Bạc Hà với khuôn mặt cứng đơ, không nhúc nhích, Triệu Như đợi một lát lúc này mới nhớ, mình không
thể sai sử Tiểu Bạc Hà, vì thế nhìn An Nhiên giơ lên móng vuốt đầy máu của mình, nói:
"Nhìn tay của ta đi, quá bẩn, ngươi cũng không biết, từ sáng sớm hôm nay tới giờ ta nâng không biết
bao nhiêu cỗ thi thể về doanh địa của chúng ta đâu! Mệt đến nỗi ta không muốn dùng dị năng."
Sự giết chóc ở tiền tuyến vẫn luôn xảy ra, mọi người vừa vặn bị chặn ở cạnh khu
rừng thực vật biến dị, mở ra một cuộc chiến đầy huyết tinh, từng cái từng cái căn cứ như đã thương
lượng với nhau, tựa như thiêu thân lao vào lửa vọt về phía Bách Hoa thành.
Nhưng có rừng rậm biến dị, bọn họ không vào được, vào một người thì chết một người, vào một đám thì
chết một đám.
Đương nhiên cũng có dị năng giả hệ hỏa, tổ đội với nhau đi đốt rừng rậm biến dị, nhưng bên trong
cánh rừng có một đội ngũ chỉ dị năng giả hệ thủy chỉ chuyên dập tắt lửa, gì cũng không làm chỉ có
đi dập tắt lửa!
Hơn nữa phiến rừng rậm biến dị này được An Nhiên cải tạo rất lớn, phi thường lớn,
diện tích của nó lớn tới nỗi trên bản đồ, từ phía Tây đến phía Đông nó đã trở thành một cái chắn do
thiên nhiên tạo thành, đem tấm bản đồ kia chia thành hai nửa, Nam và Bắc.
Cho nên trừ phi rất nhiều rất nhiều dị năng giả hệ hỏa tới đây, mọi người từ bốn phương tám hướng,
trên không trung dưới mặt đất cùng nhau đốt lửa, lại phối hợp với dị năng giả hệ kim chặt cây cối
biến dị trên mặt đất, nếu không không căn bản không thể lay động được phiến rừng rậm biến dị này.
Như vậy, muốn tấn công vào Bách Hoa thành, thực sự chỉ còn con đường là tấn công vào cửa Bắc, những
căn cứ ở phụ cận đều đã bị Chiến Luyện cùng Hồ Chính đánh hạ, nếu ở xa hơn người của Bách Hoa thành
sẽ không đi.
Bọn họ cũng cần suy nghĩ đến việc vượt qua phạm vi của Bách Hoa thành có thể gặp nguy hiểm cảm
nhiễm virus tận thế, cho nên mọi người cũng chỉ có thể ở ngoài cửa Bắc này bố trí những loại bẫy
rập, nghênh chiến những người tới khiêu khích.
Tình hình chiến đấu ở bên ngoài đặc biệt kịch liệt, Triệu Như mang theo một nhánh đội ngũ nhân viên
chữa bệnh, trong đó Lưu Toa Toa là chủ lực, yêu cầu bảo vệ tốt, nàng ở ngay tại cửa Bắc, mỗi ngày
phụ trách làm số lượng thi thế rất lớn kia sống lại.
Nhưng đám người Triệu Như không phải không có việc để làm, thành viên trong đội bọn họ trừ việc bảo
vệ tốt Lưu Toa Toa ra còn phải cung ứng đầy đủ tinh thạch cho nàng, họ còn phải đem thi thể của
người trong Bách Hoa thành và của địch nhân thu thập, đưa đến trước mặt Lưu Toa Toa để họ sống lại.
Chiến tranh, không biết bao nhiêu người chết, Triệu Như chỉ cảm thấy sau khi mở to mắt chuyện thứ
nhất mỗi ngày chính là cõng trên lưng hộp y tế, mang theo mọi người cõng thi thể đồng thời còn phải
thu thập lại những phần cơ thể tay chân bị đứt, những phần cơ thể kia chỉ cần có thể tìm lại, Lưu
Toa Toa cũng có thể gắn lại làm họ sống lại một lần nữa.
An Nhiên nghĩ bọn người Triệu Như thật sự cũng không dễ dàng gì vì vậy nàng đứng dậy, không sai sử
Tiểu Bạc Hà, mà tự mình đổ một chậu nước, đặt ở chiếc ghế gần bàn ăn.
Sau khi Triệu Như cởi bỏ đám quần áo bị máu tẩm ướt, nàng vui sướng hài lòng đi tới, đặt bàn tay
đầy máu kia vào trong chậu nước, trêu đùa nói với An Nhiên"
"Này là sao không biết xấu hổ a, làm phiền thành chủ của Bách Hoa thành đổ nước cho ta rửa tay, ta
quả thực thụ sủng nhược kinh mà chết a."
"Đừng đùa giỡn nữa được không?"
An Nhiên trợn mắt nhìn Triệu Như một cái, nàng xoay người đi vào phòng ngủ, tìm một chiếc khăn lông
trắng mới tinh, ném cho Triệu Như hỏi: "Người đàn ông của ta thế nào rồi?"
Nàng đã rất lâu không thấy được Chiến Luyện rồi, nàng có chút nhớ hắn, không biết hắn ở bên ngoài
chiến trường có được không.