- "Chú Trần, mọi người từ cổng bắt đầu, kiểm tra từng góc từng góc một lần nữa." Trời vừa sáng, Hắc Tử liền nói với Trần thúc: - "Tất cả các ngõ ngách cũng không thể buông tha." Hắn cẩn thận dặn dò.
- "Rõ." Chú Trần trả lời sang sảng, ông đi cùng Lâm Viễn, cả hai cầm vũ khí đi xuống sườn núi. Tuy hôm qua đã kiểm tra một lần, nhưng nếu muốn ở lại nơi này lâu dài, không kiểm tra lại một lần nữa thì không yên tâm.
- "Lão đại, chúng ta làm gì?" Cường Tử hỏi
- "Chúng ta cần phải xác định tình hình bên trong mấy động nhỏ kia một lần." Hắc Tử nhìn về phía đại sảnh có vài cửa động nhỏ. Họ muốn ở lại nơi này, trước tiên cần phải xác định những hang động này có nông sâu thế nào, có nguy hiểm hay không, có thông đi đâu hay không?
- "Được!" Cường Tử nhảy từ trên tảng đá xuống, hắn chạy đến xe tìm dây thừng, đèn pin và công cụ.
Thoáng chốc hai người đã chuẩn bị xong, hai người Hắc Tử ăn nắm cơm nắm nhâm thịt dì Bình đã làm từ sáng. Ăn xong cả hai cùng tiến vào trong một cửa động, Lương Nhiên và Trần Tĩnh đuổi kịp dặn dò nói:
- "Cẩn thận." tuy nơi này sớm đã có người ở qua, chắc hẳn đã kiểm tra bên trong. Nhưng bên trong sơn động tối đen, độ nguy hiểm cũng rất cao. Cô có chút lo lắng, cùng Trần Tĩnh không nhịn được nói: - "Nếu có gì không ổn thì lập tức kéo dây thừng." đôi mắt hai cô nhìn dây thừng, biết hai người sẽ phải đi vào rất sâu.
Cường Tử bỗng cười cười với Trần Tĩnh, trên gương mặt đen sáng bừng hàm răng trắng đều tăm tắp: - "Không cần lo lắng, chúng rất nhanh sẽ trở lại."
Trần Tĩnh liếc mắt xem thường: - "Xì! Ai lo lắng cho anh!" Gương mặt cô thanh tú lại làm ra vẻ dữ dằn trông có chút buồn cười, có điều cô cũng không có ý gì, chỉ xem Cường Tử như anh em kề vai chiến đấu thôi.
Cường Tử cười hắc hắc cùng Hắc Tử đi vào cửa động sâu không thấy đáy. Lương Nhiên và Trần Tĩnh canh giữ ở cửa động, nhìn từng vòng từng vòng dây thừng không ngừng dao động trên mặt đất. Mẹ Lương, Tiểu Tiệp, dì Bình cùng đám người thím Trần ngồi ở bàn ghế đá nơi cửa hang nói chuyện, cũng chờ mọi người trở về.
Dây thừng trên mặt đất dao động nhanh chóng, biểu hiện Cường Tử và Hắc Tử đi với tốc độ rất nhanh. Chỉ chốc lát, động tĩnh ngừng hẳn, lại thêm một lúc, hai người trở ra, theo độ dài dây thừng này xem ra động nhỏ này sâu khoảng 10 mét. Quả nhiên Hắc Tử trở ra gật nhẹ đầu với hai cô, nói: - "Bên trong là ngõ cụt, không có cái gì, cao khoảng 2 mét, rộng 1 mét."
Lương Nhiên gật nhẹ đầu, lấy bút ra ngay trên cửa hàng viết một vài chữ, làm ký hiệu.
Kế tiếp hai người họ lại vào ba động nhỏ nữa, ba động này cũng không sâu, nông nhất là mười mét, dài nhất không vượt quá trăm mét. Lương Nhiên dùng bút ghi chú từng chi tiết trên cửa hang. Thoáng chốc đến cửa động cuối cùng, hai người Hắc Tử lại ăn thêm cơm nắm, vỗ vỗ tay, tiếp tục đi nghiên cứu địa hình.
Không ngờ lúc này hai người lại đi rất lâu, dây thừng dao động rất nhanh, đến khoảng 200 mét dây thừng thoáng ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục dao động. Trần Tĩnh và Lương Nhiên ngồi nhìn dây thừng chăm chú, chỉ cần dây thừng hơi kéo về phía trước một chút, đều khiến hai trái tim hồi hộp cả lên. Cuối cùng khi dây thừng đủ chiều dài 350 mét, nút thắt trên hòn đá được cột trước đó, bị kéo căng một chút, sau đó không còn dao động nữa.
Lương Nhiên cau chặt chân mày: - "Sao lại sâu đến thế?"
Trần Tĩnh an ủi: - "Địa hình nơi này đều là núi non ruộng đồng, hang núi có nông có sâu, đây là chuyện rất bình thường."
Lương Nhiên gật nhẹ. Quả thật, địa hình nơi này vốn lấy cảnh quan rộng rãi, non xanh nước biếc hấp dẫn khách du lịch. Hai người kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, rất lâu mới phát hiện dây thừng trên mặt đất hơi hơi dao động. Trần Tĩnh cao hứng reo lên: - "Bọn họ trở lại rồi."
Không lâu sau, hai người Hắc Tử một thân đầy bùn nhão và bụi bặm bước ra, tóc tai đều ướt, trên thân quần áo cũng ướt hơn phân nữa. Có điều trên mặt hai người đều tràn đầy cao hứng: - "Là một hang động lớn, sâu bên trong là một đầm nước! Rất đẹp, qua vài ngày anh dẫn em vào trong xem." Hắc Tử nhận khăn mặt từ tay Lương Nhiên, vừa lau mặt vừa nói nói.
- "Hang động này cũng không có lối ra, chiều dài khoảng gần năm trăm mét, chúng tôi phải cởi dây thừng sau đó tiếp tục đi vào bên trong!" Cường Tử cũng cười nói tiếp. Đối với đàn ông, họ đều có dục vọng chinh phục mạo hiểm, tìm được nơi này trong lòng họ vô cùng phấn khởi.
- "Sâu như vậy sao?!" Trần Tĩnh sợ hãi than, phải đi bao lâu trong nơi tối đen kia a.
- "Chỗ này cũng không tính là gì, ở quê tôi từng có một hang động nằm toàn bộ trong vùng núi." Hắc Tử cười cười, quả thật, trước mắt đó là huyệt động dài nhất trong nước xuất phát từ Quý Châu, gần 150 km, vẫn chưa thông tin ra cho bên ngoài, bởi vì các nhà thám hiểm ở các quốc gia vẫn còn chưa thăm dò xong.
Lương Nhiên vẫn ở cửa hang vẽ kí hiệu như trước, cô còn vẽ thêm một dấu chấm than, ghi chú đây là hang động sâu nhất nguy hiểm nhất. Có điều hiện tại có thể xác định hang động này hoàn toàn phong bế, loại trừ được nguy hiểm, trong lòng mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bốn người thu thập đồ vật ở cửa hang, cùng mọi người đang ngồi bên ngoài nói sơ tình huống bên trong. Lúc này, bọn người chú Trần trở lại, nói khẳng định với mọi người bọn họ từ hai chốt canh ở cổng chính đến nhà trệt, rồi đến toàn bộ sân huấn luyện, cơ hồ kiểm tra từng tấc từng tấc đất, trừ sân cỏ ở trong sân sân huấn luyện phát hiện có vài con rắn không có độc, còn lại không phát hiện có gì nguy hiểm.
- "Nơi này có rắn?" Cường Tử nghe vậy đôi mắt tỏa sáng, rắn là vật quý a, hắn chà xát hai tay, thầm nghĩ ngày mai có thể bắt rắn làm một bữa ăn ngon.
- "Mỗi con đều dài như vầy..." Trần Bân vung tay hình dung chiều dài của con rắn, cùng cười nói với Cường Tử. Hai người này đều có tâm hồn ăn uống cùng nghĩ chung một vấn đề.
Những người khác lại không quan tâm lắm. Hiện giờ, quan trọng nhất đã xác định được sơn cốc này không có zombie và nguy hiểm nào khác. Mọi người có thể an tâm ở trong này một thời gian, kế tiếp chính là vấn đề ở như thế nào.
Đôi mắt Lâm Linh khẽ chuyển, cô ả khẽ vẫy tay gọi Lâm Viễn rồi kề tai nói nhỏ, cô ả muốn ở căn nhà gỗ kia, nơi đó có hai phòng người có thể ở, có bàn có giường, có WC cũng rất thuận tiện. Nói như thế nào so với ở trong sơn động vẫn tốt hơn nhiều, Lâm Viễn không tán thành cũng không phản đối.
Mọi người đều để người lớn tuổi nhất là chú Trần chọn đầu tiên, chú Trần ha ha cười nói: - "Nhà chúng tôi nhiều người, ở nhà gỗ cũng không đủ, chúng tôi ngay trong động này tìm một chỗ là được."
Lương Nhiên gật nhẹ đầu, cũng nói người một nhà nhiều, nhà gỗ liền vừa vặn để cho một nhà ba người Lâm Viễn ở, Lâm Linh mừng rỡ, cao hứng cùng mẹ Lâm thu thập đồ đạc của chính mình mang lên nhà gỗ.
Cuối cùng, một nhà chú Trần chọn một cửa hàng sâu khoảng 10 mét, một mặt dựa vào nham bích bằng phẳng, nơi này không khí thoáng, cũng không quá lạnh, ở có vẻ thoải mái. Lương Nhiên lại tương phản, lựa chọn sơn động đầu tiên trong này, nằm giữa hai tảng đá cực lớn rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông, đi vào trong mấy mét đều có khoảng hai ba tảng đá lỏm xuống, tựa như phân ra thành những phòng nhỏ. Chỗ này cách chỗ nhà chú Trần không xa mấy.
Sau khi chọn được chỗ ở, ba nhà đều tự bắt tay vào việc, chuyển đồ vật vào trong. Hôm qua không biết có thể ở lại hay không, cho nên chỉ mới chuyển một ít đồ cần dùng. Hiện giờ, mọi người đã quyết định ở lại đây, nên đem những đồ vật trên xe mình chuyển vào đây. Lương Nhiên để Trần Tĩnh chơi cùng Tiểu Tiệp ở trước cửa hang, chính mình và vài người khác đi chuyển đồ vật. Thể lực mẹ Lương và Bình lực kém, cô để hai người đem một ít chén đũa, những vật vụn vặt để hai ngừơi mang lên. Còn lại toàn bộ những vật nặng để cho hai người đàn ông khiêng vào. Cường Tử lo chuyển trước dụng cụ thông tin liên lạc đến hang động, đặt trong nhà gỗ hắn sợ bị hư. Lương Nhiên đem tảng đá to, bằng phẳng ở giữa đem lau sạch, dọn sạch những đá vụn cùng rác bẩn, sau đó cô dựng song song hai lều trại lên. Ở lâu dài trong hang động, người trẻ tuổi vẫn còn tốt, người già và trẻ nhỏ vẫn nên ngủ trong lều tốt hơn, phòng ẩm phòng thấp, sẽ không dễ sinh bệnh. Ở bên kia đặt bếp lò và đồ dùng cuộc sống, mẹ Lương và dì Bình đem bát đũa, thìa, những vật dụng khác xếp ngay ngắn bên cạnh. Mọi người thoáng chốc đem lương thực chuyển lên, Lương Nhiên đã trải hai tấm plastic thô lên chỗ mới dọn sạch, cô kêu Hắc Tử xếp lương thực lên đó. Nơi này khô ráo lại thông gió, vốn là nơi tốt chứa thực phẩm. Trong lúc đó cô cũng đi xuống xe mình mấy lần, khi chỉ có cô và Hắc Tử, cô lấy từ trong không gian mấy bao lớn gạo, lúa mì, mười bịch trứng, mấy gói rau dưa, chân giò hun khói hút chân không, lạp xưởng, cá... còn ở tận cùng bên trong bỏ thêm vài bình gas. Cường Tử ở phía sau chuyển đồ, chỉ cảm thấy kỳ quái như thế nào chuyển nửa ngày rồi mà đồ vật trên xe vẫn còn nhiều như vậy. Hắc Tử đạp hắn một cú, bảo hắn nhanh chóng chuyển đồ cho xong.
Người mấy nhà đều bận rộn, mấy người nhà họ Lâm ở bên ngoài thu thập phòng nhỏ, mẹ Lâm đứng nơi cầu thang hâm mộ nhìn Lương Nhiên bên này một thùng tiếp một thùng lương thực mang vào. Hai người Hắc Tử chuyển đồ xong, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.Dì Bình nhanh chóng pha trà cho mọi người giải khát. Sau khi uống trà xong Hắc Tử gọi bọn người chú Trần cùng đi tháp canh bên kia tìm xem còn vật gì có thể sử dụng hay không? Lương Nhiên cũng đi theo, mọi ngừơi cố chịu mùi hôi thối, gỡ vài cánh cửa sắt còn dính máu zombie và đem giường về hang động. Lương Nhiên còn tìm một ít giấy bút mang về, lúc rãnh rỗi còn có thể để cho Tiểu Tiệp dùng học tập viết chữ. Dưới sự nỗ lực của mọi ngừơi, rất nhanh mọi thứ đã được thu dọn đâu ra đấy. Mặt đất được quét sạch sẽ, bên trong lều trại được trải chăn bông dày. Ngay ở giữa trên bốn trụ đá, hai người Hắc Tử đặt cánh cửa inox đã rửa sạch sẽ lên trên, lại đem từ bên ngoài mấy băng ghế đá vào, thế là thành một bộ bàn ghế cho mọi người sử dụng. Cường Tử dùng tấm ván gỗ làm thành chiếc kệ, trên đó hắn đóng nhữn cây đinh nhặt được lên đó, dùng để nồi, bát đũa, cùng các loại gia vị.
Lúc này, Lương Nhiên còn ở trong một động khẩu nhỏ bận rộn, chỗ này cao 3 mét, hình tròn, khoảng tám chín mét vuông, gọi là sơn động cũng không đúng lắm, không bằng nên gọi gian thạch thất. Bên trong vô cùng bằng phẳng, Hắc Tử đem giường chuyển vào, một lần nữa trang bị cho tốt, ở dưới chỗ chân giường bị chênh, hắn nhét một đầu gỗ nhỏ vào để giường vững vàng. Lương Nhiên đi qua chỗ chú Trần lấy chăn bông quân dụng mới tinh ôm về giường bọn hắn, cô trải lên giường. Cường Tử hào hứng reo hắn chưa từng ngủ qua giường nào mềm mại như vậy. Hai người kiếm tấm vải buồm đặt ở cuối giường, Hắc Tử đem máy phát điện bỏ thêm dầu, thế là có điện. Ở bên kia chú Trần, cùng lều trại bên này đã gắn ba chiếc bóng đèn, thanh âm động cơ ầm ầm một trận, bóng đèn chớp chớp tắt tắt vài cái rồi sáng lên.
Thu dọn cả một ngày, mọi người đều đem địa bàn của mình dọn dẹp sạch sẽ, thoải mái. Ở bên kia bọn người chú Trần đặt ba chiếc giường, Trần Sương Sương dùng tấm bạt làm mành che chắn giường của cô và mẹ với ba người đàn ông bên kia, về sau thuận tiện làm chỗ tắm rửa thay quần áo, cô còn hái những đoá hoa nhỏ xinh màu vàng cắm ở trong bình đựng gia vị, đem đặt trên băng ghế đá nơi đầu giường, cũng có chút không khí.
Cả nhà Lâm Viễn đơn giản nhất, đem nhà gỗ lau dọn sạch sẽ, sửa lại vài nơi bị hư hại, tu bổ một chút ba người đều có thể vào ở. Sau đó đem bánh bích quy tìm được xếp ở dưới giường. Thời điểm hai nhà Trần Lâm chuyển đồ vật đã tự phân chia gạo, lương thưc, vật tư. Ba nhà giống như ở lại nơi này an cư lạc nghiệp, sau khi ăn xong cơm chiều, lần đầu tiên không cần người gác đêm. Mọi người tự tiến vào ổ chăn của chính mình, gió xuân nhẹ nhàng thổi tới, cùng âm thanh giọt nước tí tách ở cửa hang, không khí vừa thanh thản lại ổn định giúp mọi người ngủ một giấc thật ngon.