Người tố giác kia, đẩy ra sự suy diễn não động hoàn mỹ đầy đủ của mình cho mọi người ở đây biết,
chọc cho người hắn xóm của hắn, đỏ mặt tía tai chạy ra khỏi đám người, tay còn cầm một cán chổi.
Hắn tức đến sùi bọt mép, cầm cây chổi, xông lên đánh vào người tố giác hắn, trong miệng còn hô lớn:
"Buổi tối mỗi ngày, lão tử mất ngủ không ngủ được, chạy ra ngoài sân ngồi, thế mà bị tên cuồng rình
coi như người bố trí ta sao? Ngươi mới kỳ quái đâu, suốt ngày trốn tránh trong một góc âm u giống
một con chuột chỉ biết chui rúc rồi rình coi cái này rình coi cái kia, ngươi có phải người ức chế
virus tận thế hay không?"
Người tố giác kia, ôm đầu, vừa trốn đông trốn tây tránh cây chổi đang công kích của người hàng xóm
kia, vừa ai ai kêu to, rồi chạy mất.
An Nhiên ngồi trên ghế không ngăn lại trò khôi hài này, nàng nhìn hai người kia một
người chạy một người đuổi theo, nàng lắc đầu, tiếp tục nhìn về đám người đang vây quanh trước mắt.
Không đợi nàng đặt câu hỏi, những người này phảng phất như chịu gì đó dẫn dắt, mồm năm miệng mười
sôi nổi nói:
"Nói như vậy thì ta cũng nhận thức một người, cũng là hàng xóm của chúng ta, thoạt nhìn khá kỳ
quái, hắn ăn mì, không cần đũa, nhất định phải dùng nĩa a!"
"Này thì có gì là kỳ quái, trong nhà vị hàng xóm kia của ngươi có đứa nhỏ, mới hơn 1 tuổi, chưa
biết dùng đũa nên ăn mì phải dùng nĩa, không phải điều bình thường hay sao?"
"Nhà ta cũng có người kỳ quá a, đó là mẹ chồng ta!" "Mẹ chồng ngươi có gì ký quá?"
"Bà nhất định mỗi ngày phải tắm một lần, thời tiết lạnh như vậy cũng không ngoại lệ!"
"Vậy nghe ngươi nói ta cũng thấy, bố chống ta cũng rất kỳ quái, lúc ông ăn cơm tuyệt đối không chạm
vào cơm trước mà nhất định phải ăn hết đồ ăn xong cuối cùng mới ăn cơm!"
"Ta nhớ ra rồi, ta. "
"Được rồi!!!"
An Nhiên rống lớn lên một tiếng, cành lá tốt tươi của những cây đại thụ phía sau lưng mọi người đột
nhiên run rẩy một chút, tiếng xôn xao vang lớn lên, những người phía dưới đang hứng khởi
mồm năm miệng mười tức khắc im như ve sầu mùa đông, im miệng không nói lời nào,tức khắc khắp
thiên địa chỉ còn thanh âm xôn xao của lá cây.
An Nhiên ngồi trên ghế, trợn mắt tức giận nhìn mọi người, ánh mắt của nàng lướt tới
chỗ nào thì lập tức những người ở chỗ đó không tự giác rũ mắt xuống, không ai dám đối diện với An
Nhiên đang tức giận cả.
"Các ngươi tự xem đi, những lời các ngươi nói đều là bình thường có đáng tin cậy hay không?"
An Nhiên đứng dậy, nhìn xuống đám người kia,
"Đều là cái gì cũng cái gì? Mọi người cùng sinh hoạt với nhau, có chút sai biệt, bị các ngươi coi
là kỳ quái, coi là làm ra vẻ, chỉ một chút việc nhỏ đã làm cho các ngươi đại kinh tiểu quái như
vậy, ta thấy trong lòng các ngươi có phải cũng đang chê bai ta? Có phải trong cảm nhận của các
ngươi ta là người kỳ quái nhất, là phần tử đáng nghi nhất hay không a a a???"
"Đúng vậy!"
Một tiếng phiêu phiêu bay tới, làm tất cả mọi người sợ hãi ngẩng đầu lên, tìm kiếm người phát ra
thanh âm, có vài người gần An Nhiên một chút như Bàn Tử vội vàng lắc đầu xua tay, chán nản nói với
An Nhiên:
"Không phải ta nói, không phải ta nói, An Nhiên, chúng ta không hoài nghi ngươi."
An Nhiên đứng trong đám người, tức giận đến nỗi chống tay vào eo, nhìn những người ở đây, giương
giọng hỏi:
"Các ngươi giỏi lắm, được a, ta xem một đám người các ngươi đều là sống nhàn nhã quá đúng không?
Các ngươi có phải ghét bỏ kho máu của ta quá ít hay không? Ta nói cho các ngươi, xác thật
như vậy, hiện giờ những kho máu khi thực sự không đủ cho đám thực vật kia ăn!"