"Liên minh căn cứ có nguy hiểm đối với chúng ta hay không?"
An Nhiên nghiêng đầu nhìn Chiến Luyện, nhíu mày hỏi, nàng không hiểu về mấy chuyện đánh giặc như
này cho nên hỏi trực tiếp Chiến Luyện, liên minh các căn cứ có cần sợ hãi hay không?
"Không nguy hiểm, củng cố hậu phương lớn, theo chúng ta đánh giặc." Chiến Luyện duỗi tay, ôm lấy
vai An Nhiên, một tay khác thì giật hiệp nghị ngừng chiến trong tay An Nhiên ra, ném cho Bàn Tử,
nói:
"Nói với bọn họ không cần ngừng chiến, ngày mai lão tử trở về tiếp tục bồi bọn họ chơi đùa."
Người Bách Hoa thành không sợ chết, bởi vì sau lưng họ có Lưu Toa Toa, mà tuy rằng nàng phụ
trách cứu sống toàn bộ người trên chiến trường nhưng chỉ có người của Bách Hoa thành sau
khi được sống lại, có thể tiếp tục trở lại chiến trường hưởng thụ thời gian tự do tự tại hạnh.
Những người còn lại, không phải người của Bách Hoa thành sau khi được nàng cứu sống sẽ mất tích,
hoàn toàn biến mất khỏi mặt Bắc của Bách Hoa thành.
Cho nên người của Bách Hoa thành trải qua những trận chiến dân cư không có tổn thất gì lớn, nhưng
những căn cứ còn lại thì dân cư ngày càng ít, hơn nữa Chiến Luyện chỉ mang 5000 người xuất chính,
còn lại một nửa dân cư vẫn ở bên trong Bách Hoa thành sản xuất vật tư.
Mà những căn cứ của đối phương, khi virus tận thế kéo đến nó lấy đi một nửa dân cư, trong những lần
công kích với Bách Hoa thành lại bị tiêu hao một bộ phận không nhỏ, vật tư của Bách Hoa thành cung
ứng rất lớn, sau khi đánh trận xong, có thể ở tại chỗ nướng ngô nướng khoai gì đó....
Nhưng căn cứ đối phương lại không làm được, sau khi chiến đâu, tiếng kêu tiếng than dậy trời, vô số
đào binh, ước nguyện ban đầu của bọn họ là thông qua chiến tranh để thu hoạch tài nguyên, vì thế
hiếm khi chú trọng việc sản xuất, thủ lĩnh của các căn cứ đều bỏ vốn gốc ra để đánh
với Bách Hoa thành, càng đánh càng nghèo, càng đánh càng đói, càng đánh dân cư càng ít.
Bách Hoa thành kéo không chết, chỉ cần có An Nhiên thủ vệ cho hậu phương lớn, không
gặp phá rối vật tư sẽ cuồn cuộn không ngừng được sinh sản ra, mà đối phương, hậu phương đã không
xong, dưới sự tàn sát bừa bãi của virus, dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy bị tổn thất nghiêm trọng,
căn cứ của mình bị chính những quyết định kia chậm rãi kéo chết.
Đây là một trận chiến thắng bại hiển nhiên đã sớm được quyết định, An Nhiên không
chết, thực vật biến dị còn tồn tại, lãnh thổ của Bách Hoa thành vĩnh viễn được thực vật biến dị
khổng lồ bao vây trong rừng cây, dị năng giả hệ thủy và hệ mộc ở bên trong có thể vĩnh viễn an gối
vô ưu.
Cho nên, những căn cứ kia đến tột cùng lấy cái gì để làm ra một hiệp nghị ngưng chiến buồn cười như
vậy? Họ cho rằng một Bách Hoa thành nho nhỏ sẽ sợ cái liên minh này ư?
Nếu đối phương không nhận thức được sai lầm của mình, vậy Bách Hoa thành cũng chỉ có thể tiếp tục
chơi đùa với bọn họ thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi cự tuyệt ngưng chiến, Bách Hoa thành lại bắt đầu dốc sức chuẩn bị
chiến đấu, mặc tốt trang bị, lấy vũ khí, rời khỏi lều trại quân dụng ấm áp dễ chịu, xe cộ đã vào
chỗ, pháo cối cũng đã được đưa ra, máy bay không người lái cũng đã được khởi động, cửa phụ của trạm
gác cũng đã tề tựu những chiến sĩ tay cầm khẩu súng, đội y tế khoác áo blouse trắng đã chuẩn bị tốt
cáng đề tùy thời cứu người và khiêng người.
Chiến Luyện cũng thừa dịp vợ con chưa tỉnh, trở về chiến trường, chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng...... ai biết..... lều trại của liên minh căn cứ đối phương vẫn đóng chặt, lối
vào trạm gác thì tử khí trầm trầm, căn bản không có người muốn
đánh giặc, người canh giữ ở tiền tuyến thì mặc quần áo mùa đông đơn bạc, bị lạnh tới độ chỉ
còn vài người, những người còn lại này trong lòng họ cũng tính toán có nên trộm trở về
lều trại lấy hành lý của mình, lặng lẽ chạy về phía Bách Hoa thành đối diện hay không?