chạy nhanh. Nhưng cô lại không nhịn được vừa chạy vừa đỏ cả hốc mắt.

Trần Bân đã tìm được nhà chú Trần, còn Hắc Tử đâu? Cuối cùng hắn đang ở nơi nào rồi? Vì sao còn không tìm được cô?

Bây giờ các cô đã chạy được một nữa cầu, mắt đã nhìn thấy quân đội cứu hộ đang đứng chờ đợi dân chạy nạn phía trước!

Một tiếng coi vút cao thúc giục mọi người nhanh chân lên, âm thanh đó giống như vang sát bên tai.

Mau lên, chỉ còn một chút nữa! Chạy đến đó là sẽ an toàn!

Gương mặt trắng noãn của Lương Nhiên bởi vì thể lực tiêu hao quá lớn đã gần như trắng bệch, hai chân nặng như đeo chì, dường như không còn tri giác, cô chỉ máy móc kéo tay mẹ cô lặp lại động tác bước lên phía trước. Mẹ Lương chạy trốn xanh cả mặt, đưa tay che ngực thở phì phò từng hơi, thể lực của mỗi người có hạn, mà mẹ Lương đã đến cực hạn rồi. Phía trước Cường Tử quay người nhìn lại, thấy vậy đẩy Trần Tĩnh chạy lên phía trước, chính mình bắt lấy tay khác của mẹ Lương ý bảo Lương Nhiên để cho hắn tới giúp đỡ mẹ Lương chạy, Lương Nhiên thở phì phò gật đầu với Cường Tử, buông tay mẹ cô ra.

- "Chị dâu, chị còn chạy được không?!" Cường Tử lớn tiếng hỏi.

- "Chị không sao! Có thể đuổi kịp!" Lương Nhiên ý bảo Cường Tử chạy nhanh đi, Cường Tử thở phì phò gật đầu, nâng cánh tay mẹ Lương lên chạy đi.

Lương Nhiên theo ở phía sau, vẫy cánh tay bởi vì dùng quá sức nắm chặt tay mẹ cô mà tay tê cứng.

Bỗng nhiên, trái tim Lương Nhiên đập nhanh hơn, cô có cảm giác... giống như có âm thanh nào đó đang kêu gọi cô, cô ngẩng đầu nhìn.

- "Tiểu -- Nhiên --- "

Trong dòng người chạy nạn đông đúc, lẫn trong tiếng ồn ào của dân chạy nạn, cô giống như chỉ nghe thấy âm thanh quen thuộc đến tận xương kia mà thôi.

Lương Nhiên vội vàng ngẩng đầu, cô tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong vô số dân chạy nạn đang lo lắng chạy trốn phía trước.

- "Tiểu Nhiên ---" Hắc Tử đứng bên kia cầu đối diện với Lương Nhiên dùng sức vung tay lên, thần sắc vốn lo lắng giờ phút này tìm được cô nháy mắt hóa thành vẻ mặt kinh hỉ. Khuôn mặt lạnh lùng nở rộ tươi cười ấm áp, ngăn cách giữa hai người là vô số dân chạy nạn đang kinh hoàng chạy trốn, Hắc Tử há miệng hô to câu gì đó với Lương Nhiên, như đang an ủi Lương Nhiên không cần phải sợ, sau đó hắn bắt đầu ra sức xuyên qua đám đông chạy về phía Lương Nhiên.

- "Hỗn đản ---" !

Bây giờ mới tìm đến!

Nước mắt Lương Nhiên tràn mi, sau đó lại nín khóc thành cười.

Cô nhìn Trần Tĩnh và mẹ Lương đã chạy đến phía trước, dựa vào vòng bảo hộ phía sau tránh va chạm với dòng người đang chạy qua, cô lại lo lắng nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang từ trong đám người chạy về phía cô.

Cô thấy rõ trong ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng, so với cô càng nhiều nhung nhớ và khát vọng hơn.

Hắc Tử ra sức chạy về phía Lương Nhiên.

Bông tuyết bay đầy trời cùng dòng ngừơi đang chạy nhanh, trong giờ phút này giống như đều biến thành hư vô. Hắn chỉ nhìn thấy cách đó không xa người đang dựa vào lan can, hốc mắt rưng rưng lại hé miệng cười với hắn. Chỉ có Lương Nhiên mà thôi.

Đừng sợ, anh đến rồi đây.

Hắc Tử không tiếng động nói môi ngữ.

Lương Nhiên dùng sức gật đầu, ngay lúc hắn nở nụ cười kia, thật đẹp giống như giữa bầu trời đầy bông tuyết đột nhiên xuất hiện ánh mặt trời ấm áp.

Ngay vào lúc hai người chỉ còn cách ba bốn mét, lúc đưa tay muốn ôm chầm đối phương. Một bóng người màu xám đột nhiên xông đến, chặn ngang đem cả người Lương Nhiên kéo đến gần lan can cầu vượt, sau đó chặt chẽ đem Lương Nhiên chế trụ trong lòng mình!

Lương Nhiên kinh hách, bàn tay mò lấy chủy thủ, lại bị người sau lưng gọi lại một câu: - "Xuỵt... đừng nhúc nhích." Môi mỏng của người này dán sát bên tai Lương Nhiên nhẹ nhàng nói một câu.

Hắn phả ra hơi thở mang theo mùi tanh hôi quá quen thuộc với Lương Nhiên.

Ngón tay lạnh lẽo của hắn nắm chặt chiếc gáy mãnh khảnh của Lương Nhiên.

Móng tay sắc bén hơi đen lúc chạm vào làn da tinh tế trắng noãn có chút run rẩy.

Lập tức cả người Lương Nhiên cứng ngắc không dám nhúc nhích nữa.

- "Lâm...Viễn!" Súng trong tay Hắc Tử nháy mắt nhắm thẳng vào đầu người này, hắn quát lên một tiếng giận dữ, chưa bao giờ hắn tức giận như thế! Phẫn nộ khiến cả người như phát hỏa! Dân chạy nạn phía sau nhìn thấy trường hợp kiểu này sợ đến mức vội vàng tránh xa mấy người chạy lên phía trước.

Lâm Viễn lại không chút để ý khẩu súng trong tay Hắc Tử, ngược lại hắn nở nụ cười quỷ dị lộ ra hàm răng trắng âm u tịch mịch. Trên mặt hắn không có chút huyết sắc, tròng trắng mắt có chỗ che kín tơ máu, môi chuyển dần sang màu đen.

- "Mày cũng đừng động." Lâm Viễn lạnh lùng nhìn Hắc Tử nói một câu, ngón tay nắm chặt trên gáy cổ Lương Nhiên hơi giật giật, móng tay giống như lại trở nên đen dài thêm một chút.

Trên mặt Hắc Tử lập tức biến sắc, tay cầm súng lại có chút phát run.

- "Lâm Viễn, anh muốn làm gì?" Lương Nhiên cố gắng bình tĩnh hỏi.

Cô chỉ cảm thấy nơi gáy giống như bị một con rắn đầy chất độc đang quấn quanh, con rắn độc này đang há mở hàm răng bất cứ lúc nào cũng có thể cắn vào cô.

Lâm Viễn hơi thở, hắn bàn tay trái giờ phút này đã không còn cảm giác rút chủy thủ bên hông Lương Nhiên ném ra xa. Sau đó hắn ôm vòng eo mềm mại không xương của Lương Nhiên, đôi môi màu đen lạnh lẽo nhẹ nhàng dán lên chiếc gáy non mịm của cô, đôi mắt đỏ bừng lại mang theo điên cuồng,

- "Anh không muốn chết, Tiểu Nhiên... anh rất sợ..." môi hắn run rẩy nói.

Hắn không muốn chết, lại càng không muốn biến thành zombie ghê tởm đáng sợ. Nhưng vận mệnh lại trêu đùa hắn, vào lúc hắn giãy dụa sống tạm bợ lại khiến hắn mắc phải bệnh độc zombie.

- "Anh muốn em theo anh, cho dù anh có biến thành zombie, em cũng phải cùng anh!" Lâm Viễn nhẹ nhàng nói bên tai Lương Nhiên, bệnh độc làm cho hắn bắt đầu thở khó khăn. Hắn nhìn thấy chiếc gáy tinh tế trắng noãn của cô bởi vì bông tuyết rơi trên sợi tóc đen nhánh, càng nổi bật rõ đen là đen, trắng ra trắng, làm cho người ta vừa nhìn thấy không nhịn được muốn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Trong chóp mũi truyền đến mùi hương thơm càng khiến hắn kiên đinh với điên cuồng của chính mình.

- "Anh điên rồi!" Lương Nhiên vừa sợ vừa giận.

- "Buông cô ấy ra!" Hắc Tử tức giận muốn công tâm, ngón tay đặt sẳn ở cò súng mà cũng không dám bắn.

Lâm Viễn lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình kinh sợ của Hắc Tử khi đứng trước mặt hắn. Hắn cười to đầy khoái trá, lộ ra nứu răng đã bắt đầu sung huyết.

Người đàn ông này, hắn ta vốn nhanh nhẹn dũng mạnh, hắn ta không ngừng áp chế hắn, khiến hắn không thể ngẩng đầu lên được. Cũng là hắn ta, dễ dàng cướp đi ánh mắt của Lương Nhiên. Hắn ta dựa vào cái gì? Hắn ta chỉ là một gã đàn ông thô lỗ dã man mà thôi!

Lúc này, từ trực thăng các tay súng không ngừng bắn giết zombie triều để kéo dài thời gian, nhưng mưa đan tán loạn vẫn có zombie lột lưới hỏa lực đuổi theo dân chạy nạn. Một khi đạn dược trên trực thăng dùng hết, zombie triều một lần nữa không được ngăn chặn sẽ tràn qua cầu vượt. Trực thăng bắt đầu quay đầu chuyển hướng về phía cầu vượt, chuẩn bị phóng ra lôi đạn bất cứ lúc nào để nổ cầu.

Long Thì đang dẫn đội viên toàn tốc rút lui vừa đến đây thì thấy ba người đang giằng co.

- "Muốn cho tao thả cô ấy, trừ khi mày chết trước mặt tao." Lâm Viễn tươi cười đày đanh ác khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm vặn vẹo khó coi.

- "Được!" Hắc Tử không chút do dự đáp ứng: - "Mày thả cô ấy, tao chết." Hắc Tử quyết liệt chuyển khẩu súng nhắm vào chính mình.

- "Không......" cho dù nãy giờ kinh sợ đến thế nào cô cũng đều cắn chặt răng không lên tiếng, giờ phút này cô không nhịn được cả kinh!

Lâm Viễn nhìn hai người, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên. Cũng không rõ là do bệnh độc hay là do ghen ghét, đôi mắt hắn đỏ rực như muốn xuất huyết.

- "Tao muốn trước tiên mày tự phế tay trái của mày." hắn thở hổn hển nhìn trừng trừng Hắc Tử: - "Động tác nhanh một chút, tao không kiên trì được lâu đâu, nếu như cứ như vậy một ngụm cắn xuống..." Lâm Viễn vươn đầu lưỡi hồng thâm đen liếm lên gáy Lương Nhiên một chút, lưu lại vết nước tanh hôi.

Mùi hôi thối trong miệng hắn càng ngày càng nồng. Ngón tay đặt ở gáy của Lương Nhiên bắt đầu run lên. Móng tay sắc nhọn trên da thịt non mịn da nhẹ nhàng run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng làn da này. Điều này khiến đáy mắt Hắc Tử tràn ngập đau đớn.

"Pằng!" Cùng với tiếng kinh hô đầy bi thương của Lương Nhiên, chân mày Hắc Tử cũng không nhăn một chút, hắn tự nả một phát súng vào tay trái của mình! Viên đạn xuyên qua lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống mặt đất.

- "Thả cô ấy ra!" Hắc Tử giơ bàn tay trái lên, một dòng máu chảy dọc từ bàn tay xuống cánh tay.

Rốt cuộc Lương Nhiên không còn để ý đến móng tay Lâm Viễn đang đặt trên cổ mình, cô quay đầu nhìn Lâm Viễn! Trong mắt cô chứa đầy nước mặt, nhưng ánh mắt lại dày đặc bi phẫn, cừu hận không đội trời chung.

Một súng này của Hắc Tử giống như bắn thẳng vào trái tim cô khiến cô đau đớn cùng cực.

- "Tôi cũng không nợ một nhà Lâm gia các người nhưng anh vì sao lại muốn làm như vậy?!" Đôi mắt to của Lương Nhiên không ngừng trào ra dòng lệ nóng, giọt nước mắt từ trên mặt rơi xuống cánh tay đã bắt đầu đổi sang màu xanh của Lâm Viễn, giọng nói của cô run rẩy, dòng lệ phản chiếu đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, biểu tình hung ác của cô làm cho Lâm Viễn nhất thời quên trả lời cô. Hắn nhịn không được buông lỏng bàn tay, muốn dùng đầu ngón tay chạm vào những giọt nước mắt trong suốt của cô.

Hai chiếc trực thăng đã quay đầu chuyển hướng về phía cầu vượt, quân đội bên trên đang tập trung thả bơm cho đúng vị trí chuẩn bị phá hủy cầu, luồng gió cực lớn từ cánh quạt thổi bông tuyết bay tán loạn, trên mặt đất đã có rất nhiều zombie đột phá mưa đạn bắt đầu vượt lên cầu.

Âm thanh động cơ cực lớn không ngừng vang dội khắp nơi.

Từ trên trực thăng thả xuống hai đầu đạn lóe hồng quang mang theo làn khói rơi theo hình cánh cung tuyệt mỹ bay về phía cầu vượt.